6. Omen (Various x reader)

"Hoàng Quân Nanami, xin Ngài hãy dùng bữa, đồ ăn đã sắp nguội lạnh cả rồi."

Tiếng đàn cổ vẫn vang lên từng nốt, buồn bã, nhớ nhưng, không màng tới lời mời của kẻ hầu người hạ.

Không thấy chủ nhân nói gì, họ chỉ biết cúi đầu lui ra ngoài cửa, trả lại sự riêng tư cho Người.

Chỉ còn một mình trong cung điện rộng lớn, Nanami Kento đứng dậy, đi về phía bức hoạ đang treo trên tường mà nhìn ngắm. Nữ nhân đầu đội vương miện, toàn thân là trang sức quý báu, đang mỉm cười rạng rỡ, ngồi bên cạnh là Ngài, trang phục cưới hỏi sang trọng, đang nắm lấy tay nàng.

Các hoạ sĩ mất gần 1 ngày để hoàn thiện bức vẽ ấy.

"Nữ hoàng của ta, sao Người vẫn chưa trở lại?"

Câu hỏi vừa dứt, thì cửa chính được mở ra, một nhóc tì đầu hồng, có nụ cười đẹp như em, vui vẻ chạy vào, ngay phía  sau là một người đàn ông cao lớn, với cặp mắt đỏ rực và hình xăm kì lạ trên gương mặt.

"Vương Tế Ryomen Sukuna giá đáo."

Người đàn ông vội quỳ xuống hành lễ.

"Chỗ riêng tư không cần câu nệ phép tắc."

Ryomen Sukuna phẩy tay, ra hiệu cho người kia đứng lên, còn mình thì ngồi xuống tự rót một tách trà nóng.

"Phụ thân Kento, hôm nay Yuji muốn ngủ lại chỗ của Người."

Nhóc đầu hồng nhanh chóng trèo lên đùi Nanami, tiện tay bốc lấy vài cái kẹo bỏ vào miệng, tay kia thì mân mê món đồ chơi mang theo, không để tâm đến cuộc trò chuyện của hai người lớn.

"Việc Ngươi dặn, ta đã chuẩn bị xong. Uraume, mang tới đây."

Thị giả người nhỏ nhắn, có mái tóc trắng, khuông mặt xinh như con gái, nhanh chóng bê tới một chiếc khay gỗ với ba chiếc tách trà đã được uống hết sạch, chỉ còn lại chút bã vụn ở đáy tách.

Nanami Kento xoay từng tách một cách cần thận, bã trà lắng lại, tạo thành những kí tự kì lạ mà chỉ gia tộc của Ngài mới hiểu được.

"Nữ Hoàng vẫn an toàn, Người sẽ trở lại vào đầu mùa xuân."

+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-
"Yuji ngoan, nhất định Nữ Hoàng sẽ mang thật nhiều món quà cho con sau chuyến đi này. Giờ thì, con hãy mơ thật đẹp nhé."

Đôi mắt trong veo trĩu nặng dần, nặng dần theo lời ru ngủ của người đàn ông tóc vàng.

Buổi đêm tĩnh lặng, Ngài ngồi ở bàn đọc sách, vừa nhìn kĩ tách trà thứ ba, vừa lo lắng tìm kiếm thông tin biểu tượng mà mình chưa bao giờ gặp. Bã trà ở tách này tạo thành những vệt nhỏ, giống như những nhánh cây, những tia sáng đang toả ra, hay đuôi của một loài vật nào đó, có thể mang ý nghĩa gì đó, có thể không.

+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+++-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-

Tuyết đã tan hoàn toàn, vạn vật lại đâm chồi nảy lộc, từ sáng hôm nay, dân chúng đã ùa ra đường từ sớm, mang theo những giỏ hoa tươi, hồ hởi chào đón Nữ Hoàng sau chuyến đi tuần tra những vùng biên giới.

Theo lẽ thường, khi xe ngựa của em xuất hiện, đoàn người sẽ hò reo, hát vang, vỗ tay, thế nhưng hôm nay, tất cả đều im ắng đến lạ, giống như bị thứ gì đó hớp mất linh hồn.

Vương tế Ryomen Sukuna và Hoàng Quân Nanami Kento, sau khi thấy Nữ Hoàng về tới cổng Cung điện, cũng rơi vào trạng thái trầm tư như vậy.

Em có vẻ không để tâm đến việc mình đã về tới nhà, còn đang cười nói, ôm ấp hai nam nhân bên cạnh.

Một kẻ có mái tóc dài, đen nhánh, ngũ quan hài hoà, mắt phượng sắc sảo, con người màu tím, đẹp ma mị như buổi hoàng hôn yên tĩnh. Đôi tai màu đen vểnh lên nghe ngóng, mấy chiếc đuôi cùng màu với tóc, cuốn lấy eo em, cuốn lấy tâm hồn em,môi mềm liên tục thì thầm gì đó vào tài Nữ Hoàng

Kẻ còn lại có mái tóc như tuyết, mắt xanh như đại dương, gương mặt đẹp không tì vết, có cả nét ngây thơ nũng nịu, có cả nét lúng liếng đưa tình, đuôi trắng mềm như bông, phe phẩy qua lại, chạm vào da mặt, chạm vào trái tim, môi đỏ cứ thế thơm lên má, lên môi, lên cổ của em.

"Đừng bao giờ cố gắng chiếm giữ trái tim của bậc Nữ Vương."

Nữ đế có ai là không đa tình? Có ai là không lập cho mình hậu cung với cả trăm nam sủng? Nanami Kento đã được dặn dò từ nhỏ như vậy, và Ngài vẫn luôn nhớ điều ấy cho tới khi được gả tới đây để duy trì mối quan hệ ngoại giao giữa hai đế quốc.

Nhưng có lẽ chẳng có ai,  bao gồm cả Vương Tế đang đứng cạnh Ngài đây, có thể tránh được cảm giác ghen tuông khi thấy em đưa người mới về cung điện.

Một, hai, ba, bốn..

Nam nhân từ tộc Hồ ly hiếm khi xuất hiện công khai, nhưng vẻ đẹp và sức hút kì lạ của họ vẫn luôn được ghi lại trong sử sách, có bao đế quốc, bao triều đại hưng thịnh rồi sụp đổ chỉ vì những kẻ ấy.

Năm, sáu, bảy, tám, chín cái đuôi, toả ra khắp nơi, như những nhánh cây, như những tia sáng, như những vệt bã lắng lại trong chiếc tách trà hôm đó.

Là điềm lành hay điềm gở?

Nanami Kento thực sự không biết.

+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro