Chương 10

Nghỉ hè năm đó, tôi quả thật thích vô cùng, cha tôi cho tôi về quê mẹ, nơi đó có bà và cậu mợ, tôi chơi đến quên cả trời đất, rốt cục khi kết thúc kỳ nghỉ, tôi phơi nắng đến da ngăm đen, thu dọn hành lý chuẩn bị về trọ ở trường, bắt đầu lại cuộc sống tự lập của mình, lại phát hiện Mewnich cô nương tựa hồ có chút không vui, tôi thấy làm lạ, trong nhà không còn tôi, người ngầm giành đồ với nàng, thì nàng nên vui vẻ mới đúng.

Tôi thậm chí còn hào phóng bảo phòng tôi có thể làm thư phòng để nàng sử dụng, dù sao cuối tuần tôi mới về ở. Nhưng Mewnich cô nương lại vênh mặt nói “Không cần!” thiếu chút nữa khiến tôi tức chết. Thái độ gì vậy? Không nhìn thấy được tâm của người tốt sao!

Trọ ở trường là một việc rất xa lạ, nhưng tôi phải nhanh thích ứng với nó. Bởi vì năm học trọng điểm nên áp lực học tập rất lớn, phòng tôi có tất cả sáu người, mỗi người đều phải dậy sớm đi học.Tôi thở dài một tiếng, phim truyền hình quả nhiên gạt người, năm mười hai thật sự rất nhàm chán.

Mỗi ngày của tôi trôi qua rất bình đạm, lại nghĩ đến Mewnich cô nương bên kia chắc vẫn có thể vui vẻ, tiếp tục kiếp sống văn nghệ đầy màu sắc của nàng. Ai mà ngờ vừa lên trung học, Jan lão sư, tỷ tỷ của nàng và cũng là mẹ kế của tôi khuyên nàng không nên hoạt động văn nghệ nữa mà chuyên tâm học hành chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm sau.

Mewnich cô nương tựa hồ cũng không có ý định phản kháng, bây giờ vĩ cầm từ nay về sau chỉ là phương tiện giải trí mỗi khi cuối tuần, giúp thể xác và tinh thần được thư giãn, lâu lâu biểu diễn trong hội diễn của trường.

Chắc vì tôi thường xuyên không ở nhà, thời gian gặp mặt giảm đi, quan hệ của tôi với người nhà vốn dĩ đã không thân thiết, cuối tuần về nhà ăn cơm, lâu lâu trên bàn cơm kể mấy câu chuyện vô thưởng vô phạt trong trường, cùng Mewnich cô nương nói chuyện phím vài câu. Nhưng tôi lại cảm giác được có vẻ không khí trong nhà ngày càng lạ.

Con gái luôn hiểu cha nhất, lão Oh cha tôi, làm cha thì miễn cưỡng xem như tốt, nhưng làm chồng thì tuyệt đối không tốt một chút nào. Tuy đã vào tuổi trung niên, nhưng hắn còn đào hoa hơn cả trai trẻ, sự nghiệp lại thành công, phong độ, thường xuyên phải tham dự một số buổi tiệc xã giao, chơi bời cũng không thiếu. Theo một cách “ngẫu nhiên”, Oh lão bản cũng phải đụng đến “Gái hồng lâu” một chút, xem như xã giao.

Người mẹ mất sớm của tôi là người hiểu rõ bản chất của hắn nhất, nhưng cũng không thể quản nổi hắn, đành phải buông tay. Nhưng người vừa trẻ vừa đẹp như Jan lão sư làm sao có thể chấp nhận thói trăng hoa đó, nàng cứ phải ở nhà nén giận. Mấy năm đầu mới kết hôn, cha tôi còn đau lòng người vợ mới mất, hơn nữa trong nhà hai đứa nhỏ, nên hắn tạm thời bỏ được.

Nhưng khi tôi ở trọ trong trường, hắn lại ngựa quen đường cũ. Tôi là con ruột của hắn, nên hắn thương tôi nhất, nhưng thấy hắn hư hỏng như thế, tôi lại không thể đồng tình với hắn.

Vì thân thể không khoẻ, Jan lão sư hàng năm đều uống cả mớ thuốc bổ, tôi biết nàng muốn sinh cho cha tôi một đứa con, nhưng có lẽ nàng không hiểu, cho dù có con, nàng cũng sẽ không thuần hóa được một lão nhân hoa tâm như Oh. Làm vợ lão Oh, nếu muốn sống mà không phiền muộn, nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua tất cả, chờ hắn mết mỏi thì sẽ về nhà, nói tóm lại, thứ lão Oh cần không phải là vợ, mà hắn chỉ cần một người chăm con cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro