Chương 18
Thuê phòng tiện nghi tốt hơn nhiều so với ký túc xá, cũng thuận lợi cho tôi chăm sóc Mewnich. Tiền thuê phòng cha tôi nói để ông trả, nhưng tôi không đồng ý.
Tôi quay trở lại việc làm thêm, còn Mewnich thì không, vì việc làm thêm sẽ làm nàng phân tâm, ảnh hưởng đến tương lai của nàng.
Nhờ vào quan hệ của cha tôi nàng tìm được chỗ thực tập, nhưng nàng chỉ mới là sinh viên năm hai, bất quá cũng chỉ có thể sửa hồ sơ linh tinh, công việc không mệt, nhưng lại bận rộn hơn tôi rất nhiều.
Bây giờ gặp Mewnich không ai nghĩ nàng từng có thời gian bị trầm cảm, nhưng nàng có một tật xấu, đó là nếu rảnh lại đi uống rượu. Tôi đã khuyên nhiều lần nhưng vô dụng, cũng may không ảnh hưởng đến việc học và cuộc sống của nàng. Tôi cũng hỏi ý kiến bác sỹ, bác sỹ nói đây cũng là một cách để nàng vượt qua áp lực.
Tình hình của Jan lão sư có chút tiến triền, hai năm liên tục trị liệu cùng với cha tôi hết lòng chăm sóc, khi chúng tôi tốt nghiệp thì Jan lão sư đã có thể tự lo cho mình, thậm chí còn chăm sóc được cho cha tôi.
Nhưng nàng vẫn không nhớ tôi và Mewnich, mỗi lần chúng tôi về nhà nàng còn không cho chúng tôi thân cận cha tôi. Tuy rằng cha tôi đã thay đổi, mỗi ngày đi sớm về muộn điều gọi điện báo cáo, trở thành người chồng tốt. Nhưng tôi cảm nhận trong tiềm thức nàng vẫn sợ mất hắn, Trong thế giới của nàng, vẫn chỉ có một lão Oh, cũng may bây giờ trong lòng lão Oh cũng chỉ có một mình Jan lão sư.
Khi tốt nghiệp, tôi bảo Mewnich nên về nhà, trong nhà có người cần nàng chăm sóc, nàng lại lắc đầu “Cần gì chứ, tỷ tỷ đã không cần tôi nữa rồi.”
Sau đó Mewnich liên hệ với sở luật sư xin việc, tôi không biết do quán tính hay thói quen cũng tìm việc ở một nhà xuất bản. Thật ra, Mewnich đã sớm tiếp xúc với xã hội nên trưởng thành hơn tôi nhiều lắm.
Tôi nghĩ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nhưng thói quen thực đáng sợ, từ lúc xảy ra chuyện, mỗi khi không nhìn thấy Mewnich, tôi lại lo lắng muốn chết.
Chắc vì muốn trả nợ thôi, tôi tự nhủ với bản thân, lại thu dọn hành lý cùng nàng tới cái thành phố xa lạ đó. Cũng may bạn bè của tôi đến thành phố này cũng không ít. Thậm chí người bạn thời cấp hai View một năm sau cũng đổi nơi công tác tới nhà xuất bản nơi tôi làm việc, trở thành đồng nghiệp của tôi.
Cha tôi chỉ im lặng khi nghe quyết định của tôi và Mewnich, tôi không biết ông có cảm thấy chúng tôi ích kỷ hay không, nhưng ông vẫn mua cho chúng tôi hai căn hộ ở nơi này, thanh âm của ông trong điện thoại có vẻ buồn bã “Đây là việc cuối cùng cha có thể cho con, cha cũng muốn bù đắp cho dì con một chút.”
“Cha chú ý thân thể, chăm sóc Jan lão sư thật tốt.”
Tuy rằng ngồi máy bay chỉ hai giờ, nhưng kể từ khi Jan lão sư xảy ra chuyện, Mewnich và tôi dường như đã hoàn toàn bị ngăn cách khỏi thế giới của cha tôi và Jan lão sư mất rồi.
Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi dụi mắt, cầm di động nhìn thoáng qua, đã đến giữa trưa. Điện thoại là View gọi đến, thanh âm thật chói tai, không hiểu nàng gặp chuyện gì mà vui thế “June, June, cậu có biết tôi vừa mới gặp ai không?”
Có thể là ai? Không phải minh tinh thì cũng là idol nào đó. Tôi bĩu mỗi, tôi không phải fangirl giống nàng, mỗi khi nàng gặp ngôi sao điện ảnh, ca nhạc lớn nhỏ nào cũng kích động ngay cả mình họ gì cũng quên.
Nhưng có vẻ lần này tôi nghĩ oan cho nàng “Cậu không thể tưởng tượng hôm nay tôi gặp được ai đâu, cậu cũng quen người đó!”
Nàng dừng lại một chút, nói ra một cái tên nghe đúng là khá quen “Tôi đụng phải Tee!”
Tee? Tee là ai? Tôi bắt đầu kiểm tra trí nhớ. Thấy tôi không phản ứng, View nóng nảy “Trí nhớ gì vậy? Chính là bạn học cấp hai của chúng ta, lên cấp ba thì hắn đi du học mất rồi!”
Trong đầu tôi chợt sáng lên, cái tên côn đồ Tee đó à! Hắn về nước, còn chạy đến nơi này.
“Hắn không phải ở nước ngoài làm xã hội đen à?”
View bật cười “Nói cái gì vậy! Người ta giờ đã tốt nghiệp tiến sĩ, tiến sĩ thiên văn vật lý, vừa mới nhận được lời mời đến đại học làm giảng viên đó.”
Tôi sửng sốt, thiên văn vật lý? Tiến sĩ? Tee? Giảng viên? Là do tôi lạc hậu hay vì thế giới này phát triển quá nhanh!
View thần bí “June, cậu nhất định phải ăn mặc thật đẹp, Tee bây giờ là thanh niên tài giỏi, gặp mặt đã hỏi thăm cậu!”
Vừa nghe View nói xong, tôi vốn định cự tuyệt lại nghe một giọng nam vang lên trong điện thoại View “June đó à? Tôi là Tee! Thật trùng hợp, khó được gặp lại cậu, chúng ta đã nhiều năm không gặp, xem như nể mặt tôi, đi ăn một bữa cơm đi! June, tôi vẫn luôn tìm một cơ hội xin lỗi cậu đấy! Cậu chắc không còn nhớ mối thù năm xưa chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro