Chap 47
Chap 47
_______________________
SeWon sau khi cố ý gây sự cũng không dám có hành động nào khác nữa, có lẽ nhà họ Jung đã lên tiếng cảnh cáo. Bên này, ông Park cũng chưa ra tay giúp con trai mình ngay, vẫn muốn chờ đợi xem biểu hiện của Jimin thế nào, có thể tự lực thoát ra khỏi nguy cơ khó khăn này không. Từ sau khi HT bắt đầu hợp tác với HQ, Ông Park bất ngờ cho gọi điện khen ngợi Jimin làm tốt, còn nói bữa cơm lần này lẽ ra phải để ông mời mới đúng.
Jimin hôm nay vẫn duy trì tác phong lịch lãm như mọi khi, lúc xuống xe mở của giúp YoungMin, anh ta còn cúi người làm động tác rất chuẩn, khiến mấy lời châm chọc chưa kịp nói ra miệng, YoungMin đành nuốt ngược trở lại. Thật chẳng biết hôm nay anh ta uống nhầm thuốc gì nữa!
Trong lúc cùng Jimin đi vào nhà hàng, YoungMin chợt nhớ đến năm cuối đại học, sau khi phỏng vấn thất bại hàng loạt, cô đã mất hết niềm tin, nói với MinAh rằng cô chẳng còn hy vọng xa vời kiếm được công việc tốt nữa, chỉ mong sau này được một lần vào ăn cơm tại nhà hàng ngon nhất thành phố mà thôi. Vậy mà sau khi đã đi làm, cô lại tiếc không dám bước vào. Quá đắt! Không phải không đủ sức trả, mà là cảm giác thích thú được vào đó ăn không thắng được nỗi đau tiền chảy ra khỏi ví.
Jimin nhận thấy tâm trạng cô rất tốt, liền tiếp tục làm một người đàn ông lịch thiệp, kéo ghế ra mời cô rồi anh mới ngồi xuống.
Jimin rốt cuộc không chịu được nữa:
"Anh dỗ dành bạn gái cũng như vậy đấy chứ?".
Nhìn cũng có vẻ được, vừa phong độ vừa có giáo dục tử tế, khác hẳn với bộ dạng lêu lổng, phóng túng ngày thường.
Jimin chợt kêu lên thảm thiết:
"Tôi mà phải đi dỗ dành phụ nữ à?"
vừa nói anh ta vừa chớp mắt:
"Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho cô thôi".
Những lời nói này cô mà tin thì đúng là kẻ đại ngu đần.
Bồi bàn đưa thực đơn tới, Jimin để cô gọi, anh không kén chọn lắm, thế nào cũng được. YoungMin lúc đầu còn từ chối nhưng rồi cũng không thoái thác nữa. Dù mấy năm gần đây ngồi ở bàn ăn, cô rất ít khi tỏ ra kén chọn, nhưng vì dự tiệc nhiều nên những khi chỉ có một mình, cô lại càng kén ăn hơn.
YoungMin gọi đồn ăn xong, bồi bàn đi.
"Trước đây tôi từng khao khát được một lần tới nhà hàng sang trọng như này ăn cơm."
Nghĩ đến quá khứ, cả gương mặt cô chợt sáng bừng lên, năm xưa là khao khát, còn bây giờ đã thành hiện thực, thậm chí còn vượt xa cả mong muốn. Không ngờ cảm giác chờ mong lại hoàn mỹ như thế.
"Vậy cô cũng nên tỏ ra cảm kích tôi đã giúp cô thực hiện được giấc mộng đẹp chứ nhỉ?"
"Thôi đi! Rõ ràng là anh phá tan giấc mộng đẹp của tôi thì có. Nếu không thì bây giờ tôi vẫn còn được chờ mong."
YoungMin cố ý tỏ ra xem thường:
"Hơn nữa, mới nghĩ đến đi cùng tôi tới đây là anh... Haizz...".
Vẻ mặt của cô quá khoa trương, khiến Jimin không khỏi bật cười:
"Thế cô mong là đi cùng ai? Bạn trai à?".
Sắc mặt YoungMin chợt cứng lại. Một câu nói vô ý của Jimin đã chạm tới đúng nơi thiếu phòng ngự trong trái tim cô. Đúng vậy, cô năm đó có một tâm nguyện là có thể cùng JungKook ăn những món ăn ngon nhất ở đây một lần, quan trọng hơn là hai người có thể gánh vác nổi giá cao ngất trời kia, quả nhiên là tuổi trẻ chẳng biết ưu sầu. Bây giờ cô không thể nghĩ ra được, trong lúc cô đang huyễn tưởng cùng anh sống thoải mái thì anh đang chờ mong điều gì...
Jimin nhận ra sự khác thường của cô, mắt híp lại, đang định lên tiếng thì bồi bàn dọn đồ ăn lên. YoungMin vừa nhìn thấy đồ ăn, khuôn mặt lập tức vui mừng hớn hở như cô bé con, thần sắc u sầu ban nãy cùng tiêu tán.
Bài học mà thời gian dạy chúng ta có thể không phải là sự dối trá, mà chỉ là cách đưa tâm trạng đang lộ rõ ràng trên mặt cất vào sâu trong đáy lòng mà thôi.
YoungMin vừa ăn không ngừng bình phẩm món ăn ở đây. Cô không rõ lắm cái gì là giữ nhiệt độ thích hợp khi nấu ăn, cô chỉ đơn thuần biết đây là hương vị mình thích, biết chúng rất hợp khẩu vị của cô. Những món đậu phụ cô từng ăn trước đây đều là vị cay vì khẩu vị của cô khá nặng, nghe nói nhà hàng này có món đậu phụ xào rất nổi tiếng, quả nhiên là không sai, mặc dù thanh đạm nhưng cô lại khen không dứt.
Jimin không quá chú ý tới chuyện ăn uống. Trước đây ở nước ngoài anh cũng khá kén chọn, nhưng về nước rồi cảm thấy cái gì cũng có thể nuốt trôi, không có gì là không thể ăn. Quả nhiên là có so sánh mới biết cái gì hay, cái gì dở.
Trong lúc hai người họ đang ăn vui vẻ thì YoungMin nhìn thấy bàn ăn gần đó có một đôi nam thanh nữ tứ cũng đang ngồi ăn cơm. Cô mở to mắt, cứ ngỡ nhìn nhầm, nhưng sự thật là thị lực của cô rất tốt.
Thời đại học cô thích nằm sấp trên bàn xem phim trên máy tính. Bạn cùng phòng thấy vậy, tốt bụng nhắc nhở cô:
"Đừng có ngồi xem kiểu đấy, cậu nghĩ mắt cậu tốt lắm đấy hả?".
Lúc ấy cô trả lời:
"Tốt, cực kỳ tốt, tớ chưa bị cận thị, hồi cấp ba tớ còn ngồi đọc tiểu thuyết suốt từ sáng sớm đến tận buổi tự học tối. Đọc xong ngẩng lên trước mắt đen kịt một mảnh dù trong phòng bật đèn sáng choang. Như thế mà sau đó cũng không bị cận thị...".
Bạn cùng phòng sắc mặt không chút biến đổi, bỏ đi, sau đó chẳng bao giờ quản việc mắt cô tốt hay không nữa.
Lúc này, YoungMin nheo mắt, tay cầm đũa cũng buông xuống.
Jimin quay đầu lại nhìn theo ánh mắt cô, cảm thấy khó hiểu:
"Giám đốc của QV và con gái thứ hai nhà họ Jeon, cô quen à?".
Quả nhiên, những người có thân phận xếp cùng một hàng luôn nằm trong một phạm vi nhất định. YoungMin lắc đầu:
"Chỉ thấy người ta trai tài gái sắc ngồi cùng một chỗ thu hút ánh nhìn thôi. Nghe anh nói vậy thì có vẻ như họ rất môn đăng hộ đối, càng nghĩ càng thấy đẹp đôi".
YoungMin không thân quen gì với Jung HoSeok, trước đây qua JungKook, cô mới gặp anh ta một hai lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói với nhau một câu. Cô chỉ cảm thấy tò mò, vì sao HoSeok và JungAh lại đi cùng nhau? Cô còn nhớ có lần từng nghe người khác nói JungAh đã rời khỏi QV rồi.
"Tôi qua đó một chút."
Jimin cười với YoungMin, lập tức đứng dậy. Nếu như đã tình cờ gặp thì đương nhiên không thể làm như không thấy được.
YoungMin nhìn theo Jimin, lòng đầy hối hận vì đã chọn chỗ ngồi này. Thành phố này thật nhỏ bé, đi đâu cũng gặp người quen cũ, lần nào cũng bị đánh động tới dây thần kinh, muốn giả vờ quên cũng không thể.
Jimin tới chào hỏi, HoSeok dù không mấy thoải mái nhưng vẫn duy trì thái độ lịch sự:
"Giám đốc Park quả nhiên là không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì khiến cho người ta không thể không tròn con mắt mà nhìn. Thật sự còn phải học tập giám đốc Park nhiều".
Chi tiết cụ thể cho hợp đồng đã bàn bạc cụ thể đến thế rồi, thật không ngờ còn bị đá bay, QV vì dự án này đã hao tổn rất nhiều nhân lực và tiền của, cuối cùng lại để cho người khác hưởng lợi.
"Giám đốc Jung châm chọc tôi rồi, chẳng qua tôi chỉ gặp may mà thôi. Bố tôi lúc nào cũng dặn tôi phải học tập anh. Giám đốc Jung tài giỏi như vậy, khiến tôi cảm thấy rất áp lực."
HoSeok lắc đầu, không thể không cười, cầm lấy ly rượu lên mời Jimin một ly.
JungAh hết nhìn Jimin, rồi lại nhìn HoSeok, đối với chuyện giữa đàn ông với nhau, cô không quan tâm nhiều. Cô chỉ để ý tới người phụ nữ đang ngồi bàn bên kia mà thôi. Cô đứng dậy nói:
"Tôi cũng nên qua bên kia ôn chuyện cũ mới phải".
JungAh vừa nói hết câu, trên mặt Jimin chợt hiện lên sự kinh ngạc.
JungAh đi đến bên cạnh YoungMin, đảo mắt qua bàn thức ăn, khẽ cười:
"Đã lâu không gặp!".
YoungMin nhìn khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người của JungAh, khuôn mặt mà cô từng rất ghét, và đã từng tát một cái, vậy mà hiện giờ cô chẳng hề cảm thấy có chút phẫn nộ nào nữa:
"Mới chỉ có vài ngày, xem ra trí nhớ cậu kém đi rất nhiều so với trước đây".
Còn nhớ thời cấp ba, JungAh học thuộc lòng bài rất nhanh, từng được các thầy cô khen ngợi.
JungAh cười ra tiếng:
"Cậu cũng quan tâm tới tôi quá nhỉ, ngay cả trí nhớ của tôi thế nào cũng biết rõ".
Dù biết YoungMin không hoan nghênh nhưng JungAh vẫn ngồi xuống ghế:
"Cậu và sếp có vẻ khá thân thiết nhỉ?".
YoungMin liếc nhìn cô ta, không hiểu lời nói kia ám chỉ điều gì. Càng để tâm suy nghĩ thì lại càng khó giải thích.
"JungKook vẫn độc thân."
JungAh thật sự không ngờ lại có ngày mình có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt kia một cách thoải mái đến vậy. Quá khứ bao nhiêu hận, bao nhiêu không cam tâm, bây giờ đã hoá thành khói thuốc mà lặng lẽ bay đi. JungAh chợt cảm thấy bản thân nực cười, thầm yêu Jungkook ngần ấy năm mà không được, YoungMin chính xác là tình địch số một của cô, theo lý mà nói thì lẽ ra khi thấy hai người họ chia tay, cô phải hài lòng mới đúng. Thế nhưng, cô lại chẳng hề thấy vui vẻ, giống như cảm giác năm xưa khi nghe tin Jungkook đính hôn với SeWon, cô nghĩ, nếu người bên cạnh anh không phải YoungMin thì đó chính là một khuyết điểm.
YoungMin tròn mắt kinh ngạc, nhưng chỉ lướt ánh mắt qua mặt JungAh, không nói gì.
JungAh muốn giải thích rất nhiều, giải thích chuyện cô và JungKook cùng có mặt tại hôn lễ của Haeri chỉ là một chuyện ngẫu nhiên, giải thích hai năm trước, cô và JungKook vẫn duy trì ở mối quan hệ bạn bè bình thường, có việc cần thì giúp đỡ, không có việc tự khắc sẽ không quấy rầy nhau. Thế nhưng cuối cùng JungAh cũng không nhiều lời, quá chủ động thúc đẩy quan hệ tình cảm của người khác, còn chưa biết là lợi hay hại. Cô cười với YoungMin:
"Được rồi, không làm phiền cậu ăn cơm nữa".
YoungMin nhìn theo bóng JungAh, phát hiện cô ấy cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán HoSeok.
Điều mà JungAh giấu tận đáy lòng không nói rõ, chính là cô giả vờ thân mật với JungKook ở đám cưới của Haeri, chẳng qua chỉ muốn trả thù YoungMin một chút vì quãng thời gian cấp ba, giúp lòng mình hoàn toàn thoải mái.
Vì vừa rồi JungAh nói muốn ôn chuyện cũ với JungAh nên lúc này thấy cô ta đã đi rồi, Jimin mới quay về chỗ.
YoungMin cười với anh:
"Bạn học cấp ba, không ngờ thay đổi nhiều quá không nhận ra".
Nói xong cô mới thấy lời nói của mình lỗi sai chồng chất, vì vừa rồi còn nói là không quen biết hai người họ.
"Lúc nãy không chắn chắc lắm nên không dám qua chào hỏi, thật không ngờ cô ấy vừa nhìn đã nhận ra tôi".
Jimkn há miệng, nhưng chỉ để bỏ một miếng đậu phụ vào. Anh thật sự muốn nói với cô gái này, nếu không thích thì đừng nói, chứ đừng nói dối làm gì, thái độ miễn cưỡng như vậy như vậy vừa làm cho bản thân khó chịu vừa khiến người khác không thoải mái.
Làm việc với nhau đã lâu, Jimin phần nào hiểu được con người cô. Ngày hôm nay tâm trạng cô lộ ra ngoài rất nhiều, hẳn là đã có điều gì chạm vào nơi nhạy cảm nhất trong lòng cô.
________End Chap 47 _______
#quinn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro