Tôi chỉ lo lắng một mình em đi đối mặt

Lookzo được bà ngoại đưa về nhà, sáng sớm nhân lúc bà không ở nhà liền cầm lấy điện thoại gọi cho Mewnich.

Mewnich vừa nhìn thấy số điện thoại nhà, thì lập tức bắt máy.

Lookzo ở bên kia thỏ thẻ nói “Mẹ, là mẹ sao?”

“Là mẹ, Lookzo, con muốn nói cái gì?”

“Mẹ, bà ngoại giận, bà nói không cần mẹ, vậy có phải cũng không cần con hay không?”

Mewnich ý thức được vấn đề nghiêm trọng, quan hệ của nàng và June như thế nào là chuyện của hai người, nhưng một khi chuyện liên quan tới Lookzo, nàng không có cách nào buông xuống được gánh nặng trong lòng này.

“Lookzo, đừng lo lắng, mẹ và bà ngoại đều rất yêu con.”

Không biết mẹ nàng đã nói với Lookzo những gì, chỉ hi vọng bà không áp đặt suy nghĩ của bà lên người Lookzo. Mewnich sợ chuyện này xảy ra quá sớm sẽ lưu lại vết hằn trong trí nhớ của con.

June chỉ nghĩ đây là cuộc gọi thông thường, nào ngờ sau khi Mewnich nghe điện thoại thì lộ ra vẻ mặt đau khổ, cô bởi vì vậy mà căng thẳng.

“Sao bà ngoại lại nói mẹ bất hiếu?”

“Bởi vì mẹ làm cho bà ngoại không vui, hôm nay mẹ sẽ tới giải thích với bà ngoại, đến lúc đó Lookzo phải giúp mẹ nói chuyện với bà ngoại, để bà ngoại không tiếp tục tức giận nữa có được không?”

“Dạ, con sẽ làm. Mẹ, con bí mật nói cho mẹ biết nha, bà ngoại khóc ạ.”

Một người mẹ kiên cường chưa bao giờ chảy nước mắt, Mewnich nghĩ đến những giọt nước mắt này chảy xuống vì nàng thì nàng cảm thấy tội lỗi vô cùng.

“Xin lỗi, Lookzo.”

Điện thoại bị bà ngoại cầm lấy, Lookzo ngạc nhiên nhìn bà, bà đè nén cơn giận trong lòng, dịu dàng nói với Lookzo, “Bà ngoại muốn chuyện nói với mẹ con, bữa sáng ở trên bàn, con đi ra ăn sáng trước đi.”

Lookzo ngoan ngoãn gật đầu, nhảy từ trên sofa xuống, đi chưa được mấy bước đã quay trở về bên bà ngoại nói, “Con nhớ mẹ.”

“Bà ngoại biết. Lookzo ngoan, bà ngoại cũng biết.”

Hai mắt bà mông lung đẫm lệ, nhìn gương mặt Lookzo lại mơ hồ dâng lên nỗi xót xa, bà xoa đầu Lookzo, đưa cô bé vào phòng ăn.

Nàng gọi điện lại lần thứ hai.

Đầu dây bên kia không có tiếng động, hình như không có ai.

“Mẹ, con xin lỗi.” Mewnich xin lỗi trong điện thoại.

“Tôi không nhận lời xin lỗi của cô, chuyện gì tôi cũng có thể tha thứ cho cô, nhưng chỉ có chuyện này tôi không thể tha thứ cho cô được.”

Mewnich sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy, việc mẹ nàng không tha thứ nàng cũng đã đoán trước rồi, nàng cho là mình đã chuẩn bị đầy đủ để đối mặt, nhưng giờ phát hiện sự chuẩn bị này vẫn chưa đủ.

Tay nắm chặt chăn, Mewnich đè nén nghẹn ngào, “Mẹ, mẹ không tha thứ cho con cũng không sao, ít nhất cho con thời gian để con từ từ giải thích.”

“Chuyện này nói sau, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, Lookzo tạm thời cứ ở chỗ tôi.”

“Mẹ, hôm nay con đến gặp mẹ.”

“Không cần, cô có tới thì tôi cũng sẽ không gặp cô.”

Mẹ nàng lập tức cúp điện thoại, toàn thân đổ lên ghế sofa, nét mệt mỏi hằn lên gương mặt được bà cẩn thận bảo dưỡng.

Lookzo đi đến trước mặt bà, lý trí của bà như muốn sụp đổ, lúc nhìn thấy Lookzo thì hoàn toàn vỡ òa, ôm Lookzo khóc rống lên, “Thật sự là tội lỗi mà, tội lỗi quá mà..”

Mewnich nắm điện thoại, hình ảnh trước mắt nhòa đi, gần như ngất đi.

Khó khăn lắm mới dịu lại được, nàng nặng nề đặt điện thoại xuống, June hỏi nàng, “Là ai trong điện thoại.”

“Là mẹ em.” Mewnich mỉm cười yếu ớt, “Không có việc gì, mẹ em chí ít cũng không có nói gì quá tuyệt tình, đợi chút nữa em đi tìm bà nói chuyện. June tự ăn sáng đi, không cần làm phần của em.”

“Tôi đi với em.” June nói là làm, lập tức từ trên giường đứng lên.

“Không cần, em đi một mình là đủ rồi, June đi cùng cũng không làm gì được, ngược lại còn thêm phiền.”
Cách nói không cần như vậy làm cho June nhất thời dừng lại hành động.

“Xin lỗi, em chỉ muốn June hiểu, bây giờ June không đi sẽ tốt hơn.” Mewnich nhận thấy tâm trạng của June bị tổn thương liền lên tiếng an ủi cô.

“Tôi hiểu được ý của em, biết em không phải ghét bỏ tôi.”

June đáp lại nàng bằng một nụ cười ý nói cô không sao, “Tôi chỉ lo lắng một mình em đi đối mặt.”

“Rất nhiều chuyện đều cần phải đối mặt một mình, huống chi em đã không còn đường lui.”

“Cố lên, tôi chờ tin tốt của em.” June dùng nụ hôn cổ vũ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro