Bà ấy cần thời gian để tiếp nhận

Mewnich thấy mình ở lại chỉ càng chọc giận bà hơn, tạm thời đi trước, đợi cho mẹ nguôi giận ròi lại nói chuyện với bà đàng hoàng.

Ra đến cửa, nàng thấy Pum ngồi ở dãy ghế dài ở cửa, một người phụ nữ cứng rắn chưa từng cuối đầu nay lại giống như một quả bóng xì hơi.

“Cảm ơn cô đã nói chuyện dùm cho con và June.”

Sau khi Menwich nghe được đoạn nói chuyện của hai người từ chỗ của mẹ thì đến nói lời cảm ơn với Pum.

Pum nói với nàng, “Hôm nay cô không nghĩ bà ấy sẽ đến tìm cô, cô cũng nhất thời không chú ý mà nói nặng lời.”

“Cô, đây không phải lỗi của cô. Mẹ là bị con chọc tức.”

Vẻ mặt căng thẳng của Pum có chút xúc động, nở một nụ cười nhợt nhạt, “Mẹ con vẫn còn tốt, không đuổi con đi, ít nhất, bà ấy cũng giác ngộ nhiều hơn một số người.” Nhớ tới chuyện cũ, Pum vẫn không hề hối hận, có lẽ ngày hôm qua đã đào lên những ký ức bị chôn vùi, cảm xúc liền trở nên dễ dàng xúc động.

“Bà ấy cần thời gian để tiếp nhận.”

“Cô hiểu được cảm giác này, cô cũng như vậy. Một chân đã nhấc lên, lại chậm chạp không dám hạ xuống, sợ một bước này bước xuống rồi sẽ không thể nào quay trở lại được nữa. Bà ấy sợ mất đi con, bà ấy cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận.” Pum mỉm cười nói với Menwich.

“Dạ.”

“Nhưng chuyện này không có nghĩa là cô đồng ý cho con và June ở bên nhau. Cô gái đó vừa gặp đã thấy không đáng tin cậy, cô ấy không thích hợp với con, con thích hợp với một người tốt hơn.” Pum vỗ nhẹ vào mu bàn tay Mewnich.

Ở trong lòng Mewnich thở dài, June đối với nàng mà nói cũng đã tốt lắm rồi.

Nhưng ở trong mắt người thân, thì người ngoài lại luôn luôn kém hơn so với người nhà.

June tự mình lái xe đến chợ trái cây để lựa trái cây, cô biết mẹ nàng không thích ăn đồ ngọt, khẩu vị này cũng gần giống như Mewnich, Menwich có thể xem như thừa hưởng tính đó từ bà. Cô đi chọn mấy loại trái cây nhẹ loại nhập khẩu, gói lại thành một giỏ quà đẹp đẽ. Cô hi vọng mẹ nàng có thể buông xuống cơn giận, đừng có mỗi lần thấy cô là y như nhìn thấy đầu trộm đuôi cướp. Mặc dù cô đã cướp con gái của bà thiệt, nhưng nói đi phải nói lại, Mewnich không phải cũng cướp con gái của mẹ cô sao?

Trong lòng cứ suy nghĩ luẩn quẩn về mẹ nàng, June liền nghĩ ra được. Cô chọn trái cây xong thì đến một tiệm thuốc, vào đó mua không ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe, sau đó thỏa mãn trở về.

Cô mang theo túi to túi nhỏ đi vào phòng bệnh, sau đó cất vào ngăn tủ.

Mẹ nàng vẫn nói không cần, June phớt lờ bà, dù sao bà cũng không thể nhảy từ trên giường xuống để lấy đồ ném đi.

Cô nhớ tới tình cảnh em trai mình lúc lấy vợ, em dâu xuất thân từ gia đình gia thế, nhà mình xem như là trèo cao, em trai bất chấp người khác gây trở ngại vẫn muốn kết hôn với cô ấy. Lúc cha vợ bị bệnh, nó chạy đến hầu hạ, bị cha vợ đánh bằng giày của ông ấy, mà còn ráng cười toe toét.

Phải có nghị lực như thế, nó mới cưới được vợ về.

Còn cô phải đối mặt với người mẹ sợ mất đi con gái yêu quý của mình, cô có phần may mắn vì mẹ nàng là tiểu thư khuê các, sẽ không giống như nhà thông gia là quân nhân hỡ một cái là chửi ầm lên. Mẹ nàng mắng cũng là một câu đi ra rất nhẹ nhàng, thậm chí nói một câu cút đi cũng không nói được.

Biểu hiện của June có thể nói là gánh khó nhọc, chịu oán trách, Mewnich chưa bao giờ lại đau lòng vì cô đến như thế. Nếu như trước đó vẫn còn chút băn khoăn, thì giờ đây trong lòng đã không còn chỗ cho nỗi lo tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro