Chap 19
Chap 19
________
.
.
"Mấy ngày nữa anh mới thi xong, có muốn anh tới đó chơi không?"
YoungMin ra sức gật đầu.
"Có, chỉ mong anh vẫn còn nhận ra được em thôi".
"Thị lực của anh chưa giảm đi chút nào đâu!"
"Em đen như than rồi, liên quan gì tới thị lực của anh chứ!"
JungKook yên lặng nghe cô oán thán, bất giác thở dài. Cô vẫn như trước đây, giống hệt một đứa trẻ, hễ gặp chuyện gì không vừa ý là than vãn, dường như chỉ sợ người khác không biết mình đang ấm ức. Thế nhưng, cô chỉ kêu ca với người thân nhất bên cạnh mà thôi.
Lên đại học hầu như ai cũng thay đổi ít nhiều, khôn khéo hơn, lanh lợi hơn, biết đối nhân xử thế hơn. Còn YoungMin tựa hồ vẫn vậy, trước sau như một.
JungKook thỉnh thoảng cũng nghĩ tính trẻ con ấy của cô không tốt, nhưng phần lớn cũng cảm thấy may mắn vì cô không thay đổi, vẫn là người trong lòng anh.
Bạn cùng phòng với JungKook đều biết chuyện anh có người yêu ở xa. Ngày nào cũng thấy anh ôm điện thoại như vậy, có muốn không biết cũng chẳng được...
JungKook vừa cúp máy, có anh bạn lập tức lên tiếng.
"Tình cảm hai người tốt thật đấy, nghe nói là bạn học cấp ba hả?"
Chẳng mấy khi bạn bè tò mò hỏi tới, tuy rằng không quá hứng thú nói về vấn đề này nhưng JungKook vẫn gật đầu.
"Hiếm có. Trường cấp ba bọn tôi một đôi cũng không bói ra. Thi đại học xong là mỗi người một ngả, chẳng mấy ai được như hai người".
JungKook cầm điện thoại trong tay, vô thức mỉm cười.
"Bọn tôi không giống họ".
Không giống chỗ nào? Thực ra bản thân anh cũng không trả lời được, chỉ tự cảm thấy tình cảm của mình khác với mọi người. Người khác có lẽ không có cách nào để đi cùng nhau tới cuối cuộc đời, nhưng bọn họ thì có thể làm được. Anh hoàn toàn tin tưởng điểu đó.
Thi xong môn cuối cùng, JungKook liền về ký túc thu dọn hành lý. Anh không thông báo cho bố mẹ chuyện mình đã được nghỉ học, mà dự định sẽ tới Busan một thời gian. Khả năng thích ứng với hoàn cảnh của YoungMin rất kém, cô lại hay ỷ lại vào người khác. Từ cấp hai lên cấp ba mới mẻ cô cũng đã sợ hãi, lần nào cũng phải mất nửa tháng mới dần thích nghi được.
JungKook trầm tư nghĩ, lúc cô vào đại học, chắc là cũng rất bỡ ngỡ? May mà giai đoạn ấy cô còn có MinAh ở bên cạnh. JungKook rất cảm kích MinAh, mỗi lần tới chơi đều mua quà cho cô ấy, cám ơn cô ấy đã chăm sóc cho YoungMin.
JungKook còn đang thu dọn đồ đạc thì mấy người bạn cùng phòng về. Thấy anh bận rộn, ai cũng tò mò.
"Nhanh thế? Mới thi xong đã về phòng dọn đồ rồi, chuẩn bị đi đấy à?"
Một người khác lên tiếng:
"Đàn ông có người yêu đương nhiên lúc nào cũng chỉ mong ngóng được về với người yêu rồi!"
JungKook lắc đầu bất lực.
"Chẳng lẽ ở đây cả đời à?"
HyungSoo nhún vai:
"Mọi người còn đang định thi xong đi đập phá một trận đã, ông vội thế làm gì? Người yêu ông rốt cuộc là thần thánh phương nào thế?"
Thực ra HyungSoo có vẻ khá bất mãn với người yêu bí ẩn của JungKook. Ngày nào cũng thấy cô gọi điện tới, hễ JungKook không nghe máy là kiểu gì cũng nổi nóng. Bọn họ đều chờ đợi JungKook tức giận lại, nhưng kết quả lần nào anh cũng dỗ dành cô. Chỉ thế thôi đã đành, đằng này YoungMin còn chưa bao giờ tới thăm JungKook, đều là anh vất vả chạy tới trường cô.
JungKook trước đây vẫn đi làm thêm vào cuối tuần để kiếm thêm thu nhập, nhưng hiện tại thời gian rảnh cuối tuần cũng chẳng còn nữa rồi. Anh lại không phải là một người chỉ biết ăn bám bố mẹ, nên chỉ còn cách cắt giảm tiền ăn mà bù vào tiền xe tới Busan, Mấy người bạn chung phòng thấy JungKook như vậy đều tỏ thái độ không đồng tình.
JungKook đâu phải là người không tìm được người yêu, biết anh có người, bao nhiêu nữ sinh trong trường phải khóc thầm đấy chứ. Nhưng mà chuyện tình cảm, quả nhiên rất khó hiểu.
JungKook đảo mắt qua đám bạn trong phòng:
"Các ông không biết đâu, cô ấy..."
"Thôi thôi được rồi, không biết càng tốt!"
HyungSoo thấy bộ dạng quyết tâm của JungKook nên cũng không ngăn cản nữa.
.
.
Buổi tối YoungMin đã lên kế hoạch định bỏ tiết học đi đón JungKook, nhưng cô vừa mới ra tới cổng trường thì MinAh gọi điện thông báo hôm nay giáo viên bắt đầu điểm danh. Thầm chửi bậy, vội vàng quay về ký túc thay quần áo, không quên gọi điện thuật lại tình hình với JungKook. JungKook ngồi trên xe mếu dở khóc dở, cũng chỉ còn biết giục cô nhanh chóng tới lớp.
Bị giáo viên vặn hỏi lý do, YoungMin cứng đầu nói mình bị đau bụng, phải ra khỏi trường đi mua thuốc nên mới tới muộn. Giáo viên lớn tiếng dạy bảo cô một trận rồi cảnh báo cô không được để tái diễn sự việc này một lần nữa.
Tiết học buổi tối căn bản cũng không có gì quan trọng. YoungMin ngồi chơi, lấy điện thoại ra nhắn tin với JungKook, cứ mười phút lại hỏi anh đi tới đâu. Nghĩ tới việc sau khi buổi học kết thúc sẽ được gặp anh ngay, cô cứ nhìn chằm chằm di động cười ngô nghê.
MinAh thấy bộ dạng ngốc nghếch của YoungMin, không khỏi lắc đầu. Nhưng con người ta đang yêu làm sao có thể bình thường được....
Trong lòng cô ẩn chứa một niềm kiêu hãnh không hề nhỏ. Bạn học xung quanh đều cho rằng yêu xa như cô không có kết quả, chẳng mấy chốc mà biệt ly. Lần nào cô cũng phản bác tới cùng, nhưng trong mắt bạn bè, sự cố chấp ấy của cô là vì cô đang bị tình yêu làm mê muội mà thôi. Bây giờ cô chẳng cần đôi co với họ nữa, cô sẽ dùng chính hạnh phúc của mình để chứng minh mọi người thấy, cô có bằng chứng để mà kiêu ngạo, người khác không thể cùng nhau tới cùng, nhưng cô thì có thể. Bởi tình yêu của cô sâu đậm hơn tất cả mọi người.
Vì JungKook tới chơi nên YoungMin đưa theo MinAh và hai người bạn nữa ra ngoài ăn. Mấy cậu bạn ăn xong liền quay về ký túc trước, YoungMin cùng JungKook tới nhà trọ anh mới thuê.
YoungMin lúc đi vội vàng, sợ anh phải đợi lâu nên chẳng kịp tắm rửa thay đồ, chỉ lấy bừa một bộ quần áo cầm theo.
"Anh không đi nữa đúng không?"
Cô mở to hai mắt nhìn JungKook.
JungKook gật đầu, đi tới trước sạp hoa quả gần đấy mua một quả dưa hấu.
Cô nhìn theo JungKook, vẻ mặt rạng rỡ như bắt được vàng.
Thực lòng, JungKook biết rõ mấy người bạn cùng phòng của mình suy nghĩ thế nào về YoungMin, nhưng bọn họ không hiểu cô. Cô không ham túi xách xịn, không ham quần áo hàng hiệu, cô chỉ thích mấy thứ đồ nhỏ bé bình thường mà thôi, nếu ngay cả như vậy mà anh cũng không đáp ứng được thì chỉ có thể trách bản thân mình.
JungKook đưa tay lên vuốt tóc cô.
Về tới nhà trọ, YoungMin đi tắm, JungKook dọn dẹp phòng. Nhà trọ ở đây giá thuê rất cao vì gần trường học, nhưng đổi lại điều kiện khá tốt, có tủ lạnh, máy giặt, và các đồ gia dụng khác. Đắt một chút nhưng ở thoải mái là được.
YoungMin tắm xong, để tóc ướt đi ra ngoài. Cô xoay một vòng trước mặt JungKook.
"Đẹp không? Em mới mua đấy".
JungKook thở dài, kéo cô vào trong lòng. Anh cầm một chiếc khăn bông nhẹ nhàng giúp cô lau tóc nhưng cô có vẻ như vẫn còn đang băng khoăn trong lòng.
"Có phải rất xấu không? Em không biết chọn quần áo!"
"Đẹp!Em mặc cái gì cũng đẹp hết!"
Trả lời như thế chẳng phải là cô mặc cái gì cũng như nhau sao! YoungMin bất mãn, nhưng còn chưa kịp nổi giận thì JungKook đã cố định cô lại, tiếp tục công việc dang dở. Lau tóc giúp cô xong, anh bưng đĩa dưa hấu đến trước mặt cô.
YoungMin vui vẻ hẳn lên, cầm lấy một miếng nhỏ đưa lên miệng gặm, không thèm để ý đến việc phải giữ hình tượng. Ăn hết một miếng, cô cầm một miếng khác đưa tới trước mặt anh.
"Anh cũng ăn đi!".
"Hiếm thấy! Còn nhớ tới anh nữa cơ đấy!"
JungKook kinh ngạc thốt lên như vậy khiến YoungMin vô cùng mất hứng.
Ăn dưa xong, hai người cùng xem ti vi. Cô gối đầu lên chân anh, chỉ cần mở to mắt một chút là cô đã có thể nhìn thấy anh. Cô đưa tay lên chạm vào mặt anh. Chân thực đến thế! Đây chính là người đàn ông mà lúc nào cô cũng nhớ tới. Giờ khắc này cô đang ở trong lòng anh, chẳng có gì khiến cô hài lòng hơn thế nữa.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô di chuyển trên mặt khiến JungKook cảm thấy ngứa ngáy, anh giữ lấy tay cô, cúi đầu xuống. Đôi mắt cô cũng tròn xoe nhìn lại anh, hàng lông mi dài khẽ động.
Âm thanh trong ti vi dường như biến mất. JungKook chỉ còn chú ý tới đôi mắt trong veo long lanh như nước của cô. Anh không tự chủ được hôn lên môi cô. Ban đầu chỉ là một nụ hôn đến bất ngờ trong lúc xúc động, nhưng khi hai đôi môi đã chạm nhau lại luyến tiếc chẳng nỡ rời. Nụ hôn lướt biến thành nụ hôn triền miên. Cô đưa tay lên ôm lấy cổ anh, hơi thở của anh đã không còn bình ổn, bàn tay mất kiểm soát lần mò vào trong lớp áo của cô.
Trong phòng mở điều hòa, tay anh lạnh hơn cơ thể cô, khiến cô bừng tỉnh.
"Đừng!"
YoungMin nhíu mày, buông hai tay xuống.
Jungkook bị tiếng kêu của cô làm cho giật mình, lập tức rút tay ra, ngây người nhìn cô.
YoungMin cúi mặt, khẽ nói:
"Em không muốn!"
JungKook đương nhiên hiểu tâm trạng của cô, anh xoa đầu cô an ủi.
"Ngủ sớm đi, mai còn phải đi học nữa đấy!"
YoungMin gật đầu, vẫn chưa ngẩng lên nhìn anh.
Buổi tối, hai người ngủ chung giường, một người nằm bên trái, một người nằm bên phải. Trong cơn mơ chập chờn, YoungMin cảm nhận được có người kéo chăn lên đắp lại giúp mình, tựa như mẹ vẫn làm khi cô còn nhỏ.
________End chap 19______
#quinn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro