CHƯƠNG 8: VƯỢT QUA BỨC TƯỜNG CỦA SỢ HÃI

​1.

​Thời gian: 15:00 chiều.
Địa điểm: Ga tàu điện ngầm Setagaya.

​Hyewa chưa bao giờ di chuyển nhanh đến thế.

​Chiếc áo khoác phao lớn, khẩu trang dày cộp, mũ trùm đầu – cô gần như là một khối bông đang chạy. Cô lao xuống ga tàu, không màng đến ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

​Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, dữ dội và nguyên vẹn.

​Bệnh viện.

​Cô nhớ lại mùi thuốc sát trùng hăng nồng làm cô buồn nôn. Tiếng rên rỉ, tiếng máy móc, và gương mặt vô cảm của y tá. Đó là nơi cuối cùng cô thấy ba mẹ mình.
​Cao đẳng Chú thuật Tokyo.

​Nơi đó hẳn phải tồi tệ hơn bất kỳ bệnh viện công nào. Nơi đầy chú lực, nguyền hồn, và những người sở hữu sức mạnh kinh khủng như Maki, Panda, hay chính Toge. Cô là người "thường" duy nhất đi vào "ổ quái vật" đó.

​Cô đứng co ro trong góc toa tàu vắng vẻ, tựa lưng vào tường kim loại lạnh. Mồ hôi thấm ướt khẩu trang. Cô hít sâu, cố gắng trấn tĩnh.

​Một phút. Cô nhắm mắt lại. Hít vào. Thở ra.

​Cô siết chặt chiếc túi xách, bên trong có một chai nước ấm (nước chanh mật ong cho Toge), một chiếc khăn lụa mới (để lau cho anh), và một cuộn băng gạc y tế dự phòng (chỉ để cảm thấy an toàn).

Cô mở mắt. Cô nhìn thấy hình ảnh Toge gục xuống, miệng đầy máu trong đầu mình. Nỗi đau của anh lập tức làm lu mờ nỗi sợ của cô.
​Anh đang đau.

Anh đã bị thương vì bảo vệ người khác.

Anh đã bị thương ngay sau khi dùng chú ngôn để trấn an mình.

​"Anh ấy đã vượt qua giới hạn vì em," Hyewa thì thầm. "Mình phải làm điều tương tự vì anh ấy."

​Tàu dừng. Cửa mở. Cô bước ra, chân bước đi không do dự.

​2.

​Cao đẳng Chú thuật Tokyo nằm sâu trong rừng, được che chắn bởi lớp Màn đặc biệt.

Khi Hyewa đến cổng, hai Nguyền chú sư giám sát đã chờ sẵn. Họ nhận ra cô qua mô tả của Panda.

​"Cô Hoshino Hyewa phải không? Cô có chắc muốn vào không? Khu vực đang rất lộn xộn," một người hỏi.

​Hyewa gật đầu kiên quyết. Cô rút chiếc khẩu trang y tế thứ hai ra, đeo thêm vào.

"Tôi phải gặp Toge. Tôi có mang đồ cho anh ấy."

​Panda đã đợi cô ở sân trong.

​"Hyewa-chan!" Panda vẫy tay. "Cảm ơn em đã đến. Anh ấy đang ở phòng y tế. Đi theo anh."

​Hyewa đi theo Panda qua những hành lang lạnh lẽo, vắng lặng. Khuôn viên trường rộng lớn và cổ kính, mang một vẻ đẹp u buồn và chết chóc.

​Họ đến một cánh cửa ghi chữ "PHÒNG Y TẾ CHUYÊN DỤNG". Mùi thuốc sát trùng, mùi cồn, và một mùi chú lực thoang thoảng xộc vào mũi Hyewa.

​Cô khựng lại. Nỗi ám ảnh giống như một bàn tay lạnh lẽo siết lấy cổ cô. Toàn bộ cơ thể cô phản ứng muốn quay đầu bỏ chạy.

​Panda đứng bên cạnh. Cậu không thúc giục.

"Phòng y tế ở đây không giống bệnh viện bình thường đâu," Panda nói giọng trầm trầm.

"Không có tiếng la hét. Chỉ có một cô giáo tên là Shoko. Cô ấy là người duy nhất có Chú thuật Phản chuyển (Reverse Cursed Technique) có thể chữa lành vết thương. Toge ổn, chỉ là cần thời gian để họng anh ấy hồi phục thôi."

​Hyewa nghe thấy tên Shoko. Người lạ. Cô run rẩy.

Rồi cô nghe thấy từ "hồi phục".

Cô hít một hơi.

​Bước 1.

​Cô đặt tay lên nắm cửa kim loại lạnh. Cô đẩy cửa.

​3. Sự im lặng của Bạc và Đen
​Phòng y tế không lớn, ánh sáng trắng xanh hắt ra từ ngọn đèn huỳnh quang. Có hai giường bệnh.
​Trên giường đầu tiên, Maki đang ngồi, tay bó bột nhẹ, mặt cô cau lại vì tức giận sau trận chiến.
Trên giường thứ hai... là Toge.

Mọi âm thanh, mọi mùi vị, mọi sự sợ hãi đều tan biến khi Hyewa nhìn thấy anh.

​Toge nằm bất động. Khuôn mặt cậu tái nhợt, nhưng bình thản trong giấc ngủ sâu. Vòng cổ áo đồng phục đã bị cắt ra. Quanh cổ cậu là những miếng gạc trắng đã thấm máu rỉ. Máy móc nhỏ gắn vào đầu ngón tay đang theo dõi nhịp tim.

​Điều khiến Hyewa nhói lòng nhất là sự vắng vẻ. Anh là một Chú thuật sư cấp cao, vừa chiến đấu dũng cảm, nhưng anh chỉ nằm đó một mình, không có ai bên cạnh ngoài Maki (người cũng bị thương).

​"Cậu ấy vừa được cô Shoko chữa lành xong. Nhưng Chú ngôn gây ra tổn thương vật lý lên thanh quản, cần vài ngày để dây thanh âm hồi phục hoàn toàn," Maki giải thích ngắn gọn, giọng cô mang vẻ tôn trọng dành cho Toge.

Hyewa không nói gì. Cô tiến lại gần giường Toge.

​Mùi thuốc sát trùng vẫn còn đó. Nhưng khi cô đứng sát bên anh, cô chỉ ngửi thấy mùi bạc hà và mùi máu tanh. Mùi máu đáng lẽ phải làm cô hoảng loạn, nhưng hôm nay, nó chỉ là một lời nhắc nhở về sự hy sinh của anh.

​Cô không dám chạm vào Toge vì sợ làm đau anh.

​Thay vào đó, cô bắt đầu công việc của mình: Tạo ra một không gian sạch sẽ.

​Cô lấy khăn lụa mới ra, nhẹ nhàng lau sạch vết máu khô trên cằm và khóe miệng anh.

Cô lấy chai nước chanh mật ong (đã được làm ấm) ra, đặt lên bàn cạnh giường, nơi anh có thể thấy ngay khi tỉnh dậy.

Cô lén lút lau sạch bụi bẩn trên chiếc máy đo nhịp tim, và xếp lại gọn gàng chiếc chăn bệnh viện đang bị xộc xệch.

​Maki và Panda im lặng quan sát. Họ đã quen với những điều kỳ lạ, nhưng sự tĩnh lặng và tỉ mỉ của cô gái bình thường này khiến họ kinh ngạc.

​4.

Hyewa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Cô nhìn Toge, nhìn những ký hiệu Chú ngôn khắc trên lưỡi và môi anh – giờ đang yên lặng hoàn toàn.

​Cô đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Toge. Cô không đeo găng tay.

Lần đầu tiên, Hyewa chạm vào Toge mà không có bất kỳ vật cản nào.

​Bàn tay này đã nắm lấy tay mình.
Bàn tay này đã đặt lên đầu mình.
Bàn tay này đã dùng sức mạnh để bảo vệ mình.

​Cô thì thầm, giọng nói yếu ớt, chỉ đủ cho Toge (người đang ngủ say) nghe thấy.

​"Anh đã bị thương vì em... Anh đã dùng lời nói của mình để cứu cả hai chúng ta."

"Anh cứ yên tâm ngủ đi. Không sao hết."

​Cô móc ngón tay út của mình vào ngón tay út của anh – một lời hứa móc tay không cần ngôn từ.

​"Em sẽ ở đây. Em sẽ dọn dẹp nơi này cho sạch. Em sẽ đảm bảo anh được bình yên. Khi anh tỉnh dậy, em sẽ pha trà tắc mật ong cho anh. Em sẽ làm mọi thứ để anh nhanh chóng lấy lại giọng nói của mình."

​"Anh đã thất hứa về việc 'lành lặn'... nhưng em sẽ làm tất cả để anh có thể tiếp tục nói, Toge."

5.

Cánh cửa phòng y tế mở ra. Shoko Ieiri, nữ Chú thuật sư tóc đen ngắn, bước vào, trên tay cầm một tập hồ sơ. Cô ấy hút thuốc (rất tệ cho một phòng y tế) và nhìn Hyewa với ánh mắt mệt mỏi nhưng hiếu kỳ.

​"Cô là người ngoài? Hoshino Hyewa?" Shoko hỏi.

​Hyewa đứng dậy, cúi đầu thật sâu.

"Vâng, tôi xin lỗi vì đã tùy tiện."
​Shoko phả một làn khói mỏng. "Bình tĩnh. Cậu Gojo đã báo trước rồi. Cậu ta bảo cô là 'liều thuốc tinh thần cấp đặc cấp' của thằng nhóc đó."

​Shoko liếc nhìn bàn tay Toge đang nắm chặt ngón tay Hyewa, rồi nhìn lon nước ấm được lau sạch bóng trên bàn.

​"Cậu ấy sẽ phải nghỉ ngơi vài ngày. Ít nhất là một tuần không dùng chú ngôn. Tốt nhất là không nói một lời nào." Shoko nói, sau đó hạ giọng. "Cảm ơn vì đã đến. Nó... cần điều đó hơn là bất cứ loại thuốc nào."

​Shoko không đuổi Hyewa đi. Sự cho phép đó là một sự chấp nhận thầm lặng của thế giới Chú thuật sư đối với mối quan hệ kỳ lạ này.

​Hyewa cúi đầu lần nữa, rồi quay sang Toge. Cô đặt chiếc khăn len đang đan dở lên ngực anh (thứ có mùi hương quen thuộc của nhà cô).

​"Em phải đi rồi. Em hứa sẽ quay lại."

​Cô nhẹ nhàng gỡ ngón tay út của mình ra. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, đi thẳng ra cửa, đi xuyên qua mùi thuốc sát trùng, đi xuyên qua sự sợ hãi.

​Cô đã vượt qua bức tường của mình.

6.

Khi Hyewa rời đi, Toge đang nằm im lìm trên giường.

​Vài phút sau, khi tiếng bước chân của cô đã khuất, đôi mắt của Inumaki Toge từ từ mở ra. Chúng màu tím, tĩnh lặng, và hoàn toàn tỉnh táo. Cậu đã tỉnh từ lúc Hyewa đặt tay lên mình.

​Cậu không thể nói. Nhưng cậu có thể cảm nhận.

​Cảm giác ấm áp từ nơi Hyewa đã chạm vào, mùi chanh mật ong phảng phất, và chiếc khăn len mềm mại trên ngực.

​Toge đưa tay lên, chạm vào chỗ cô vừa đặt tay.

Môi cậu mấp máy. Cậu muốn nói "Anh yêu em", nhưng Chú ngôn sẽ phản phệ.

​Cậu nhắm mắt lại.

Trong thế giới yên lặng của mình, cậu giữ lại cảm giác dịu dàng đó, như một lời cam kết.

Cô gái bé nhỏ đó đã đi vào nơi đáng sợ nhất của cô, để đi vào thế giới đáng sợ nhất của cậu.

​Mối quan hệ của họ đã bước sang một chương mới, không cần lời nói, chỉ cần hành động.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro