CHƯƠNG 7: LỜI HỨA MÓC TAY VÀ TIẾNG GẦM CỦA NGÔN TỪ

CHƯƠNG 7: LỜI HỨA MÓC TAY VÀ TIẾNG GẦM CỦA NGÔN TỪ

​1.

​Thời gian: 10:00 sáng, Ngày đầu tiên của Sự kiện Giao lưu.
Địa điểm: Sân vận động Cao đẳng Chú thuật Tokyo.

​Không khí căng thẳng bao trùm khi hai nhóm học sinh Tokyo và Kyoto đứng đối mặt nhau. Todo Aoi (Kyoto) đang khoe cơ bắp, trong khi Mai Zenin (em gái Maki) đang ném những ánh nhìn khiêu khích về phía chị mình.
​Inumaki Toge đứng lặng lẽ bên cạnh Panda. Tay cậu đút trong túi áo, ngón tay cái vô thức vân vê chiếc bùa bình an (Omamori) mà Hyewa tặng.

​"Này, Toge," Panda thì thầm, "Cậu có cảm thấy thầy Gojo đang ủ mưu gì không?"

​"Shake," (Đúng vậy) Toge gật đầu.
​Và rồi, chiếc hộp gỗ lớn ở giữa sân bung ra.

​"OPPAPI!!!"

​Itadori Yuji – người mà cả nhóm tưởng đã chết – nhảy ra với một nụ cười rạng rỡ (và hơi ngốc nghếch), trên tay cầm chiếc khung ảnh di ảnh của chính mình.

​Sự im lặng bao trùm. Nobara đá cái hộp. Megumi nhìn với ánh mắt chán nản.

​Riêng Toge, đôi mắt cậu mở to một chút. Cậu ta còn sống.

Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng Toge. Không phải vì chiến lực của trường tăng lên, mà vì cậu biết cái chết không phải lúc nào cũng là dấu chấm hết. Hy vọng vẫn tồn tại.

​"Chào mừng trở về, Itadori," Toge nghĩ thầm. Cậu giơ tay lên, làm dấu hiệu chào mừng "Konbu" với cậu đàn em năm nhất.

​Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Cuộc họp chiến thuật diễn ra ngay sau đó.

​"Mục tiêu là thanh tẩy nguyền hồn cấp 2 được thả trong khu vực thi đấu trước khi đội Kyoto làm được," Maki chỉ huy. "Toge, cậu nhanh nhẹn và có khả năng dọn dẹp đám đông tốt nhất. Cậu sẽ đi trinh sát và xử lý lũ tạp nham cản đường."

​"Shake," Toge đáp, ánh mắt sắc lạnh.
​Trước khi bước vào khu vực rừng thi đấu, Toge lấy điện thoại ra. Cậu nhìn vào màn hình đen ngòm.

Theo quy định, thí sinh không được mang thiết bị liên lạc cá nhân vào trận đấu. Cậu phải để điện thoại lại tủ đồ.
​Toge nhìn bức ảnh nền – bàn tay đeo găng của Hyewa nắm lấy chiếc móc khóa.

"Anh đi đây. Chờ anh nhé."

​Cậu cất điện thoại vào tủ, khóa lại. Tiếng Cạch vang lên như tiếng đóng lại cánh cửa bình yên, mở ra cánh cửa chiến trận.

​2.

​Thời gian: 11:30 trưa.
Địa điểm: Căn hộ Setagaya.

​Hyewa đang ngồi đan len. Cô định đan một chiếc khăn quàng cổ màu xanh đen (cùng màu với đồng phục của Toge) để tặng anh vào Giáng sinh sắp tới.

​"Á!"

​Cây kim đan đâm vào ngón tay trỏ của cô. Một giọt máu đỏ tươi trào ra, thấm vào cuộn len màu tối.

​Hyewa giật mình, đưa ngón tay lên miệng ngậm lấy (một thói quen cũ, quên mất cả việc sát khuẩn).

Tim cô đập nhanh bất thường. Một cảm giác bồn chồn, nôn nao dâng lên trong dạ dày.

​Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời Tokyo phía xa, nơi có khu rừng của Cao chuyên, mây đen đang vần vũ tụ lại một cách bất thường.

​"Toge..."

​Cô cầm lấy điện thoại, định nhắn tin cho anh. Nhưng cô nhớ ra anh nói hôm nay là ngày thi đấu, anh không được dùng điện thoại.

​Hyewa đi đến bàn thờ nhỏ của ba mẹ. Cô thắp một nén nhang.

"Ba, mẹ... Xin hãy phù hộ cho anh ấy. Đừng để anh ấy đau."

​Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc đếm ngược đến giây phút định mệnh.

​3.

​Thời gian: 12:15 trưa.
Địa điểm: Khu vực thi đấu – Rừng rậm.

​Toge di chuyển như một cơn gió qua các tán cây.

Mái tóc bạch kim và bộ đồng phục gọn gàng giúp cậu lẩn khuất dễ dàng.
​Cậu đã hạ gục 3 con nguyền hồn cấp 3 chỉ bằng những từ đơn giản như "Ngủ đi" (Nemure) hay "Biến đi" (Hazeru). Cổ họng cậu vẫn ổn. Thuốc của Hyewa thực sự có tác dụng, cậu cảm thấy thanh quản mình dẻo dai hơn thường lệ.

​Đột nhiên, điện thoại nội bộ (dùng để liên lạc giữa các giám thị nhưng Toge nhặt được từ một con rối của Mechamaru) vang lên.

​Cậu nghe thấy giọng của Miwa (trường Kyoto).

"Alo? Alo? Có phải Mechamaru không?"

​Toge cầm lấy máy thu thanh. Cậu không ngần ngại.

​"Ngủ đi."

​Ở phía bên kia khu rừng, Miwa Kasumi ngã gục xuống, ngủ say như chết.
​Toge cất máy thu thanh. Dễ dàng.
Nhưng ngay sau đó, bầu không khí thay đổi.

​Một áp lực khủng khiếp đè nặng lên khu rừng. Chim chóc ngừng hót. Cây cối dường như rung chuyển sợ hãi.
Một tấm "Màn" (Veil) màu đen kịt được hạ xuống, nhưng không phải Màn bình thường. Nó từ chối Gojo Satoru nhưng cho phép những người khác đi qua.

​"Kẻ xâm nhập."

​Toge nhận ra ngay lập tức. Đây không phải là một phần của bài thi.

Cậu quay gót, lao về phía trung tâm của nguồn chú lực tà ác đó.

Nơi đó có Megumi và Kamo Noritoshi.

​4.

​Khi Toge đến nơi, cảnh tượng trước mắt thật hỗn loạn.

​Fushiguro Megumi và Kamo Noritoshi đang chật vật chống đỡ. Đối thủ của họ là một Nguyền hồn Đặc cấp với làn da cứng như đá trắng, hai mắt là hai nhánh cây nhô ra.

Hanami.

​Hanami không giống bất cứ nguyền hồn nào Toge từng gặp. Hắn ta toát lên vẻ bình tĩnh đến rợn người. Hắn yêu thiên nhiên và muốn tiêu diệt loài người để bảo vệ hành tinh.

​"Đừng giết chúng vội," Hanami nói (bằng một thứ ngôn ngữ truyền thẳng vào não). "Ta muốn chơi đùa một chút."

​Hanami vung tay, rễ cây khổng lồ trồi lên từ mặt đất, lao về phía Megumi.
​Toge xuất hiện từ trên cao. Cậu kéo khóa cổ áo xuống hết mức.

​"DỪNG LẠI!" (Tomare!)

​Tiếng hét mang theo chú lực cực mạnh va vào màng nhĩ của Hanami.
Cơ thể khổng lồ của nguyền hồn khựng lại ngay giữa không trung. Những rễ cây cũng đông cứng.
​Megumi hét lên: "Tiền bối Inumaki!"
​Toge đáp xuống đất, chắn trước mặt hai đàn em. Cậu ho khù khụ, tay ôm lấy cổ họng. Đối thủ là Đặc cấp. Chỉ một từ "Dừng lại" đã khiến họng cậu nóng ran như bị lửa đốt.

​Nhưng cậu không thể lùi bước.
​Hanami phá vỡ hiệu ứng của chú ngôn chỉ sau 2 giây. Hắn quay sang nhìn Toge với vẻ thích thú.

"Một Chú ngôn sư? Thú vị đấy. Ngôn từ của ngươi mạnh đấy, nhưng cơ thể ngươi có chịu nổi không?"

​5.

​Trận chiến nổ ra khốc liệt.

​Megumi triệu hồi Ngọc Khuyển và Nue. Kamo dùng Xích Huyết Thao Thuật bắn tên máu.

Toge đóng vai trò hỗ trợ và kiểm soát.
​Mỗi lần Hanami định tung đòn chí mạng, Toge lại phải hét lên.

​"BAY ĐI!" (Buttobee!)

Hanami bị hất văng ra xa, đâm gãy ba thân cây lớn.

Toge phun ra một ngụm máu nhỏ.
​"ĐỪNG CỬ ĐỘNG!"

Hanami khựng lại để Kamo bắn trúng mắt hắn.

Toge cảm thấy dây thanh quản của mình như sắp đứt lìa.

​Máu bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng cậu, chảy xuống cằm, thấm ướt cổ áo đồng phục.

Cơn đau khủng khiếp xé toạc cổ họng. Mỗi lần mở miệng là một lần tự hành hạ bản thân.

​"Tiền bối! Đừng dùng nữa! Anh đang ho ra máu kìa!" Megumi gào lên.
​Toge lắc đầu. Cậu không thể dừng. Nếu cậu dừng, Megumi và Kamo sẽ chết. Và nếu họ chết, Gojo sẽ buồn, Maki sẽ buồn.

Và nếu cậu chết ở đây... lời hứa với Hyewa sẽ tan thành mây khói.
​“Dù có chuyện gì xảy ra... hãy trở về lành lặn.”

​Hình ảnh Hyewa ngồi đan len hiện lên trong tâm trí cậu. Nụ cười dịu dàng của cô. Bát canh kim chi nóng hổi.
Cậu không thể chết. Nhưng để sống, cậu phải liều mạng.

​Hanami bắt đầu nghiêm túc. Hắn mở rộng phạm vi tấn công. Một rừng gai nhọn mọc lên bao vây cả ba người.
​"Các ngươi rất mạnh. Nhưng thế là hết," Hanami giơ tay lên, chuẩn bị hút sinh lực từ thực vật xung quanh để tung đòn kết liễu.

​Toge nhìn Megumi và Kamo đang kiệt sức.

Cậu hít một hơi thật sâu. Hơi thở rít qua buồng phổi đau nhức.
Cậu dồn toàn bộ chú lực còn lại, vắt kiệt từng giọt năng lượng trong cơ thể nhỏ bé.

​Cậu nhớ đến chiếc bùa bình an trong túi áo.

"Hyewa... xin lỗi em. Anh sẽ phải thất hứa về việc 'lành lặn' rồi."

​Toge trừng mắt nhìn Hanami. Cậu hét lên mệnh lệnh mạnh nhất, tàn phá nhất mà cậu có thể dùng lúc này.

​"NÁT VỤN ĐI!!!" (Hazeru/Crush!)

​6.

​OÀNH!!!

​Một vụ nổ sóng âm khổng lồ ập vào Hanami. Lớp vỏ cứng của nguyền hồn nứt toác, tay trái của hắn bị nghiền nát thành từng mảnh vụn. Hắn bị đẩy lùi hàng chục mét, hộc máu tím.

​Nhưng cái giá phải trả là quá đắt.

​"KHỤ!!!"

​Toge ngã quỵ xuống đất.

Máu tươi phun ra từ miệng cậu như suối, nhuộm đỏ cả vạt cỏ dưới chân.
Cổ họng cậu đau đến mức mất cảm giác. Cậu không thể thở được. Mắt cậu mờ đi.

​"Tiền bối Inumaki!" Megumi lao tới đỡ lấy cậu.

​Toge cố gắng mở mắt. Cậu thấy Maki đang lao tới từ xa (cô ấy đã đến kịp). Cậu thấy Hanami đang bị thương nhưng vẫn chưa chết.

​Nhưng cậu đã hết sức rồi.

Ý thức của Toge dần chìm vào bóng tối.

Trong giây phút cuối cùng trước khi ngất đi, tay cậu run rẩy tìm đến túi áo ngực trái.

​Cậu nắm chặt chiếc bùa bình an.

“Em... đừng khóc...”

​7.

​Thời gian: 14:00 chiều.

​Chiếc khăn len Hyewa đang đan đã hoàn thành một nửa.

Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa.

Những hạt mưa nặng hạt đập vào cửa kính lộp bộp, lộp bộp.

​Điện thoại của cô rung lên.

Là tin nhắn từ một số lạ (thực ra là Panda dùng máy của mình nhắn vì máy Toge đang bị khóa).

​[Panda]: "Hyewa-chan. Toge bị thương. Đang đưa về phòng y tế của trường. Cậu ấy... bị thương ở họng rất nặng."

​Chiếc điện thoại rơi khỏi tay Hyewa xuống sàn nhà.

Cả thế giới của cô sụp đổ.

​Cô đứng dậy, chân tay run lẩy bẩy.
Sợ hãi.

Bệnh viện. Máu. Vi khuẩn. Người lạ.
​Tất cả những nỗi ám ảnh đó ùa về, tạo thành một bức tường cao ngất chắn trước mặt cô.

​Nhưng rồi, hình ảnh Toge đứng dưới đèn đường, dùng chú ngôn bảo vệ cô đêm hôm đó hiện lên.

“Đáng giá.”

​Hyewa cắn môi đến bật máu. Cô lao vào phòng, vơ lấy áo khoác, khẩu trang, và túi xách.

Cô không còn là cô gái trốn trong vỏ ốc nữa.

Người yêu cô đang nằm đó. Và cô phải đến với anh.

​"Chờ em, Toge. Em đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro