Chap 45
Chap 45
_________________________
YoungMin cùng tổ dự án tới Lam Sơn thăm dò tình hình, trước là để hiểu rõ địa hình Lam Sơn, sau là để tìm ra một phương án khả thi có thể áp dụng được với nơi này. Ngồi trong xe nhìn ra ngoài, YoungMin mới hiểu ra nụ cười khinh thường của SeokJin không phải không có cơ sở. Bản kế hoạch của cô và Jimin đúng là thiếu cơ sở thực tế. Lam Sơn rất rộng, điểm đặc biệt nhất là nằm trên một ngọn núi, đường cao tốc tựa như một con rắn khổng lồ quấn quanh chân núi, bốn phía đều phủ cây cối xanh tươi.
Vào trong Lam Sơn rồi mới cảm thấy con người tách biệt hẳn với chốn phồn hoa, náo nhiệt. Bầu không khí trong lành, mát mẻ, có thể tưởng tượng ra cảnh sắc trên đỉnh Lam Sơn kiều diễm đến thế nào.
Đường không quá dốc nhưng xe chạy lên vẫn khá chậm. Lúc đi được một đoạn khá xa, hai bên cây cối càng lúc càng thưa thớt, có thể nhìn thấy rõ cả những lùm hoa dại. Những cây hoa thân dây leo màu hồng phấn lan rộng trên sườn núi, từng mảng lá xanh um tươi tốt, cúc vàng lại mọc đơn độc từng khóm, khác hẳn với loài hoa màu hồng kia. Từ trong xe nhìn ra bên ngoài có thể thấy một thảm cỏ mênh mông như mạ non, ngọn cây bị gió đung đưa như đang không ngừng lắc đầu. Thỉnh thoảng lại xuất hiện một vào loài cây dại không tên.
Phong cảnh trước mắt hoàn toàn chưa chịu bất kỳ sự tác động nào của bàn tay con người, giống như một vật báu được cất giữ cẩn thận. Nếu là cô, nhất định cô cũng mong muốn được tới nơi này, hoà vào thiên nhiên gần gũi, không cần bất cứ ai dẫn dắt giới thiệu, làm vậy lại có cảm giác thiếu tôn trọng khung cảnh mỹ lệ này.
Xe dừng lại trên đỉnh núi Lam Sơn. Điều khiến YoungMin mừng rỡ nhất chính là ở nơi này vẫn vẹn nguyên vẻ hoang sơ, hoàn toàn chưa bị khai thác, khắp nơi đều là những tảng đá phủ đầy rêu xanh, cây cối mọc chen chúc tự nhiên.
Trên đỉnh núi còn có một căn nhà nhỏ làm nơi nghỉ chân. Căn nhà này do HQ xây dựng, cử người tới đây trông nom để ngăn chặn sự khai phá trước khi họ đưa ra phương án cuối cùng về khu nghỉ dưỡng.
Xuống xe, YoungMin quan sát cảnh vật xung quanh. Đúng là một món bảo bối của thiên nhiên. Nếu cô được lựa chọn, cô sẽ cứ để nó nguyên vẹn như vậy, đây chính là một thiết kế hoàn mỹ nhất rồi.
Thật đáng tiếc!
Mọi người đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, có phần sơ sài nhưng cũng đành chấp nhận.
Chỉ có YoungMin là suy nghĩ tới chuyện khác. Con đường này, chạy xe đến để du ngoạn thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng vận chuyển nguyên vật liệu thì chắc chắn sẽ tổn hao rất nhiều nhân lực và chi phí, hơn nữa thời gian cũng không đảm bảo. Cô không rõ HQ cần một phương án như thế nào, nhưng căn cứ vào tính cách SeokJin mà nói, nếu như không đáp ứng được yêu cầu của anh ta, kiểu gì anh ta cũng sẽ chọn đối tác khác. Hiện tại công ty cô chỉ là đang nắm giữ một cơ hội mà thôi.
YoungMin ngồi trong chòi nghỉ chân, đăm chiêu suy nghĩ. Làm việc nhiều năm rồi, thực ra cô vẫn chưa từng tham gia vào những việc thế này, vì sao cô lại không từ chối Jimin? Bản thân cô cũng không rõ, có lẽ là vì muốn thách thức bản thân một lần chăng? Thôi thì cố gắng hết sức là được rồi, cô không thích cứ bó buộc bản thân mãi.
Tuy nhiên, vấn đề thực sự nan giải. Cho dù đưa ra được phương án có tính thuyết phục cao với SeokJin, nhưng việc vận chuyển nguyên vật liệu thì không dễ dàng giải quyết ổn thoả, có thể sẽ phải kéo dài thời gian.
YoungMin thuận tay dứt một cọng cỏ, bỏ vào trong miệng.( quinn: Eoooooo😒)
Lúc nhận được điện thoại của Haeri, cô vẫn còn chưa nghĩ ra được ý tưởng nào.
"Hợp lớp nhất định phải tới đấy!"
Haeri vừa mở miệng đã nhả ra một câu mệnh lệnh.
"Lần này họp mặt khác mọi lần, mọi người tham gia rất đông đủ, cuối tuần này đi Nông Gia Lạc[1] ngày một đêm. Thế nào? Thích không?".
[1] Những khu nông trang có hình thức du lịch, nghỉ ngơi.
"Cậu đúng là rối tính rối mù! Đã bắt người ta nhất định phải tới rồi mà cuối cùng còn hỏi một câu ra vẻ tôn trọng nhân quyền lắm không bằng!"
"Vậy ý cậu là sẽ tới đúng không? Tớ biết mà, tớ đợi cậu!"
Haeri không cho cô có cơ hội lên tiếng, vừa nói xong cô đã lập tức dập máy.
YoungMin bất lực nhìn di động tắt ngấm. Cô bạn này đúng thật là!
Cô lắc đầu, đứng dậy quay về căn nhà nhỏ để bàn bạc một vài chi tiết với mọi người trong tổ dự án. Trước mắt cứ quan sát kỹ địa hình ở đây đã, sau đó sẽ dựa vào tình trạng đất đai mà quyết định nên xây dựng kiểu phòng nghỉ thế nào.
Những chuyên gia về mảng này ở lại Lam Sơn, còn YoungMin không quen với nơi này nên một mình quay về thành phố trước, tuần sau sẽ lại tới. Cô vừa xuống núi thì bắt gặp một chiếc xe chạy ngược hướng. Chiếc xe ấy cứ thế lướt qua cô, giống như một quãng đời đã trôi qua của họ.
.
Cuối tuần, YoungMin vẫn tới địa điểm mà Haeri đã nói. Mọi người và cả Haeri đều có người đi cùng, chỉ có cô là vẫn một mình. Cả lớp tụ tập tại một địa điểm sau đó mới lên xe du lịch đi tới Nông Gia Lạc.
Gần đến giờ xuất phát, mọi người đã tới khá đông đủ, nhiều người bắt chuyện với cô, hỏi thăm tình hình công việc và cuộc sống, cô cũng đã quen rồi. Kiểu gì cũng sẽ có những câu hỏi như:
"Cậu làm việc ở đâu?", "Lấy chồng chưa?".
Nếu ai đó đã kết hôn rồi thì nhất định sẽ bị hỏi:
"Có con chưa? Trai hay gái?"...
Cô vẫn trả lời rất bình thản.
Cũng may là trước khi đi, YoungMin đã sớm có chuẩn bị. Cô lôi kéo Haeri cùng đi với mình, tránh tình trạng cô phải cô độc ngồi một chỗ. Vừa nhìn thấy MinAh xuất hiện, YoungMin liền kéo cô ấy đến trước mặt Haeri:
"Đây là người tớ đã từng kể với cậu, bạn tốt của tớ, Kim MinAh".
Haeri và MinAh cùng quan sát đối phương rồi chào hỏi nhau. Haeri cầm lấy tay MinAh, nói:
"Cảm ơn cậu đã chăm sóc con bé bốc đồng này!".
"Tớ bốc đồng lúc nào?"
YoungMinbĩu môi.
Trong khi ba người các cô đang trò chuyện sôi nổi thì đột nhiên ai đó kêu lên:
"JungAh đến rồi đấy à? JungKook đâu sao không đi cùng cậu?".
YoungMin nhếch môi. Cố ý nói lớn tiếng để cho cô nghe thấy chứ gì?
Năm xưa hình như trong lớp còn có một nhóm là "JungAh đảng", suốt ngày xun xoe bên cạnh JungAh, ủng hộ JungKook chia tay cô để đến với JungAh.
JungAh còn chưa kịp trả lời thì nam chính cũng xuất hiện.
"Xin lỗi mọi người, bận chút việc nên đến muộn!"
JungKook nói với giọng áy náy.
Đông đủ rồi, tất cả cùng lên xe.
YoungMin và MinAh ngồi cùng nhau, JungKook ngồi ghế phía sau các cô. YoungMin chẳng nói chẳng rằng nhưng lại hết sức chăm chú nghe JungKook và JungAh nói chuyện với nhau. Hai người họ nói rất nhiều vấn đề xa lạ với cô, giống như chưa từng có liên quan gì tới cô cả.
Cô biết JungAh cố ý, nhưng khi nghe thấy vậy trong lòng cô vẫn cảm thấy đau xót. Vị trí bỏ trống sau khi cô rời đi, đã có một người thay thế...
MinAh khẽ lay tay cô. YoungMin quay sang mỉm cười để cô ấy yên tâm.
Đến Nông Gia Lạc, dù ở đây có phần hơi lộn xộn nhưng mọi người vẫn rất hào hứng. Vừa xuống xe đã có người gào đói, vội vàng lấy dụng cụ nướng thịt ra bắt đầu nấu ăn.
YoungMin đứng một bên nhìn mọi người bận rộn.
Chức danh "lớp trưởng Jeon Jungkook" tựa hồ đã ăn sâu trong đầu mọi người, ai cũng tuân thủ sự chỉ huy của anh. Cô nhìn bóng dáng kia, vô thức xoay người đi.
Thịt đã tẩm gia vị, bếp nướng cũng nhóm lửa xong, mọi người lấy đồ ăn ra, cho lên vỉ nướng.
Haeri liếc về phía bếp:
"Nướng thế kia thì bao giờ mới được ăn? Nướng xong thì cũng chết đói cả với nhau rồi, sao không bỏ tất cả vào nướng cùng lúc đi?"
"Đề nghị không tồi!"
Ai đó lên tiếng hưởng ứng, bắt đầu tìm củi chất thành một đống lớn.
YoungMin kéo MinAh tới bên cạnh bếp lửa mà Haeri vừa mới nhóm xong, sau đó lấy đồ ăn cùng nhau nướng.
YoungMin cầm lấy một cái đùi gà dày thịt, ngồi nướng thịt thế này khiến trong lòng cô dễ chịu đôi chút.
Lửa khá lớn, cô lùi lại đằng sau theo quản tính. Những đốm lửa li ti bắn tung toé khiến tay cô khẽ run lên, đùi gà trong tay rơi xuống đất. Cô nhìn vào nó, đột nhiên cảm thấy bực bội.
MinAh thấy cô chợt ngây người ra, đang định kéo cô lại an ủi một chút nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã có một người khác xuất hiện trước mặt YoungMin.
"Cho em."
YoungMin ngẩng đầu, trông thấy gương mặt quen thuộc, trên tay anh là một cái đùi gà đã nướng xong.
Mọi người đều nhìn về phía hai người họ.
Cô đẩy anh ra:
"Giờ em không muốn ăn nữa".
Nếu hiện tại chỉ có một mình, cô nhất định sẽ khóc lớn một trận. Khóc vì miếng đùi gà kia rơi, cô không thể ăn!
Một câu nói trong hồi ức, thỉnh thoảng lại vang vọng bên tai cô:"Em muốn cái gì anh cũng sẽ mang về cho em...".
Mọi người đều là người thông minh, chỉ lặng im nhìn, cho dù trong lòng có bao nhiêu liên tưởng cũng sẽ không ai đi hỏi đương sự.
.
Màn đêm phủ xuống, YoungMin đứng giữa khoảng đất trống bên ngoài gian nhà, ngẩn ngơ nhìn về phía trước.
MinAh đi tới bên cạnh cô, vai sóng vai, ánh mắt cũng nhìn thẳng về phía trước.
"Minie!"
MinAh khẽ gọi:
"Có chuyện này tớ vẫn luôn giấu cậu".
"Chuyện gì?"
"Anh ấy từng đi tìm cậu."
MinAh ngừng một chút, quan sát sắc mặt YoungMin:
"Cái đêm cậu khóc lóc chạy tới nhà tớ, anh ấy đã tới tìm cậu".
Cô lặng im nhìn MinAh, không lên tiếng.
MinAh thở dài:
"Khi ấy thấy cậu quá đau khổ, tớ nghĩ, cho dù anh ấy có tìm cậu về thì sao chứ? Nếu người con trai này khiến cậu sống khổ sở như vậy, thì hai người làm sao có thể tiếp tục ở bên nhau được nữa? Vì thế, tớ đã không nói cho anh ấy biết lúc ấy cậu đang ở trong nhà tớ".
MinAh dừng lại, không nói tiếp việc JungKook cũng đoán được YoungMin ở đó.
YoungMin mím môi, nhưng nghe xong thì cũng chỉ khẽ cười:
"Nói thật đi, có phải cậu cảm thấy chúng tớ không hợp nhau hay không?".
MinAh im lặng.
YoungMin ngày ấy ngây thơ, đáng yêu, một cô gái như vậy thực sự cần một người đàn ông yêu thương, chiều chuộng hết lòng, vĩnh viễn không được để cô ấy rơi lệ, không được khiến cô ấy bị tổn thương.
Nhưng JungKook lúc đó không có khả năng ấy. Hơn nữa, YoungMin cũng không phải một cô gái hiểu lòng người khác. Nếu như đánh giá hai người họ có hợp nhau hay không, chỉ có thể nói rằng, thời điểm ấy, họ không hợp nhau.
"Cậu đã làm đúng."
YoungMin dựa vào vai MinAh. Năm đó, cô và JungKook đã đi tới đường cùng cho dù có gặp mặt thì cũng chỉ mang lại đau khổ cho nhau mà thôi.
.
Đứng trên tầng hai nhìn xuống dưới, JungAh quay đầu lại nói với người phía sau:
"Vì sao không giải thích?".
JungKook trầm mặc đứng đó, không trả lời, cũng không bỏ đi.
"Thực ra tớ rất muốn biết, cậu có từng hối hận hay không?"
Anh liếc nhìn cô:
"Không".
Anh chưa từng hối hận, chỉ cảm thấy thật tiếc nuối.
_________End Chap 44________
#quinn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro