Tôi muốn làm một cái gì đó lãng mạn chút

Em trai đi rồi, cô lái xe trở lại nhà Menwich, Mewnich đang ở trong bếp làm cơm trưa, June đi đến từ phía sau mà ôm lấy nàng.

Mewnich nghĩ đến cô bị đối xử không tốt, tắt bếp, “June với em trai cãi nhau?”

“Không phải.” Đầu của June lắc trên vai Mewnich.

“Vậy cuối cùng là có chuyện gì?” Mewnich nhìn thấy bả vai June giật giật, còn tưởng rằng cô đang khóc, trong lúc đang lo lắng không thôi thì phát hiện June thật ra đang cười.

“Tránh ra, cách xa em một chút.”

Khóe miệng của June đã cười đến muốn ê luôn rồi, cô nhắm mắt theo sau Mewnich, đem chuyện buổi sáng nói hết một lần.

“Em trai June là một người thông minh.”

“Đúng vậy.”

“Nhưng ý kiến của cậu ấy cũng không đại biểu cho bất cứ chuyện gì, vì hạnh phúc của gia đình, cậu ấy giống như sẽ hi sinh June.”

“Thôi rồi, tôi thật ngốc, không nên thả nó đi sớm như vậy, sớm biết vậy đã đem nó hủy thi diệt tích.” June hối hận không kịp.

“Được rồi, đừng có mơ mộng hão huyền, ăn cơm.”

Mewnich vỗ nhẹ lên trán June, khuyên cô ăn cơm trước rồi nói sau.

Thang máy vào giờ tan ca ngày thứ sáu luôn bị tắc nghẽn so với bình thường, ai nấy đều vội vàng sốt ruột giống như bọ chét, không thể yên tĩnh được một giây phút nào, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế bắt đầu lây lan. Mỗi người đều có thói quen xem đồng hồ, xem đồng hồ xong thì bắt đầu nhắn tin.

Thang máy tới tầng trệt, âm thành này như cứu thoát mọi người đang bị trói buộc, bọn họ thở một hơi dài nhẹ nhõm, mau chóng ra khỏi thang máy, vội vã di chuyển về hướng của riêng mình.

Cảnh vật ngoài cửa sổ là con đường mỗi lần đến nhà Mewnich phải đi qua, Mewnich chỉnh radio đến đài phát sóng nhạc dân gian truyền thống, một giọng nữ ngọt ngào từ từ cất tiếng hát. Người ngồi ở ghế phụ đang lên mạng tìm deal khuyến mãi, lầm bầm lầu bầu kế hoạch sắp xếp cho thứ bảy và chủ nhật.

“Ăn buffet là một lựa chọn tốt, nhà hàng này được đánh giá cũng được, tôi đã đặt chỗ rồi.” June chỉ vào quảng cáo tiệc buffet của một nhà hàng, đặc biệt để ý xem phần giới thiệu.

Mewnich quay đầu nhìn thoáng qua, “Nhà hàng đó ăn không ngon.”

“Không ngon? Em ăn thử rồi à? Vậy tôi chọn lại chỗ khác, đổi thành ăn lẩu thì sao?”

“Em cũng không muốn ăn, em sợ nóng.”

“Vậy thì tôi hết ý tưởng rồi, nhà hàng này ăn không ngon, nhà hàng kia cũng không ăn được, chẳng lẽ không có chỗ nào mà cả em và tôi đều có thể đồng ý sao?” Lời của June làm cho Mewnich quay lại nhìn cô một cái, thắc mắc, “June giận cái gì?”

“Tôi không nghĩ ra được bất kỳ kế hoạch nào cho ngày mai.”

“Ăn ở nhà không ngon sao?” Mewnich thắc mắc hỏi.
June giận lẫy, “Tôi muốn làm một cái gì đó lãng mạn chút.” Cô muốn tạo ra kỷ niệm cho hai người, cũng nhau thử những thứ khác biệt, ăn những món mới lạ, nhìn thấy một nơi không giống đó giờ, sau này nhớ lại sẽ cảm nhận được kỷ niệm này ùa về.

Thế nhưng hai người ở bên nhau cũng không phải dễ dàng như vậy, rất đúng với bài hát này, yêu nhau không phải dễ dàng như thế.

Ai cũng có thể nhận thấy bầu không khí làm cho tất cả mọi người đều không thoải mái, Mewnich đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu như mình bị người ta phản đối, cảm giác đó chắc chắn rất khó chịu.

“Vậy đi nhà hàng buffet đi.”

“Không cần.”

“June còn giận em sao?”

“Không có. Đậu xe ở bên đường cho tôi.”

“Làm gì?”

“Dừng lại.” June nói xong không để cho Mewnich có thời gian phản ứng, chiếc xe dừng lại, cô liền mở cửa xe bước xuống. Mewnich gần như nghĩ cô giận đến mức phải bỏ đi, lại cảm thấy cô có chút chuyện bé xé ra to.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro