Chap 38
Chap 38
_________________________
JungAh nộp đơn từ chức. Cô tới QV là vì JungKook, hiện giờ có ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Buổi tối, JungAh gọi điện cho YoungMin:
"Ba ngày nữa, lễ đính hôn của JungKook và SeWon sẽ diễn ra ở khách sạn XX. Chuyện quan trọng như vậy, tôi nghĩ nên báo cho cậu biết!".
"Cô là JungAh? Tôi không biết mục đích cô gọi đến là gì, nhưng tôi không muốn cô quấy rầy Minie!"
MinAh tiếp điện thoại, vừa nghe nhắc tới JungKook, cô đã thấy bực mình:
"Mong cô đừng gọi điện tới nữa!".
MinAh tắt máy, quay vào phòng, YoungMin nằm lì trên giường đã mấy ngày rồi, từ sau khi gặp SeWon trở về, cô liền đổ bệnh, liên tục phải truyền nước. Hai ngày nay cô đã đỡ hơn một chút nhưng người gầy đi rất nhiều.
"Ai gọi thế?"
YoungMin yếu ớt mở miệng hỏi.
"Gọi nhầm số!"
YoungMin gật đầu, không hỏi nữa. Gần đây, cô lúc nào cũng ngẩn ngơ như người mất hồn, suy nghĩ miên man về quá khứ, về những điều tốt đẹp mà JungKook dành cho cô, dương như tất cả thuộc tiềm thức về anh của cô đều dừng lại ở thời học sinh, nhưng cô lại không biết rằng anh từ lâu đã không còn là chàng trai thuở ấy nữa rồi. Anh không ngừng đi về phía trước, còn cô lại một mực quay đầu nhìn lại, để rồi không kịp bước theo anh... Thực ra trước đây cũng vậy, nhưng anh sẵn lòng đứng lại đợi cô, còn hiện tại, anh không muốn nữa rồi, khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa, càng ngày càng xa...
YoungMin nỗ lực tự khuyên nhủ bản thân làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô cảm thấy mình rất có lỗi với MinAh, khiến cô ấy lo lắng cho cô quá nhiều, còn cô thì chưa làm được gì cho cô ấy. Vậy nên, ít ra cô cũng sẽ không khiến YoungMin lo lắng thêm cho cô nữa.
Hai ngày sau, YoungMin nhận được tin nhắn, trong đó viết địa điểm lễ đính hôn của SeWon. Cô nhìn tin nhắn kia thật lâu, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi.
YoungMin đi tới địa điểm kia, ở đó đã được trang hoàng lộng lẫy, hoa tươi trải dài, người người đi tới đi lui tất bật. Cô chỉ đứng từ xa nhìn thoáng qua, sau đó không dám nhìn nữa, cô lên xe buýt rời khỏi đó.
YoungMin gọi điện nói với MinAh hôm nay cô không về ký túc, cô muốn ở một mình. MinAh dặn dò cô cẩn thận, nên nghĩ thoáng ra.
.
YoungMin đi tới căn hộ của JungKook. Hình như sắp tới kỳ hạn, cô gặp bà chủ tầng dưới, bà dặn hai người đem trả chìa khóa trước khi hết hạn. Căn nhà đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ. YoungMin đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, chỉ còn lại đồ của cô, toàn bộ quần áo của JungKook đã được mang đi.
Cô ngơ ngác nhìn cái tủ trống trải, cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi bệt trên nền nhà.
Anh đã đi rồi, mang đi mọi thứ thuộc về anh, chỉ còn lại mình cô...
Anh ấy đã không cần cô nữa rồi...
YoungMin ép bản thân nghĩ thông suốt, nam nữ không còn yêu nhau nữa đương nhiên sẽ phải đường ai nấy đi. Lúc còn bên nhau, chỉ cần một câu thích là được, lúc chia tay, lại chỉ còn những câu than vãn: Mệt mỏi, chán nản, bất cứ một lý do gì cũng có thể trở thành nguyên nhân của cuộc tình tan vỡ.
Cô nên hiểu điều đó, nhưng làm sao có thể hiểu được đây? Người đàn ông ấy cô đã yêu bảy năm trời. Là bảy năm! Không phải ngày một ngày hai... Cô làm sao có thể nghĩ thông suốt được đây?
Anh đã không cần cô nữa thì cô có cầu xin, có nỗ lực đến thế nào cũng vô dụng. Anh thật sự từ bỏ cô rồi...
Anh sẽ đính hôn với người con gái khác, không còn là Jeon JungKook của cô nữa! Anh từng nói sẽ vĩnh viễn che chở cô, vĩnh viễn yêu cô, cả đời ở bên cô, vậy mà cuối cùng, anh lại không cần tới cô nữa.
Người ấy đã từng đưa cô khám bệnh lúc cô ốm, từng dỗ dành cô khi cô buồn, từng an ủi cô khi tâm trạng cô không tốt, bây giờ, người ấy đang ở đâu? Anh có biết lúc này cô đang khóc hay không?
Anh không biết, anh không quan tâm bởi vì... bên cạnh anh bây giờ đã có một người con gái khác.
.
Lễ đính hôn không được xem là quá khoa trương, một phần là vì tổ chức khá vội vã, phần là vì JungKook không quá để tâm, tất cả mọi thứ đều do một tay SeWon chuẩn bị, từ việc chọn lễ phục, chọn địa điểm cho đến gửi thiệp mời.
JungKook khoác trên người bộ lễ phục sang trọng, nhưng trong lòng lại hoàn toàn trống trải, không có lấy một chút vui mừng khi hỷ sự đến gần.
Lễ đính hôn chưa chính thức bắt đầu, HoMin bảo JungKook và SeWon cùng nhau đi thăm hỏi khách khứa. Dù tất cả làm đơn giản, nhưng không thể nói là không quy mô, thể nào thì nhà họ Jung gia thế cũng không phải vừa.
JungKook bị SeWon kéo ra ngoài, giới thiệu với một vài vị khách.
Di động của anh đúng lúc này vang lên, anh lấy ra xem. Dù không lưu số điện thoại kia, nhưng anh chỉ cần liếc qua cũng đủ biết là ai.
"Ai thế?"
SeWon tò mò khi thấy anh cứ nhìn điện thoại mà không nghe máy.
"Anh qua bên kia nghe điện thoại ."
SeWon nhíu mày:
"Đứng đây nghe luôn đi không được à, nói hai câu là xong chứ gì, đang bận như vậy mà anh vẫn còn muốn đi chỗ khác nói chuyện phiếm ư?".
JungKook đành đứng lại, ấn nút nghe.
"Jeon Jungkook, anh dám đính hôn, em sẽ chết cho anh xem."
"Park YoungMin, em nghiện trò đùa này rồi hả?"
YoungMin cười:
"Được thôi, anh cứ tiếp tục đính hôn đi, ngày mai trên trang nhất các báo sẽ là tin có một cô gái chết trong căn hộ cũ của anh".
JungKook không kịp nói gì thêm thì YoungMin đã cúp máy, anh vẫn cố nói "a lô" mấy tiếng. SeWon đứng bên quan sát toàn bộ phản ứng của anh, không chịu được kéo anh sang một bên:
"Sắp bắt đầu lễ đính hôn rồi, anh không được để mình bị ảnh hưởng!".
Cô rầu rĩ:
"Bạn gái cũ của anh nhất định là muốn dọa anh, nghe nói lần trước cô ấy cũng dùng cách này lừa anh!".
Thực ra những gì SeWon nói cũng là những gì JungKook suy nghĩ trong lòng, nhưng anh có thể chấp nhận để bản thân suy nghĩ như vậy, chứ không thể chấp nhận nghe từ miệng người khác. Anh cố gắng đè nén sự lo lắng nhưng vô ích.
"Anh tới xem cô ấy thế nào."
SeWon phẫn nộ:
"Anh xem hôm nay có bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ anh muốn em một mình đối diện với họ? Jeon JungKook, anh không thể đi, không thể ích kỷ như vậy!".
JungKook cắn chặt môi, không lên tiếng.
SeWon cuống quýt:
"Ông ngoại em sức khỏe không tốt, chúng ta hoàn thành tâm nguyện của ông, được không? Anh quên rồi sao, là e đã cõng anh về lúc anh gặp nạn, ngoại trừ em ra, còn ai tốt với anh như vậy?".
JungKook vẫn trầm mặc.
Đôi mắt SeWon đã đẫm lệ:
"JungKook, cô ấy chỉ lừa anh thôi. Cho dù không lừa đi nữa thì sống chết của cô ấy cũng đâu có liên quan gì tới anh? Cô ấy không còn liên quan gì tới anh, không còn liên quan gì tới chúng ta nữa rồi, tất cả những gì về cô ấy, chúng ta không nên can dự".
JungKook đột nhiên trừng mắt:
"Cô ấy không là gì của em, đương nhiên cô ấy sống hay chết chẳng ảnh hưởng gì tới em hết!".
Anh cởi áo khoác, xoay người chuẩn bị chạy đi. SeWon đuổi theo:
"Jeon Jungkook, vậy em là gì của anh?"
Bước chân JungKook khựng lại, nhưng anh không hề quay đầu. Cô lớn tiếng hét:
"Jeon JungKook, anh mà đi thì đừng hòng quay về!".
JungKook chỉ để lại cho cô một bóng lưng xa dần, SeWon ngồi bệt trên sàn nhà, bật khóc. Muốn mơ một giấc mơ thật đẹp, chỉ tiếc là đã tỉnh giấc quá sớm...
Cửa căn hộ không đóng, JungKook xông vào, YoungMin đang từ phòng vệ sinh đi ra, gương mặt nhòe nước mắt. Thấy anh trong bộ trang phục trắng toát, nụ cười nhợt nhạt hiện lên gương mặt cô:
"Hóa ra anh đến thật. Nhưng mà lại khiến anh thất vọng rồi".
Cô giơ cánh tay trái của mình lên:
"Em thật sự muốn chết, nhưng vừa mới rạch xuống một đường, em lại sợ đau, không có dũng khí tiếp tục rạch nữa!".
Cô nhìn JungKook, vẻ mặt không chút kích động:
"Em sợ khổ, sợ mệt, sợ đau, hễ gặp phải vấn đề gì cũng chỉ biết khóc, chỉ biết trông chờ người khác làm hộ mình, hy vọng có người thương em, chiều em, yêu em. Kookie, anh nói đúng, em chỉ biết nói câu yêu anh ngoài cửa miệng, ngoại trừ nấu cơm, giặt giũ, làm mấy việc lặt vặt ra, em không làm được gì hết!".
YoungMin chỉ rạch nhẹ một đường ở cổ tay, tựa như tự mình cắt đi dây thần kinh u mê đối với anh.
"Bây giờ em mới biết, anh không phải của em, là em tự cho rằng như vậy!"
Cô cắn môi, cố gắng cười thật tươi, nước mắt đọng ứ trong khóe mắt bị xô đẩy trào ra:
"Em xin lỗi, đã làm ảnh hướng tới lễ đính hôn của anh, nhờ anh chuyển lời xin lỗi của em tới vợ sắp cưới của anh".
Cô lướt qua anh đi ra cửa. Không phải là cô đã nghĩ thông suốt, chỉ là cô biết, bản thân đã nhát gan như vậy, ngay cả chết cũng không dám, vậy thì chỉ có thể dũng cảm sống tiếp, dũng cảm đối mặt với hiện thực mà thôi.
YoungMin nắm lấy cổ tay trái, đau không? Thực ra không đau như trong tưởng tượng. Chỉ có một dòng máu lặng lẽ chảy ra, vết thương dần dần rồi cũng sẽ lành lại...
JungKook đứng yên, bao nhiêu lời muốn nói cũng không nói ra được. Anh chậm chạp ngồi xuống sofa, thở dài bất lực. Anh đấm mạnh xuống ghế. Cuộc sống của anh vì sao lại thất bại thê thảm như thế? Anh không biết.
.
YoungMin gọi điện cho MinAh , cô ấy nói địa chỉ rồi bảo cô đi thẳng tới. Vừa nhìn thấy YoungMin, MinAh không cần nghĩ nhiều cũng biết xảy ra chuyện gì, lập tức đưa YoungMinvào trong nhà.
YoungMin cứng đầu không chịu để MinAh băng bó vết thương, cô muốn giữ lại, giữ lại để tự nhắc nhở bản thân. Cô ôm lấy MinAh :
"Có lẽ, cả đời này tớ không thể yêu ai được nữa..."
Cô không kể lại đã xảy ra chuyện gì, chỉ im lặng ôm MinAh như thế, muốn khóc cho cạn nước mắt.
MinAh thì thầm an ủi cô, mãi cho tới khi cô ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, MinAh nhận được một cuộc điện thoại. Là JungKook gọi đến.
"Tôi với anh còn chưa thân tới mức có thể nói chuyện điện thoại với nhau!"
Cô đang định dập máy thì JungKook đã vội lên tiếng:
"Phiền em ra ngoài mở cửa!".
MinAh sững người, không ngờ JungKook lại tìm được đến nhà. Cô vốn không muốn xuống dưới nhà, nhưng nghĩ tới việc JungKook đã tới trường tìm lại thấy không nữ. Cô ra mở cửa đã thấy anh đứng ở ngoài.
"Cô ấy đang ở đây phải không?"
Giọng nói vô cùng nhẹ, dường như sợ sẽ làm vỡ điều gì đó.
Nghĩ đến chuyện YoungMin phải khóc đến đau lòng, MinAh lại càng phẫn nộ với JungKook:
"Không có! Nhà tôi cũng không phải trại tị nạn, sao lại tới đây tìm người chứ?".
JungKook vẫn nhìn cô:
"Minie không ở chỗ em thì có thể đi đâu được?".
MinAh muốn châm chọc JungKook mấy câu nhưng trông dáng vẻ anh thật sự mệt mỏi nên cũng không đành lòng:
"Jeon JungKook..., tìm được cô ấy rồi anh định làm gì?".
Đúng vậy, tìm được rồi anh sẽ làm gì đây? Chỉ muốn biết hiện giờ cô ấy có ổn hay không ư? Sau đó thì sao? Anh không biết... Thừa nhận đi Jeon Jungkook, giờ khắc này ngay cả bản thân mày cũng không biết phải làm sao!
Vẻ mặt anh chợt hiện lên vẻ mờ mịt. MinAh tựa hồ tìm ra được đáp án:
"Nếu anh chỉ có thể khiến cô ấy rơi nước mắt, thì tìm cô ấy làm gì nữa?".
JungKook không trả lời được, cười với vẻ bất lực:
"Nhờ em chăm sóc cô ấy cẩn thận!".
MinAh không nói tiếp, JungKook xoay người bỏ đi, cô mới thở dài ra một hơi, đáy lòng dường như nhẹ nhõm hẳn.
Có lẽ anh ta cảm thấy mệt mỏi rồi? Có lẽ anh ta cho rằng buông tay là kết cục tốt cho cả hai...
MinAh nặng nề đóng cửa lại, khép lại đoạn tình yêu thanh xuân không thể có kết quả kia. Nỗi lòng của YoungMin và JungKook cũng bị chặn lại bên ngoài cánh cửa này, không thể nào tìm lại được nữa...
.
Cuối cùng thì YoungMin cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện. Con người ai cũng phải thay đổi. Cô của qụá khứ chỉ bị cháy nắng cũng sẽ cả ngày than vãn, còn hiện tại, cô đi giày cao gót, nhận những ánh mắt lạnh băng của mọi người, nhưng cũng không buồn lên xe buýt, cô thả bước đi bộ, thậm chí gót giày đã hỏng, cô vẫn phải cắn răng chịu đựng đi về nhà, một mình!
Tình yêu sẽ dạy cho người ta một mình trưởng thành, cuộc sống sẽ dạy cho người ta biết một mình sinh tồn.
Giống như sau này cô hiểu ra, cô hoàn toàn có thể sống rất tốt, chỉ cần cô muốn.
_________End Chap 38________
#quinn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro