Mối Lo Ngại

Ryomen Sukuna là một vị vua.

Đó là điều hiển nhiên ai cũng biết. Gã không phải là quân vương của bất kỳ lãnh thổ hay quốc gia hữu hình nào, mà là Thống Lĩnh tối cao của mọi Lời Nguyền. Ngai vàng của gã được kết tinh từ xương cốt và máu huyết, còn quyền uy của gã trải rộng trên nỗi kinh hoàng sâu thẳm trong tâm trí người phàm.

Kể từ thời Heian, tên gọi của gã đã gieo rắc sự khiếp hãi tột cùng trong hàng ngũ chú thuật sư. Gã sừng sững như một kẻ săn mồi đứng trên đỉnh cao của chuỗi sinh tồn, một thể Nguyền hồn bất khả phong ấn.

Với bốn cánh tay vạm vỡ và hai gương mặt dị biệt, mỗi đầu ngón tay gã đều đậm đặc tàn dư của vô số cuộc tàn sát. Mỗi bước chân gã đi, những chú thuật sư đã dành cả đời để cố gắng giam cầm gã đều cảm nhận sâu sắc sức nặng đè bẹp của sự vô vọng nơi chính bản thân họ. Khi gã thốt lên lời, đó không còn là ngôn ngữ thông thường mà là âm thanh xé toạc chính kết cấu của thực tại.

Gã ngủ vùi một thiên niên kỷ trong sự im lặng tuyệt đối với nhận thức không lay chuyển rằng không một thế lực nào trên cõi đời này đủ sức níu giữ dù chỉ một chút quan tâm của gã.

Điều duy nhất có ý nghĩa trong tồn tại của gã là quyền năng vô hạn và sự mưu cầu hủy diệt không ngơi nghỉ. Các nguyền hồn không chỉ đơn thuần vâng mệnh gã; chúng tôn thờ gã, sẵn lòng tranh đấu lẫn nhau chỉ để có cơ hội được tiến gần đến lãnh địa uy nghiêm của gã. Gã đã thảm sát biết bao gia tộc, cất tiếng cười vang dội giữa cảnh thành phố bị thiêu rụi, nghiền nát những chiến binh hùng mạnh nhất lịch sử như như giẫm lên một con ốc sên.

Sự tồn tại trải dài ngàn năm đã tôi luyện trong Sukuna một lòng khinh miệt sâu sắc dành cho nhân loại. Trong mắt gã, phàm nhân không gì khác hơn là đám côn trùng phù du đáng dè bỉu. Những luật lệ tự phong của họ thật nực cười, còn thứ cảm xúc hỗn mang và cái gọi là nền văn minh vĩ đại của họ chẳng qua chỉ là một vết ố tạm thời trên thế giới mà gã đã định sẵn sẽ chiếm lĩnh trong một tương lai gần.

Gã chán ghét sự yếu ớt cố hữu của loài người, đặc biệt là sự mỏng manh của đám đàn bà. Họ dễ bị chi phối bởi cảm xúc, và gã hoàn toàn không dung thứ cho bất cứ biểu hiện cảm tính nào. Con người xét cho cùng cũng chỉ là những bước đệm vô nghĩa cho triều đại nguyền rủa không thể tránh khỏi của gã, không hơn không kém. Gã đã luôn độc tôn trong sự vượt trội tuyệt đối của mình, và gã hoan nghênh sự cô độc đó.

Thế nhưng, vũ trụ đã bất ngờ gieo xuống một trò đùa ngu xuẩn.

__

<Ebe[__]cutieyeuanh:33>

8:25 PM
→ Anh iu ơi huhu bà dì bả tới nữa gòi em đau quá à em chịu hỏng nổi huhu hỏng chịu đâuuuuuuu :(((((

8:26 PM
→ Đau bụng quá anh ơi 😭😭😭

8:26 PM:
→ Anh phải làm gì đi chứ!! (⁠≧⁠Д⁠≦⁠)

[__] quăng chiếc điện thoại lên tấm chăn lông mềm mại, phát ra một tiếng rên rỉ thảm thiết như thể nó đang bị cắt tiết. Tin nhắn cuối cùng của nó đã bị bỏ lửng một phút không hồi đáp! Một phút! Một khoảng thời gian dài đằng đẵng đối với tâm trạng hiện tại của nó! Điều nó đang khao khát là sự xoa dịu chân thành và kèm theo đó là một chiếc bánh sô-cô-la 3x ngọt size bự nhất. Kỳ kinh nguyệt đã tới, vậy mà dấu yêu của nó lại hoàn toàn hỏng quan tâm! Cơn đau chuột rút tăng vọt dữ dội, khiến mọi yêu cầu và mong muốn của nó trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Nó gào khóc thảm thiết trong phòng, may là phòng có cách âm, không thì mấy người hàng xóm sẽ chửi nó chết mất. Thông báo tin nhắn liên tiếp đến dồn dập.

Thứ nhất, con ngu của gã bị thương. Thứ hai, con ngu của gã chắc hẳn đang khóc lóc than trời trách phật. Thứ ba, con ngu của gã đang đòi hỏi, nũng nịu với gã - Chúa Nguyền.

Cơ mà [__] rốt cuộc là ai?

Nó không phải là một chú thuật sư cao cấp, tài giỏi mà là một điểm sáng tí ti, rất khó chịu trong cuộc sống tẻ nhạt của gã. Nó chỉ là một người con gái đôi mươi bình thường, đang học đại học (nợ 11 môn). Nó thích trang điểm, thích ăn, thích đi chơi, thích chụp ảnh. Những sở thích mà gã cho rằng không hề mang lại ích lợi gì cho kế hoạch hủy diệt thế giới của gã.

Thế mà gã đã gục ngã. Không phải trong một trận chiến vẻ vang với một đối thủ xứng tầm, mà là ngã xuống hố tình một cách thảm khốc với [__], một đứa ngu si nghĩ rằng mấy vết sẹo cổ xưa của gã trông rất "emo edgy"

Gã không biết vì sao lại thế. Mấy con nguyền minion của gã không biết vì sao lại thế. Nó cũng không biết vì sao lại thế.

Hai đứa hò hẹn được 2 tuần rồi, đã đi date vài buổi. Và nó thật sự tin rằng việc bạn trai nó cao hơn 200cm, có 4 con mắt, 4 cánh tay là hoàn toàn bình thường. "Anh iu của tao là cosplayer mà! Anh cũng chỉ hơi bự con hơn người bình thường chút xíu xiu thôi. Bọn mày cứ làm quá!!"

Gã không thể hiểu nổi những tin nhắn này lại là về một cuộc vây hãm. "Kỳ" này chắc hẳn là một đối thủ xảo quyệt, dai dẳng đang từ từ tra tấn con người của anh. Sukuna cảm thấy một thôi thúc sâu sắc, nguyên thủy muốn xé nát thế giới này để tìm ra tên khốn khó nắm bắt này. Anh sẽ không để một con người yếu đuối ra lệnh "làm gì đó" rồi lại thấy mình bất lực. Anh đập mạnh bàn tay đầy móng vuốt vào bức tường của tòa nhà đổ nát mà anh đang dùng làm nơi trú ẩn. Một đám mây bụi và những lời nguyền rủa tan biến ngay lập tức. Anh phải trả lời, để thể hiện sức mạnh của mình, để yêu cầu vị trí của kẻ thù này.

Gã hoàn toàn không thể hiểu nổi nội dung của những tin nhắn này. Bà Dì rốt cuộc là kẻ nào? Chắc chắn đó phải là một đối thủ xảo quyệt, dai dẳng đang tra tấn thứ đồ chơi ngu ngốc của gã. Sukuna cảm thấy một thôi thúc nguyên thủy muốn xé toạc thế giới này ra để truy lùng và kết liễu tên khốn đó. [__] là tài sản riêng của gã, chỉ duy nhất gã mới được bắt nạt, không có bất kỳ ngoại lệ nào. Gã đập mạnh bàn tay đầy móng vuốt vào bức tường của tòa nhà đổ nát mà gã vừa tàn phá. Một đám bụi và những Nguyền hồn tan biến ngay lập tức dưới chấn động.

Gã khó nhọc gõ từng dòng chữ lạch cạch trên màn hình điện thoại. Kể từ khi sa vào lưới tình với [__], gã mới miễn cưỡng tập tành làm quen với những công cụ hiện đại này nhưng vẫn chưa thể thông thạo. Thông thường gã phải mất gần mười phút chỉ để soạn thảo vài dòng chữ đơn giản.

<Bomaythuongdang>

8:36 PM:
→ CON MỤ BÀ DÌ KHỐN NẠN KIA LÀ KẺ NÀO? GỬI NGAY ĐỊA CHỈ CỦA NÓ CHO TA. TA SẼ RÚT TỪNG KHÚC XƯƠNG CỦA NÓ.

[__] nhìn thấy tin nhắn hiện lên thì bật cười khúc khích, cơn đau cũng nhờ thế mà dịu đi đôi chút. Bạn trai nó quả thật ngọt ngào đến tan chảy! Ảnh lo lắng đến mức muốn đè bẹp cả cơn đau đang hành hạ nó luôn nè. Người yêu dấu của nó thật vừa dịu dàng vừa chu đáo biết bao :3

<Ebe[__]cutieyeuanh:33>

8:37 PM:
→ Anh iu của em dễ thương quá thui ò :3333

8:37 PM:
→ Nó đang ở trong bụng của em á anh!! 🥺

8:38 PM:
→ Anh phải mau mau đuổi nó ra đi nha!! Hong là em giận em hong thèm gửi ảnh đùi qua cho anh nữa đâu (⁠ノ⁠`⁠⌒⁠´⁠)⁠ノ⁠┫⁠:⁠・⁠┻⁠┻

Sukuna đăm đăm nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn cuối cùng. Kẻ thù đang ẩn mình bên trong bụng nó... Sự tập trung của gã ngay lập tức trở nên sắc bén. Liệu "bà Dì" này có phải là một Nguyền Hồn Cấp Đặc biệt đã bám rễ sâu trong cơ thể nó, hay có lẽ là một ký sinh trùng kinh tởm? Nhận ra con người của mình đang trở thành vật chủ cho một thực thể tà ác khiến gã thực sự cảm thấy rùng mình.

Gã chìm vào sự đắn đo hiếm hoi. Nếu tên khốn đó ẩn náu ngay trong vùng bụng của nó, gã sẽ khó lòng tiêu diệt mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào đến nó. Gã tuyệt đối không muốn nó phải chịu đau đớn, gã chỉ đánh nó mỗi khi hai đứa BDSM thôi. Và điều quan trọng không kém, gã cũng không thể chấp nhận việc nó dừng gửi ảnh đùi qua cho gã.

Sukuna vừa tập hợp đủ chú lực để xé toạc không gian và đáp xuống thẳng nơi ở của [__]. Gã đã sẵn sàng. Những tia sáng bắt đầu lấp lánh quanh bàn tay, báo hiệu một đòn hủy diệt sắp sửa giáng xuống.

Rồi tiếng chuông thông báo lại vang lên đột ngột, kéo sự chú ý của gã trở về với tấm kính hình chữ nhật đáng ghét. Gã dừng lại tức thì, toàn bộ chú lực tiêu tan vào không khí.

<Ebe[__]cutieyeuanh:33>

8:38 PM:
→ Anh iu mua sô-cô-la cho em nha :33 Với thêm cái tấm sưởi cho em đỡ đau tí ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡

Sô-cô-la.

Gã đã thông suốt thuật ngữ này. Đó là một loại chất ngọt nhân tạo, ghê tởm mà bạn gái của gã tiêu thụ với một niềm đam mê ám ảnh mỗi khi nó khó chịu. Một đề nghị hợp lý, cái thanh nâu này có thể xoa dịu nó phần nào.

Nhưng "tấm sưởi"?

Gã cố xử lý những từ ngữ đó một cách chậm rãi, tâm trí gã lướt nhanh qua hàng ngàn năm kiến thức huyền bí đã tích lũy. Tấm sưởi... Chắc chắn đây phải là một Cổ vật Chữa lành thượng hạng. Một loại lá bùa hộ mệnh hiện đại được thấm nhuần đặc tính làm ấm, thiết kế để xoa dịu khu vực mà lời nguyền đang cư ngụ bên trong cơ thể con người mỏng manh.

"Hừm..." Gã thầm nhủ. Con ngu của gã xem ra cũng có chút hiểu biết. Ít nhất nó biết nó nên làm gì trong tình huống này. Kế hoạch thay đổi ngay lập tức. Một vị vua thực thụ không thể chỉ biết hủy diệt; gã còn phải cung cấp cho kho báu của gã những nguồn lực cần thiết để tồn tại. Gã sẽ cần phải có cho bằng được cái tấm sưởi kỳ lạ này và thanh sô cô la đen chết tiệt đó cho nó.

Gã sừng sững trong bóng tối của tòa nhà đổ nát, vẻ bực bội khó chịu hiện rõ trên gương mặt. Gã đã ban lệnh, vậy mà những Nguyền hồn cấp thấp vốn luôn bị thu hút bởi uy lực của gã lại biến mất không dấu vết. Gã cũng không thể trách chúng, bởi cơn thịnh nộ hiện tại của gã đủ mạnh để biến chúng thành tro bụi ngay lập tức nên chúng chẳng dám ló mặt.

Gã lan tỏa chú lực, điều khiển nó như một tấm chăn khổng lồ bao phủ ba khu nhà gần nhất để tìm kiếm một Nguyền hồn yếu ớt gần đó, loại có khả năng tuân theo một mệnh lệnh cơ bản mà không bị tan biến chỉ vì ở quá ở gần gã.

Cuối cùng gã cũng khóa chặt được một đối tượng: một Nguyền hồn cấp thấp thảm hại, có bốn cánh tay, phần lớn là một khối cảm xúc tiêu cực vô định hình đang lẩn khuất gần một thùng rác. Nó run rẩy dữ dội ngay khi gã khóa chặt ánh mắt. Một áp lực lạnh lẽo, vô hình đè nặng lên thực thể tội nghiệp đó.

"Ngươi." Giọng gã khàn đặc, âm thanh vang vọng trong tâm trí Nguyền hồn nhỏ bé.

"Vào một cửa hàng và lấy hai món đồ về cho ta." Con Nguyền hồn run cầm cập đến mức suýt tan biến.

"Một là sô cô la," Gã ra lệnh dứt khoát. "Cái còn lại là tấm sưởi. Quay lại đây ngay lập tức. Nếu không làm được, ta sẽ hủy diệt ngươi." Con nguyền hồn lập tức biến mất không tăm tích.

Bên trong cửa hàng tiện lợi, nơi ánh đèn sáng trưng chói mắt, có hai nhân viên mệt mỏi đang lừ đừ sắp xếp hàng hóa lên kệ. Đột nhiên một luồng khí lạnh lẽo kinh hoàng tràn qua các lối đi. Ánh đèn chập chờn nhấp nháy, cửa tự động vẫn đóng chặt, và bầu không khí trở nên đặc quánh bởi thứ mùi ô-zôn.

Một thực thể gớm ghiếc với nhiều chi, trông giống như một ma nơ canh nhựa đường bị lắp ráp dở dang đột ngột hiện hình ngay quầy thanh toán. Nó di chuyển với tốc độ phi thường. Hai người nhân viên đứng chết trân, miệng há hốc, bị sốc đến mức không thể cất tiếng hét.

Nguyền hồn lướt qua những nhân viên đang hoàn toàn hoảng loạn, giật lấy năm thanh sô cô la đắt tiền nhất trên giá. Sau đó nó lướt thẳng qua lối đi, chộp lấy ba cái tấm sưởi ấm màu hồng bọc nhung từ kệ trên cùng. Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong chưa đầy năm giây. Sau đó nó đơn giản là tan biến, để lại phía sau một mùi hôi thối nồng nặc và hai con người đang hoang mang.

__

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro