Chị hãy đứng ở cương vị của một người mẹ để suy nghĩ

Buổi trưa chiều chủ nhật, Lookzo ăn cơm xong sau đó đi ngủ, Pum vẫn còn ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công thêm một lát. Từ ban công nhìn xuống, ở đây đúng thật sự là một thành phố náo nhiệt, các tòa nhà cao tầng và những con đường đông đúc khiến cho bà khó chịu, bà có chút nhớ lại ngôi nhà mà bà đã sinh sống hơn nửa đời người.

Tiếng chuông cửa phá vỡ sự yên tĩnh.

Pum do dự mở cửa, khoảnh khắc người đứng ở cửa cùng với tầm mắt của Pum giao nhau, hai người đều thật sự ngạc nhiên không nói nên lời.

Đã qua hai mươi mấy năm xa cách, người xưa đã không còn giống với hình ảnh trong ký ức, chỉ để lại một bóng dáng quen thuộc.

“Bà là..” Mẹ Mewnich ngờ ngợ là mình nhìn lầm rồi, bà còn nghiêm túc nhìn lại, cố gắng để nhớ, cho đến khi người trong trí nhớ dần dần trùng khớp với người ở trước mặt.

“Em dâu, đã lâu không gặp.” Pum thản nhiên nói, dường như đối với lần gặp lại này cũng không có quá nhiều cảm xúc.

“Phải, cũng đã hơn hai mươi năm không gặp mặt, chị đến đây khi nào, đến đây sao lại không nói với em một tiếng?” Mẹ Mewnich đi vào nhà, Lookzo đang ngủ trong nhà, không biết bà đến, bà cũng không muốn làm phiền cô bé.

“Mới đến được vài hôm.”

“Chị đến để làm gì?”

Pum nhận thấy em dâu mình bắt đầu đề phòng, bà nói, “Tôi đến vì Mewnich.”

“Con gái của em đi vào con đường của chị, chị nói em phải làm sao? Quyết định thế nào? Em..”

Lời của em dâu khiến Pum nhíu mày, bà chống tay vịn sofa ngồi xuống, “Em vẫn cho rằng tôi là người có tội?”

“Chuyện năm đó, đứng ở quan điểm của ai cũng không thể hiểu rõ.”

“Em có thể tha thứ cho tôi, tại sao lại không thể tha thứ cho Mewnich?”

“Em làm không được. Chị hãy đứng ở cương vị của một người mẹ để suy nghĩ, nếu..”

“Tôi không có con. Tôi và Pang đều không sinh con. Cho nên tôi không biết làm một người mẹ sẽ có tâm trạng gì. Nhưng tôi có thể hiểu được, sau hai mươi mấy năm tôi cũng đã hối hận, Tôi không hối hận vì quyết định trước đây của mình, mà tôi hối hận là trước khi mẹ ra đi tôi đã không về gặp mẹ. Cho dù mẹ đánh tôi mắng tôi cũng được. Hối hận mấy năm qua, tôi nghĩ đã đủ rồi. Em nhẫn tâm đẩy Mewnich đi sao?”

“Vậy chị nói em phải làm sao bây giờ..” Tâm trạng của mẹ Mewnich càng lúc càng kích động, sắc mặt của bà đỏ lên một cách bất thường khiến cho Pum cảm thấy kỳ lạ, sau đó, người bà đổ rạp về phía trước, Pum nhanh chóng gọi điện thoại, vừa tiến hành sơ cấp cứu.

Mewnich nhận được tin nhắn đến từ Pum, sau khi thấy rõ nội dung, nàng lập tức buông hết công việc, cầm lấy chìa khóa xe vội vã bỏ đi.

Ở cửa thang máy gặp được June, cô còn gấp hơn so với nàng, trong tay còn đang ôm một tập hồ sơ, nhờ Mewnich nhắc nhở June mới sực nhớ tới chuyện này, cô giao tập hồ sơ cho một nhân viên đi ngang qua nhờ anh ta mang về văn phòng, sau đó cùng Mewnich lái xe đến bệnh viện.

Mẹ nàng được đưa đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ là ngất xỉu một lúc. Có điều dù sao cũng không còn trẻ, tốt nhất nên để ý kiểm soát cảm xúc.

Lookzo nắm tay Pum, lo lắng cho bà ngoại của mình, “Bà cô, bà ngoại tỉnh chưa ạ?”

“Bà ngoại con còn đang ngủ, hãy để cho bà nghỉ ngơi thêm một lúc, đợi bà nghỉ ngơi đủ rồi chúng ta lại đến thăm bà.”

Mewnich và June phóng hết tốc độ nhanh nhất đã tới, chạy thẳng một mạch đến thở hổn hển.

Lookzo vội vàng chạy tới ôm lấy đùi Mewnich, “Mẹ, bà ngoại bị bệnh, con không có đánh thức bà ngoại đâu.”

“Ngoan, Lookzo ngoan lắm.” Mewnich đi về phía giường bệnh, người có sắc mặt nhợt nhạt nằm ở trên giường kia là người mẹ kiên cường nhất của nàng.

Con tim kiên cường của nàng như bị thắt lại, nàng nhịn không được che miệng lại, sợ bản thân khóc lên.

“Sao bà lại ngất xỉu?”

“Buổi chiều bà đến tìm con, sau đó tranh cãi với cô.”
June giữ chặt tay Mewnich, khiến cho nàng chú ý, nói với nàng, “Dì tỉnh rồi.”

“Đừng ồn ào bên tai tôi.” Câu đầu tiên khi mẹ nàng tỉnh dậy lại nói câu này.

Mewnich khom người giúp bà chỉnh lại gối đầu, bà đổi một tư thế nằm cho thoải mái, sau đó tầm mắt từ từ đảo qua mọi người, “Các người đi ra ngoài hết, Lookzo ở lại.”

“Mẹ, bây giờ mẹ đang bệnh, con ở lại chăm sóc cho mẹ.”

“Tôi không muốn nhìn thấy cô, còn có cô ta, cô ta là người ngoài, đứng ở đây làm gì, tôi cũng không muốn thấy cô ta.”

“Mẹ.” Lời nói của mẹ rõ ràng đã làm cho June bị tổn thương, Mewnich không thể không lên tiếng nhắc nhở mẹ mình.

June chu đáo nói, “Tôi đi ra ngoài mua một ít trái cây, sẽ về ngay.”

“Mẹ, June không có làm gì sai, sao mẹ lại đối xử với cô ấy như vậy?”

“Cô ta với tôi có quan hệ gì, tôi đối xử với cô ta ra sao thì có liên quan gì?”

“Cô ấy là người yêu của con, tự nhiên sẽ có mối quan hệ với mẹ.” Mewnich từ tốn nói.

“Mày..mày muốn làm tao tức chết mà. Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài, để lại Lookzo cho tao.” Mẹ nàng cầm tay Lookzo, Lookzo ngoan ngoãn ngồi bên mép giường với bà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro