Chap 36

Chap 36
_______________________

Điều SeWon thấy thỏa mãn nhất chính là hiện giờ có thể nói chuyện phiếm với JungKook.

Ở đây không chỉ có điều kiện sống không tốt mà đường cũng khó đi, xe lắc lư liên tục. Trên đường trải toàn là đá và cát, nghe nói phải một thời gian nữa mới được tu sửa lại.

Nhưng đổi lại, bầu không khí ở đây khá trong lành, non xanh nước biếc, đi bộ một đoạn là sẽ gặp được những bãi cỏ xanh tươi khiến người ta vừa nhìn đã muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

SeWon phát hiện ra một sở thích thú vị của JungKook, lúc rảnh rỗi anh sẽ ra đây nằm xuống bãi cỏ, lấy hai tay làm gối đầu, lặng yên nhìn bầu trời. Cho dù là hình ảnh một Jungkook lười nhác như vậy, SeWon vẫn rất thích anh. Anh tốt hơn tất cả những cậu ấm môn đăng hậu đối với cô, tốt hơn tất cả những kẻ đã từng theo đuổi khi cô còn đi học.

Hóa ra đây chính là cảm giác bị mê hoặc.

SeWon đi tới gần, ngồi xổm xuống cạnh anh, tươi cười:

"Nhìn bộ dạng này của anh khá giống với phong cách tiểu thanh tân[1] thịnh hành bây giờ".

[1] Tiểu thanh tân: Ban đầu là cụm từ chỉ phong cách âm nhạc Indie Pop, dần dần trở thành một xu hướng độc lập ăn sâu vào trong cả các lĩnh vực nghệ thuật khác như văn học, điện ảnh, chụp ảnh... Hiện nay, tiểu thanh tân còn để gọi tên cách sống vui tươi, trẻ trung, lành mạnh của một bộ phận thanh niên châu Á, đặc biệt là ở Trung Quốc.

JungKook chợt cười:

"Tôi tưởng bây giờ đang chuộng phong cách đại thúc[2] chứ!".

[2] Kiểu đàn ông trưởng thành, chín chắn.

SeWon ngồi bệt xuống:

"Bây giờ người ta thích hoài niệm, tiểu thanh tân đương nhiên là được ưa chuộng hơn rồi. Anh cứ xem mấy bộ phim thanh xuân đang hot hiện nay là biết ngay thôi".

"Tôi rất ít xem phim."

JungKook không hề ngại, không xem phim cũng chẳng phải tội gì lớn, hơn nữa anh cũng cảm thấy, hoài niệm chuyện cũ của mình là đã đủ rồi, hà tất phải xem phim, chuyện thanh xuân của người khác đâu có liên quan gì tới mình.

"Vì sao? Em thích xem phim lắm, nhất là thể loại này, rất sâu sắc!"

JungKook cười:

"Không có lý do, chỉ cảm thấy không có hứng thú thôi. Bảo tôi ngồi mấy tiếng đồng hồ để xem phim không bằng đưa bản thiết kế cho tôi làm việc".

SeWon bật cười:

"Chắc là môn Ngữ văn anh học kém lắm nhỉ!".

"Tinh mắt thật đấy! Ngay cả chuyện đó mà cô cũng nhìn ra. Đúng là tôi học Văn rất kém, à không, phải nói là, kém nhất trong các môn học. Khi còn học cấp ba suốt ngày bị giáo viên Ngữ văn chê."

"Thực ra em cũng ghét nhất là môn Văn. Anh có thấy cái môn đó học với không học cũng chẳng khác nhau là mấy không? Chỉ cần biết tiếng Hán và có năng lực đọc hiểu là được, chẳng lẽ người đọc hiểu kém giáo viên có thể dạy được à?"

JungKook đột nhiên ngồi bật dậy:

"Tôi cũng nghĩ như vậy, môn Văn lại còn phải học thuộc thơ nữa, lãng phí thời gian. Vấn đề chính là dù mình có học thuộc rồi cũng chưa chắc đã nhớ được, dù có nhớ được thì chỉ cần chép sai một lỗi chính tả thôi cũng đi tong cả bài".

SeWon xem ra cũng đồng cảm về chuyện này, hai người tiếp tục nói chuyện về vấn đề Ngữ văn. Những ngày sau đó ở Daegu, SeWon và JungKook càng ngày càng ăn ý, rất nhiều việc thậm chí không cần nói, chỉ cần hành động ra dấu là người kia đã hiểu. SeWon rất hài lòng, thầm tin tưởng, chỉ cần tiếp tục nỗ lực nhất định cô sẽ có cơ hội.

Hôm nay JungKook có việc phải lái xe ra ngoài. SeWon ở lại ký túc chờ. Anh không mang theo ô, mà ngoài trời lại đang mưa to, không biết anh có sao không, cô càng nghĩ càng lo lắng. Gió to khiến mưa quất vào người đau nhức. Cây cối ở đằng xa nghiêng ngả trong mưa gió, chẳng khác nào những hình ảnh đáng sợ báo hiệu sắp có yêu ma xuất hiện trong phim.

Chợt một tiếng "rầm" vang lên. SeWon giật nảy mình.

Một cái cây lớn vừa bị gió quật đổ.

"Cô gái, đi vào thôi, đừng đứng ngoài này!"

Ông lão bảo vệ cầm một cái tẩu, liên tục hút, làn khói xanh mờ ảo vừa tỏa ra lập tức bị gió đánh tan, hòa lẫn vào trong không khí. Ông lão lùi vào trong mấy bước, tránh vào nơi kín gió.

Quần áo SeWon đã ướt sũng, gió bủa vây lấy người cô.

"Không sao ạ."

Cô cười với ông lão, mặc kệ bản thân nhếch nhác thế nào cũng không quan tâm. Hiện giờ cô chỉ thấy hối hận, sáng sớm đã thấy trời u ám, nếu như cô khuyên anh đừng đi thì có phải tốt rồi không.

Cô không ngừng gọi điện cho JungKook nhưng đều không liên lạc được.

Ông lão lắc đầu:

"Gió thế này chắc chắn không ngừng ngay được đâu, tốt nhất vẫn nên vào nhà tránh để gió lùa. Lúc cô cậu chưa tới đây, cũng có một trận gió to thế này quật đổ một cái cây cổ thụ...".

Ông lão dùng hai cánh tay miêu tả lại thân cây đó to bằng vòng tay hai người ôm.

SeWon vừa nghe, sắc mặt liền biến đổi. Gió lớn như vậy, liệu JungKook có việc gì không? Anh lái xe tải đi, chiếc xe ấy liệu có chống đỡ với cái cây kia được không?

Hơn nữa, giờ này lẽ ra anh phải về tới nơi rồi, dù có bị mưa gió làm chậm thì cùng lắm cũng chỉ muộn hai tiếng thôi chứ!

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi...

SeWon nuốt khan, cô lấy di động ra nhìn, nếu nửa tiếng nữa mà anh chưa về, cô nhất định sẽ đi tìm anh.

Ba mươi phút chờ đợi trong lo lắng và hoảng sợ. Gió cứ thổi, mưa cứ rơi, người cô chờ lại chưa thấy xuất hiện. Nửa tiếng trôi qua, không thấy bóng dáng JungKook đâu, SeWon không bận tâm đến những điều khác nữa, vội vã lao vào màn mưa. Ông lão đằng sau lớn tiếng nói gì cô cũng không nghe rõ. Cô cứ thế chạy dọc con đường, thầm nghĩ nhất định sẽ thấy được anh.

Mặt đường lầy lội, nhiều vũng nước đọng. SeWon lật đật mà chạy, quần áo dính đầy bùn đất, thế nhưng cô không hề thấy lạnh, chỉ cảm thấy nước mắt liên tục trào ra. Cô không muốn anh gặp chuyện không may, anh nhất định không được xảy ra chuyện.

Trên mặt đường chỉ có những dòng nước mưa không ngừng chảy, SeWon không nhìn rõ nơi nào có vết bánh xe. Cô đành không ngừng hét lớn:

"JungKook!"
hét mãi, cho tới khi giọng cô khàn đặc.

Cô không hề biết rằng mình đã đi rất xa, đến một đoạn đường, cô trông thấy bên rìa có một chỗ thụt sâu khá lớn, giống như có vật gì lộn nhào xuống dưới. Nếu không phải vật to thì chắc chắn cô đã không phát hiện ra. SeWon dừng chân, đi tới gần quan sát, nhưng nhìn không rõ lắm vì mưa và hơi nước dày đặc.

Cô đưa tay lên lau nước trên mặt, không kịp suy nghĩ mà đi thẳng xuống phía dưới. Mặt đất quá trơn, cô bị trượt một đoạn khá dài, khó khan lắm mới đứng dậy được. Không quan tâm mình có bị thương hay không, ánh mắt cô lập tức bị chiếc xe gần đó thu hút, các bộ phận lỏng lẽo rời rạc chẳng khác nào một đống sắt vụn.

Đây chính là chiếc xe lúc sáng JubgKook lái đi. SeWon liều lĩnh chạy vọt tới, nhưng trong xe không có ai. Cô liên tục hét tên anh, rốt cuộc cũng thấy anh dưới một thân cây. Cô vội lao tới ôm lấy anh. Cô lo lắng cho anh, sợ anh gặp chuyện, giờ phút này tìm được anh rồi lại khiến cô càng muốn khóc.

Sắc mặt JungKook trắng bệch, môi tím tái, lời trấn tĩnh cô cũng không nói ra được.

"Quay về... tìm người tới giúp...".

SeWon một mực lắc đầu.

Jungkook nói cũng khó khăn. Anh không ngờ cơn bão này lại lớn như vậy. Lúc trên đường lái xe, anh cũng vô cùng sợ hãi. Gió quá mạnh khiến xe không còn giữ được hướng chạy thăng bằng. Anh cuống quýt, chạy xe nhanh hơn, muốn mau chóng về tới nơi. Không ngờ, đường quá trơn, xe mất phanh, cả người cả xe đều lao xuống dưới.

Biết ở trong xe sẽ gặp nguy hiểm, JungKook liều mạng nhảy ra ngoài, nhưng sức lực đã cạn kiệt, cơ thể rã rời, không biết đã bị thương ở đâu.

SeWon không khóc nữa, cô lau nước mắt:

"Em sẽ không bỏ lại anh ở đây, tuyệt đối không!".

Anh có thể cảm nhận được, cô đang gắng sức nâng tấm lưng của anh dậy. Anh nói cô đừng để hao tổn sức lực như vậy nhưng cô nhất quyết không nghe. JungKook cảm thấy đầu óc váng vất, có lẽ đã phát sốt, đại não anh cũng không còn tỉnh táo nữa. Nhưng anh chợt muốn khóc, rất muốn... Đã lâu lắm rồi anh không có kích động muốn rơi nước mắt như thế. Anh nghĩ tới YoungMin, nếu giờ phút này cô đang ở bên cạnh anh, có lẽ cô chỉ biết bám lấy tay anh nói: Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm gì bây giờ...

Hóa ra, anh vẫn có lòng tham. Anh biến mình thành nơi che mưa chắn gió cho cô bao nhiêu năm nay, nhưng tận sâu đáy lòng, anh vẫn muốn có một nơi để trú thân khi giông bão.

Thấy SeWon cõng JungKook trở lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Hai người họ toàn thân đầy bùn đất, SeWon ngất vì kiệt sức.

__________End Chap 36 _______

#quinn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro