Chap 40
Chap 40
______________________
Bữa tiệc cưới hôm ấy có lẽ không mấy vui vẻ với YoungMin. Từ sau khi đi dự đám cưới của Haeri trở về, YoungMin liên tục được mấy người lớn tuổi trong công ty giới thiệu đối tượng xem mặt, mặc kệ cô có khéo léo từ chối thế nào cũng không chịu dừng. Cô chỉ còn biết dở khóc dở cười nhận lấy những tấm ảnh của đối tượng. Kỳ thực cũng có mấy anh chàng nhìn rất được, làm việc ở bệnh viện có tiếng, lương tháng cũng cao. Chợt nghĩ đến mẹ suốt ngày gọi điện ca than, YoungMin bắt đầu do dự.
Dù có mạnh mẽ đến nhường nào, đôi khi cũng sẽ bị thua thê thảm trước hiện thực không thể thay đổi.
"Định đi gặp mặt đối tượng đấy à?"
Jimin đột nhiên từ đâu chui ra, liếc nhìn bức ảnh trong tay cô, hỏi với thái độ biết rõ câu trả lời.
"Vốn có hứng thú, nhưng vừa nhìn thấy anh liền mất sạch!"
YoungMin bỏ tấm ảnh xuống. Nhìn thấy Jimin là biết chắc lại có công việc phải làm rồi.
"Trời, thế chẳng phải tôi phá vỡ tình duyên của người khác sao? Xin lỗi nhé!"
Jimin tỏ ra vô tội:
"À đúng rồi, lần trước đã hứa mời cô đi ăn, cô thật sự không muốn à?".
YoungMin hừ lạnh trong lòng. Giá một bữa cơm của anh ta thật là quá cao! Cùng anh ta đi bàn bạc dự án với khách, hao tâm tốn lực không ít, đối phương có thể xem là tay khó chơi nhất mà cô từng gặp. Hoàn thành được nhiệm vụ thương lượng ấy mới đổi được một bữa cơm của Jimin, ông sếp này của cô quả nhiên là hào phóng!
"Đương nhiên là muốn rồi!"
Sao có thể để anh ta được hời như vậy.
"Vậy thì đi bây giờ thôi, để lâu mất hứng!"
Jimin giả vờ tỏ ra thần bí.
YoungMin nhún vai, cầm túi xách chuẩn bị theo sếp ra ngoài. Ăn cơm đương nhiên so với ngồi lì ở phòng làm việc phải nhiệt tình hơn nhiều.
Lúc xe dừng trước cửa một nhà hàng năm sao, YoungMin không khỏi xúc động, không ngờ anh ta lại mời mình tới ăn một nơi sang trọng như thế, chợt cảm thấy suy nghĩ lúc trước của mình đúng là đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Jimin nhận ra biểu cảm của cô, cúi đầu cười thầm.
Mở của phòng VIP ra, YoungMin lập tức rút lại toàn bộ ý nghĩ ban nãy.
Jimin rõ ràng là đã vì công việc mà hủy lời hẹn mời cô đi ăn rồi, dù cô không đồng ý lời mời của anh ta thì bữa cơm này cũng không trốn được.
Trong phòng đã có một người đàn ông ngồi đợi sẵn.
Người này nhìn qua có vẻ là một người thành đạt, dù không được coi là đẹp trai nhưng lại toát lên một vẻ phong độ đặc biệt, thậm chí ngay cả nụ cười của anh ta cũng mang đầy vẻ bí hiểm.
YoungMin lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng nghĩ, chắc chắn đây sẽ lại là một tay khó đối phó.
"Giám đốc Jung, đã lâu không gặp!"
Jimin đi lên trước, tươi cười bắt chuyện, rồi ngồi xuống ghế.
YoungMin quan sát kỹ vẻ mặt của hai người họ, không giống với sắp sửa bàn công việc. Cô ngồi vào ghế bên cạnh Jimin, phát hiện họ chưa có ý định gọi đồ ăn, có lẽ người còn chưa đến đủ? Không hiểu sao, người đàn ông họ Jung kia liên tục phóng ánh mắt nghiền ngẫm về phía cô.
YoungMin hoài nghi nhìn sang Jimin, cuối cùng cũng hiểu ra, anh ta đưa cô tới đây làm lá chắn. Hiện giờ anh ta đang chăm chú cầm tách trà lên thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, trả lời cô bằng ánh mắt biết nói:
"Bây giờ mới hiểu ra hả?"
Xem ra, cô đã bị anh ta lợi dụng triệt để rồi!
YoungMin lờ mờ đoán bữa cơm này là do chủ tịch hội đồng quản trị cố tình sắp đặt cho Jimin đi xem mặt, nhưng vì anh ta không muốn nên kéo cô tới làm bia đỡ đạn. KHông biết nhà gái rốt cuộc là ai?
Cửa bị đẩy ra.
"Anh!"
SeWon đi thẳng tới bên cạnh HoSeok rồi ngồi xuống.
HoSeok gọi phục vụ mang đồ ăn lên. SeWon còn chưa bỏ túi xách xuống, bĩu môi với anh mình một cái. Cô vốn chẳng có hứng thú gì với trò này, chẳng qua là vì ông ngoại ép cô đi, hơn nữa còn sai anh họ tới trông chừng.
YoungMin vừa nãy còn tò mò về đối phương, nhưng hiện giờ thấy người xuất hiện là SeWon, trong lòng thầm thở dài. Thành phố quen thuộc này cứ đưa những người quen thuộc tới trước mặt cô...
Jimin đưa cô theo, không biết là tốt hay không nữa.
SeWon ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện. Đẹp trai, phong độ, nhưng... không khiến cô rung động. Cô đảo mắt qua bên cạnh anh ta, khựng lại trước khuôn mặt YoungMin. Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Đồ ăn đều đã được dọn lên, SeWon đặt túi xách xuống bên cạnh, gương mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, dường như rất hứng thú với Jimin:
"Từ lâu ông ngoại em đã nói giám đốc Park tuổi trẻ tài cao, cứ bắt em tới gặp anh, nhưng em sợ làm phiền anh bận rộn công việc nên cứ lần nữa mãi. Thật khó mới có cơ hội hôm nay!".
HoSeok nhíu mày. Cứ tưởng SeWon sẽ thẳng thừng bỏ đi, không ngờ lại nói ra những lời này, anh đành lên tiếng phối hợp:
"Cô em này của tôi rất hiếm khi khen người khác, ngay cả với tôi nó cũng suốt ngày chê bai, trách móc".
"Cô Park khách khí mà thôi!"
Jimin không có ý định hưởng ứng, anh cầm đôi đũa lên gắp thức ăn vào bát YoungMin:
"Ăn nhiều một chút, chẳng phải em vẫn nói đồ ăn ở đây ngon nhất sao?".
YoungMin suýt nữa thì không thở ra được, cô nén giận, cố gắng cười nói:
"Cảm ơn".
SeWon giả bộ như không trông thấy màn diễn vừa rồi, vẫn nhiệt tình:
"Nghe nói anh Park du học ở Mỹ? Cách đây không lâu em cũng mới từ Mỹ về, đúng là trùng hợp!".
"Đúng là trùng hợp, chỉ có điều tôi thích cuộc sống trong nước hơn nên mới gấp gáp quay về."
Vừa nói, Jimin vừa tiếp tục gắp thức ăn cho YoungMin:
"Đây là món em thích, ăn nhiều vào!".
YoungMin cúi đầu, không thèm để tâm tới họ nữa.
SeWon vẫn khăng khăng bắt chuyện với Jimin nói từ chủ đề sinh hoạt, âm nhạc, cho đến chuyện thương trường. Jimin tuy tỏ thái độ không mấy quan tâm, nhưng vì đối phương quá cố chấp nên không thể không nể mặt người ta, vẫn phải đối qua đáp lại.
Bữa cơm này quả nhiên là ăn ngon, chuyện vui.
Lúc thanh toán, SeWon còn chủ động nói mời khách, khiến Jimin không kịp từ chối.
Ra khỏi nhà hàng, SeWon đi tới bên cạnh Jimin:
"Hôm nay em rất vui, chúng ta tìm một dịp khác gặp mặt ăn cơm được không?".
Jimin đưa danh thiếp của mình ra:
"Vậy tôi xin chờ".
SeWon tươi cười nhận lấy danh thiếp của anh ta.
Jimin và YoungMin đi ra bãi đỗ xe. Đi được một đoạn khá xa rồi, anh ta dừng lại:
"Cô quen SeWon?".
Thái độ vừa rồi của SeWon đương nhiên không qua khỏi mắt anh, nghe đồn cô gái này sau khi bị từ hôn, liền mất hết hứng thú với chuyện hôn nhân đại sự, chứ đừng nói đến chuyện đi xem mắt. Hôm nay, cô ta biểu hiện như thế, anh không cho rằng đó là vì mình có sức hút đặc biệt. Người khiến SeWon mất đi thái độ bình thường hẳn là YoungMin.
"Trước hết anh nên nói rõ chuyện hôm nay đã lợi dụng tôi chứ nhỉ?"
"Chẳng phải cô vừa mới ăn cơm rồi đấy ư?"
Jimin giả vờ vô tội.
Cô hừ lạnh.
Nếu đã vậy thì cô cũng chẳng cần giải thích nghi hoặc trong lòng anh ta:
"Cô Park đó ngoại hình ổn, gia thế tốt. Mấu chốt là cô ấy rất hứng thú với anh, xem ra, chúng tôi sắp phải chuẩn bị phong bao rồi. HT chẳng mấy chốc mà có phu nhân tổng giám đốc".
"Tôi cũng cảm thấy không đến nỗi nào!"
Jimin ha hả cười, nhất quyết không phản bác để cô được như ý.
"Vậy thì tôi cũng phải nhanh chóng báo tin vui cho chủ tịch rồi, ông sắp có con dâu!"
YoungMin không tin Jimin còn cố chấp được.
Jimin cuối cùng cũng phải bỏ cuộc:
"Đừng đùa như thế!".
"Tôi nào dám! Chỉ có thể là công cụ cho người khác lợi dụng thôi!"
Jiminlắc đầu:
"Thật sự cô không có ý định nói chuyện liên quan tới cô Park kia? Tôi có thể suy nghĩ tới chuyện tăng lương cho cô".
"Rõ ràng là cô Park đó thích anh!"
"Cô thôi đả kích tôi đi."
Jimin mở cửa xe cho YoungMinngồi vào:
"Cô không nói thì tôi cũng chẳng ép, nhưng mà cô nên biết chuyện này ảnh hưởng khá lớn tới cuộc sống của tôi, vẫn nên thận trọng một chút!".
"Thực ra tôi và cô Park đó không thân thuộc lắm, còn không hiểu rõ nhau bằng anh và cô ta."
"Nghĩa là có quen biết?"
YoungMin khẽ cười, liếc qua mặt Jimin:
"Cô ấy là bạn gái cũ của bạn trai cũ của tôi!".
Jimin quay sang nhìn cô, nhưng trên mặt YoungMin lúc này là một nụ cười đầy châm chọc.
Sự xuất hiện của SeWon khiến cô càng rõ ràng một chuyện. JungKook là bạn trai cũ của cô, nhưng cô lại chẳng thể được xem là bạn gái cũ của anh! Dựa vào thứ tự thời gian, liệu anh cũng sẽ nhớ về SeWon như vậy không?
Có một vài suy nghĩ nổi lên trong đầu sẽ trở thành chất độc, chậm rãi khuếch tán. Cuộc sống luôn dùng những bằng chứng xác đáng để thức tỉnh con người ta khỏi những giấc mộng xa vời.
JungKook không chỉ chia tay với cô, mà còn qua lại với một người con gái khác, thậm chí... suýt nữa đã đi tới hôn nhân.
JungAh không hề lôi vấn đề này ra hỏi lại, mà cho dù có hỏi thì YoungMin cũng không có ý định trả lời. Cứ coi như cô ích kỷ đi, cô có thể sẵn sàng nhắc tới thời khắc hạnh phúc nhất của mình chứ tuyệt đối không muốn phơi bày nỗi đau khổ của mình ra trước mặt bất cứ ai. Dù đau nhức đến thế nào cô cũng một mình gặm nhấm vết thương, không để ai trông thấy.
Bộ dạng thê lương, nhếch nhác của cô, chỉ cần cô biết là đủ, người khác không có quyền chia sẻ.
YoungMin cảm thấy rất hài lòng, nhiều năm qua cô đã luyện được cách biểu diễn, dù bây giờ có nói sự thật với JiMin nhưng thái độ của cô cũng sẽ không để lộ bất cứ suy nghĩ nào trong lòng.
YoungMin xuống khỏi xe của Jimin, quay đầu lại nói:
"Cảm ơn anh đưa tôi về!".
Jimin nhìn cô một cái đầy thâm ý, sau đó mới khởi động xe rời đi.
YoungMin đứng nhìn theo bóng chiếc xe từ từ biến mất.
Cô không ngờ sẽ gặp lại SeWon, dù rằng khi quyết định quay về Busan, cô đã biết chắc mình sẽ tái ngộ rất nhiều người, rất nhiều chuyện liên quan tới quá khứ. Vậy cũng tốt, ai cũng đều có lúc như vậy, không hôm nay thì ngày mai. Tất cả mọi thứ cùng xuất hiện vào một lúc, bản thân sẽ hiểu được thế nào là bách độc bất xâm. Quá khứ cô nhu nhược, nhưng hôm nay thì đã khác, cô không còn nhu nhược nữa.
Chỉ khi thật sự đối mặt cô mới có thể sống một cuộc sống bình thường nhất. Cô chưa từng nghĩ cả đời này mình sẽ nhất quyết "không phải người kia thì không cưới", cũng chưa từng nghĩ mình sẽ sống độc thân, dù thế nào thì cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, sẽ phải tìm một người đàn ông để đi tiếp đoạn đường còn lại. Cô phải đối mặt, mới có thể buông xuôi được.
Rất tốt, những ngày này trôi qua cũng không quá tệ. Cô không cần phải tiếp tục bận tâm xem cuộc sống sẽ lại có những điều ngoài ý muốn nữa. Bạn học cũ đã gặp lại, JungKook cũng đã gặp lại, tình địch lớn nhất cũng đã gặp lại, thậm chí còn có cả người từng là vợ sắp cưới của anh cũng đã xuất hiện.
Không còn ai có thể khiến cuộc sống của cô dậy sóng được nữa rồi, mọi thứ trở lại làm một mặt hồ tĩnh lặng như gương.
Cô từng bước đi về căn hộ, cái bóng đổ trên mặt đất từ từ bị kéo dài ra, mang theo một vẻ cô đơn, lẻ loi.
Đột nhiên, bên cạnh cái bóng ấy của cô, xuất hiện một bóng người khác.
"Park YoungMin."
Cô đứng yên, không quay đầu lại, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Không phiền nói chuyện một chút chứ?"
SeWon đi tới trước mặt cô.
YoungMin hiện giờ không còn là cô gái ấu trĩ ngu ngốc nữa, SeWon cũng không còn là cô gái năm xưa bất chấp mọi thứ để có được người đàn ông mình yêu. Lúc này, họ đã đối mặt với đối phương bằng một con người hoàn toàn mới.
YoungMin đi tới chiếc ghế dài trong sân khu chung cư, ngồi xuống. Cô bây giờ đã trở thành một người phụ nữ có công việc sớm đi tối về như bao người khác, cô có giấc mộng của một cô gái trẻ, đồng thời cũng có một trái tim cứng rắn. Cô đã hiểu được chỉ có bản thân mới đủ khả năng tự làm tổn thương mình.
SeWon đứng đối diện chiếc ghế, không có ý định ngồi cùng một chỗ với YoungMin. Cô ta châm một điếu thuốc, nhếch miệng:
"Muốn hút một điếu không?".
Họ đã từng dành tình cảm một người đàn ông.
Người ta nói phụ nữ không nên làm khó lẫn nhau, thế nhưng khi đối mặt với con mồi chung, ngay cả đàn ông còn sẵn sàng cấu xé lẫn nhau, vậy thì sự tranh giành của phụ nữ có là gì?
YoungMin giơ tay ra, SeWon nở nụ cười, lập tức ném cả điếu thuốc và cái bật lửa cho cô. YoungMin nhận lấy, đưa điếu thuốc lên miệng, châm lửa. Mùi vị quá đỗi quen thuộc... Năm xưa cô đã từng vùi mình trong khói thuốc và men rượu, cô vẫn cứ là một đứa con gái ngu xuẩn, khi người khác đã không cần mình, cô vẫn tự giày vò bản thân, dùng những vết thương kia để chứng minh sự rẻ mạt của chính mình.
"Vẫn còn độc thân?"
SeWon nheo mắt, không có ý định hỏi thăm cuộc sống của nhau, dù sao hai người chẳng phải là bạn bè, không tới lượt mình quan tâm những thứ đó.
Hỏi như vậy cũng chỉ là thăm dò mà thôi.
"Cô hy vọng tôi vẫn độc thân?"
YoungMin cầm lấy điếu thuốc trên miệng, nhiều năm rồi chưa động đến thứ đô này nhưng động tác của cô vẫn rất thành thạo.
"Xem ra, dù có chia tay JungKook thì sức quyến rũ của cô vẫn không hề tầm thường, chớp mắt một cái đã câu được Park Jimin."
"Cảm ơn cô đã quan tâm tới cuộc sống của tôi, rất tiếc tôi không có gì để nói với cô!"
SeWon lạnh lùng:
"Không có gì để nói? Chẳng sao, dù hai người có quan hệ gì đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ biến thành không liên quan cả thôi".
"Cô muốn làm cái gì?"
"Giờ mới bắt đầu sợ ư? Hơi muộn rồi thì phải?"
YoungMin búng tàn thuốc rơi xuống đất:
"Tôi tin cô Park không đến nỗi làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy".
"Vậy cũng chỉ còn biết trách cô vì sao lại để tôi bắt gặp được cô mà thôi. Nếu ông trời đã để tôi gặp cô, đương nhiên tôi không thể cho qua dễ dàng được, bằng không lại phụ lòng ông trời rồi."
YoungMin vẫn chỉ cười, hóa ra lâu nay không chỉ có mình cô không buông xuôi được. Thật tốt, còn có cô ta chịu đau đớn cùng cô! Nhưng mới nực cười làm sao, hai người phụ nữ ở đây giành giật nhau, còn người đàn ông vốn phải làm nam chính thì đã chẳng còn đếm xỉa gì tới nữa rồi. Anh đang đi tiếp trên con đường thuận buồm xuôi gió của mình, dù đang yêu hay đã kết hôn sinh con, cũng chẳng có ai đi chỉ trích lỗi lầm của anh.
Vậy mà, chẳng rõ lý do gì, hai người phụ nữ cuối cùng đều không có được anh lại còn đang coi nhau là kẻ thù. Cuộc sống quả nhiên luôn khó giải thích.
"Vậy thì tôi cũng chỉ còn biết trách bản thân mình xui xẻo thôi!"
YoungMin khẽ cười. Chuyện này dù sao cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn tới cô cả, cùng lắm thì từ chức, hy sinh một công việc cô khá yêu thích mà thôi.
Thấy YoungMin vẫn ung dung, SeWon bật cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào đối phương:
"Cô không biết tôi hận cô đến thế nào đâu!".
YoungMin muốn nói: "Tôi cũng vậy".
Nhưng cô sẽ không mở miệng. Năm xưa khi biết JungKook và SeWon qua lại, cô đã tưởng chừng như cả bầu trời vừa đổ sụp xuống, bởi vì cô chưa từng nghĩ tới chuyện anh sẽ nắm tay, sẽ ôm ấp, che chở cho người con gái khác.
Tất cả những thứ cô "cho là đương nhiên" đều đã bị người phụ nữ này phá vỡ, thậm chí JungKook còn từng muốn kết hôn với cô ta. Trái tim của cô như bị dao cứa, nỗi đau của cô biết đổ lên đầu ai đây?
Vẫn may, tất cả đã trở thành quá khứ rồi, cô bây giờ còn có thể thản nhiên đối mặt với những vết thương của mình, cũng có thể thản nhiên nhìn người khác chìm trong đau khổ.
"Vậy thì tôi cũng chỉ biết nói một câu xin lỗi được thôi."
YoungMin dửng dưng.
________End Chap 40______
#quinn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro