Chương năm tư : Trăm năm một mối tình mười bảy tuổi.
Người ta thường nói mối tình năm mười bảy tuổi thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta muốn mãi chấp niệm không bao giờ quên. Nó không mông lung như những năm trung học, không có quá nhiều suy nghĩ và đặt quá nhiều vấn đề của tuổi trưởng thành như những năm tháng về sau. Nó chỉ là yêu, yêu một cách đơn thuần và trong sáng nhất của hai đứa trẻ đang chập chững tuổi xuân xanh với trái tim rực màu nồng nhiệt.
Lúc đó, chúng ta khao khát có một tình yêu, có thể đánh đổi bằng mọi cách. Nhưng những nữ nhân ấy à ? Đều ngốc nghếch cả thôi. Biết là đằng trước mặt có lửa, nhưng vẫn muốn tiến lên. Chỉ vì cảm thấy có lẽ sẽ nhận được vài tia ấm áp.
Năm mười bảy đấy tôi đã yêu, chỉ đơn giản là yêu một người bằng tất cả những gì mình đang có. Không phải vật chất hay những món đồ xa xỉ mà chỉ là lòng nhiệt thành của cả hai khi được yêu và được yêu trọn vẹn. Tôi của năm mười bảy tuổi ấy đã nguyện hi sinh tất cả vì tình yêu mà tôi của những năm tháng về sau nhìn lại mà chẳng hề nuối tiếc.
Tôi của năm mười bảy tuổi không phải một người hoàn hảo, tuyệt mỹ trong mắt những kẻ khác, tôi chỉ là một công chúa nhỏ trong lòng của cậu rồi những đứa trẻ chúng ta dù như nào chẳng thể nào thắng nổi quãng đường thanh xuân. Nơi gọi là thanh xuân đã vẽ lên chuyện tình của đôi ta đã dần kết thúc một cách trọn vẹn nhất rồi.
Lúc đó tôi còn chưa hiểu được từ " mãi mãi " là như thế nào. Mãi sau này tôi mới biết, " mãi mãi "không phải là trước đó, cũng không phải là khoảng thời gian sau này. " Mãi mãi " là khoảng trời thu năm ấy, chúng tôi đã ở bên nhau.
Rất nhiều năm về sau khi nhìn lại khoảng thời gian đấy tôi liền mỉm cười hạnh phúc : hoá ra tôi đã có một tình yêu đẹp đến như vậy. Một tình yêu người ta gọi là " khắc cốt ghi tâm ".
Tôi sẽ không không đau lòng khi nhìn lại những gì mà chúng tôi đã trải qua cùng nhau. Chúng tôi gặp được nhau đã là một kì tích lớn nhất cuộc đời rồi.
Tôi sẽ càng không nuối tiếc về tình yêu gọi là non dại bồng bột này. Người tôi thật sự muốn gửi gắm cả cuộc đời còn lại đang đứng đối diện trước mặt tôi,chỉ cách tôi một đoạn ngắn tiến đến lễ đường.
Đây có lẽ là giây phút đẹp nhất cuộc đời tôi mà trăm năm về sau tôi cũng không thể quên được cái khoảnh khắc ấy. Cái khoảnh khắc mà tim tôi bỗng liên hồi đập mạnh, những tiếng ồn ào cũng không còn văng vẳng bên tai. Tất cả như ngưng đọng lại, lễ đường này dường như chỉ có chúng tôi, chỉ có chúng tôi là nhân vật chính duy nhất trong câu chuyện này. Không có nhân vật phản diện tồn tại nơi đây, không có bậc thường dân, quần chúng tấp nập bên ngoài. Chỉ chúng tôi, riêng chúng tôi xây dựng nên câu chuyện cổ tích của riêng mình.
- " Jeon JungKook, Lee Ami, cả hai chính thức trở thành vợ chồng danh ngôn chính thuận. Chỉ mong hai con về sau sẽ mãi hạnh phúc, một đời an nhiên."
Khi cha sứ vừa dứt lời tôi bỗng sững mình lại, giọt nước mắt không tự chủ được mà lăn dài khiến Jeon JungKook bỗng mở to mắt bối rối nhìn tôi mà chẳng biết nên phải làm thế nào. Giọt nước mắt đầu tiên chảy từ mắt bên phải, đó là giọt nước mắt của hạnh phúc.
Vậy là mối tình năm mười bảy tuổi của tôi, cũng là mối tình đầu tiên đã kết thúc bằng một đám cưới tại nhà thờ New York - Mỹ.
Jeon JungKook hoá ra vẫn nhớ những lời nói vu vơ của tôi năm đó, tôi muốn được cầu hôn tại nơi đây và tại nhà thờ này. Lúc đó tôi nghĩ rằng, cả đời của tôi sẽ chẳng gặp ai đối tốt với tôi bằng Jeon JungKook nữa rồi.
Tôi sẽ không nói rằng tình yêu của tôi và Jeon JungKook khiến tất thảy ai nấy khi nhìn vào đều có động lực mãnh liệt để một lần tin vào tình yêu năm cao trung dù trái tim trước đó đã hằn in bao nhiêu vết xước. Vì tất nhiên, nó không tuyệt mỹ đến nỗi khiến người ta phải thốt lên ngưỡng mộ như cách Romeo và Juliet đến với nhau. Điều tôi muốn nói ở đây rằng là : " Đừng vì những sai lầm của bản thân mà đổ lỗi cho tuổi mười bảy bồng bột. Cuộc đời mỗi người quá đỗi ngắn ngủi, trong phút chốc bạn sẽ hiểu được, cuộc đời ngắn là vậy, chẳng thể cho chúng ta cứ mắc một lỗi lầm để mãi dằn vặt về sau."
*
- " Này, em làm gì mà trầm ngâm ra thế ?"
Tôi bỗng giật mình, theo phản ứng mà quay người lại nhìn mà lắc đầu nở một nụ cười nhẹ. Là Jeon Jungkook.
- " Em chỉ đang suy nghĩ một số thứ thôi."
- " Đừng nói rằng em đang cảm thấy hối hận vì cưới anh chứ ? Nói cho em biết, mắc phải sai lầm này, trăm lần em cũng không thể sửa được đâu."
Tôi bật cười thành tiếng thật lớn rồi ôm chầm lấy Jeon Jungkook một lúc lâu. Chúng tôi đơn giản chỉ ôm nhau mà không nói gì thêm cả khiến khoảng không im lặng như bao trùm lấy căn phòng làm cho chúng tôi dường như cảm nhận được từng nhịp tim, hơi thở.
- " Jeon Jungkook, nếu năm đó em không vô tình gặp anh ở sân sau trường thì sẽ như thế nào nhỉ ?"
- " Anh đã hỏi chúa rồi, là chúa đặt cách cho em và anh gặp nhau, dù thế nào cũng phải về chung một nhà."
- " Em đang nghiêm túc đấy."
- " Thì anh sẽ tìm em trước."
- " Sẽ không có chuyện đó đâu. Nghe hoang đường quá ! Năm đấy anh đào hoa như nào, ai ai cũng đều rõ, chẳng cớ nào anh lại tìm đến con nhãi ranh như em."
- " Này, đừng nói nãy giờ em nghĩ luẩn quẩn mấy việc vớ vẩn này nhé ? Cấm em đấy."
- " Không có mà. Thề với chúa rằng em chỉ đang viết nhật kí về vài chuyện lặt vặt."
- " Sao giờ em còn viết nhật kí ? Xem kìa, em thật cổ hủ không khác gì mẹ anh ngày xưa viết lách dăm ba chuyện tình bọ xít."
- " Này nhé, trong quyển sổ này nhân vật chính là anh đấy."
Jeon Jungkook nghe xong nét mặt đột nhiên thay đổi. thoáng vẻ thích thú thấy rõ mà ngó nghiêng đủ kiểu.
- " Đâu, cho anh xem."
- " Vớ vẩn."
- " Vậy sau này đưa anh cũng được. Anh không đọc cũng được nhưng cháu mình nhất định phải đọc được. Để cho chúng nó biết bà nó một thời đã từng si mê ông nó như thế nào."
Tôi nghe xong chỉ biết bật cười lắc đầu ngao ngán. Jeon JungKook kìa, y như một đứa trẻ con phổng mũi tự hào vậy. Đã hơn hai mươi lăm rồi cơ mà...
- " Thế thì để em còn xem xét."
- " Chuyện đó tính sau. Hm, em nghĩ xem, chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở đâu ?"
- " Em muốn ở nhà."
- " Không được, người ta nhìn vào sẽ bảo là anh đối xử không tốt với em. Mẹ Jeon cũng sẽ nói đạo lý cả tuần trời khiến anh hối lỗi không kịp mất."
- " Không phải em vui là được rồi sao ?"
- " Đấy lại là một vấn đề khác. Em không quyết định được thì để anh. Mẹ Jeon đã dạy anh trăm lần trước ngày cưới rằng việc đầu tiên trước khi hai ta về nhà là phải trở thành một người chồng tâm lý."
Tôi bật cười, gật gù cho qua chuyện rồi cũng chẳng thèm để tâm tới nữa. Đối với tôi thì đi đâu cũng được, miễn là cùng nhau. Mà nếu tôi có phản đối hay cãi tay đôi lại với Jeon Jungkook thì cũng chẳng thể nào thắng nổi. Từ bao giờ chồng tôi lại hoá trẻ lên ba như thế này ? Nhiều khi còn phàn nàn vài điều lặt vặt y như một ông cụ non hàng thật giá thật. Ngàn lần tôi muốn Jeon Jungkook quay về những năm cao trung hơn, lúc đó với tôi Jeon Jungkook ngầu số một ! So với giờ thật là một trời một vực khiến tôi nhiều khi ngẫm lại cũng chẳng thể nhận ra.
- " Ồ Lee Ami, tuyết rơi rồi này."
Jeon Jungkook hướng tầm nhìn ra phía cửa sổ làm tôi cũng ngoảnh mặt nhìn theo. Đúng là tuyết đang rơi, hình như rơi càng lúc càng nhiều rồi. Tôi ngay lập tức thích thú đứng dậy, đạp ghế sang một bên rồi mở cửa kính chạy ra ban công đưa hai tay ra hứng.
- " Thật tuyệt."
Tôi cứ mải mê như vậy mà chẳng để ý Jeon Jungkook đã nhanh tay trộm lấy quyển nhật kí của tôi đang viết dở trên bàn mà giấu đi đâu. Đúng thật là !
- " Trời lạnh thì phải biết khoác cái áo vào rồi hẵng ra. Trẻ con ham chơi quá là không tốt."
Jeon Jungkook vừa ra đã trùm lên người tôi cái áo phao vừa dày vừa to. Nhìn vẻ mặt cau có vậy thôi chứ tôi biết Jeon JungKook thương tôi nhất mà.
- " Anh đừng có lấy lòng tốt để nhân cơ hội đánh trống lảng. Quyển nhật kí của em đâu ?"
Jeon Jungkook nghe vậy liền ngơ ra, đảo mắt nhìn xung quanh rồi ôm tôi vào lòng từ phía sau, đặt cằm lên hõm cổ tôi rồi nói :
- " Nếu lúc nãy em đã nói muốn viết câu chuyện về chúng ta của những năm cao trung vào nhật kí như vậy thì anh sẽ miễn cưỡng viết cùng. Tuy chữ anh không được đẹp nhưng nếu là những việc liên quan đến chúng ta thì anh sẽ xem xét xem sao. Nói thẳng ra cho nhanh là từ khi chúng ta gặp nhau đến tương lai sau này của cả hai cũng đều là một, chuyện của anh hay em thì nó cũng như nhau thôi."
Tôi trầm ngâm một lúc lâu rồi mới mỉm cười thật tươi, quay người lại hôn Jeon Jungkook một cái thoáng qua rồi ôm thật chặt.
Jeon Jungkook trong tâm trí của tôi đó giờ không hay nói những lời hoa mỹ như thế, chuyện đấy tôi là rõ nhất. Lúc năm cao trung, hắn chỉ dám nói rằng " mọi việc của em đều mặc định với cái tên Jeon Jungkook " thì bây giờ hắn đã chẳng ngần ngại buông vài câu ngọt ngào . Tôi biết bản thân Jeon Jungkook cũng đang cảm thấy ghê đến phát điên với những lời nói mình vừa buột miệng buông ra đấy !
- " Được rồi Jeon Jungkook, anh là tốt nhất."
- " Thì lại chẳng thế, em còn đòi hỏi gì nữa ?"
- " Này em đang khen anh, đừng có bắt bẻ đủ trò. Thằng nhóc Jeon này !"
- " Lee Ami, ai cho em ăn nói với chồng mình kiểu đấy ! Phải gọi là chồng, là chồng !!"
- " Tối nay chúng ta sẽ ăn gì ?"
- " Hm, để kỉ niệm ba ngày cưới, hôm nay anh sẽ vào bếp."
Tôi bỗng rời vòng tay đang ôm Jeon JungKook ra rồi mở to mắt ra nhìn.
- " Kỉ niệm ba ngày cưới ? Có dịp đấy luôn sao ? Anh bị điên không thằng nhóc Jeon ?"
- " Anh tự nghĩ ra đấy. Không nói nhiều, mau mặc ấm vào rồi cùng anh đi đến siêu thị mua vài đồ."
- " Này, anh chắc là được không đấy ? Hay là thôi đi, kỉ niệm ba tháng là được rồi. Trong ba tháng đấy anh học nấu vài món cơ bản cũng chưa muộn mà."
- " Không được là không được. Anh là người đàn ông với ý chí thép, anh quyết định rồi. Chúng ta đi thôi."
- " Thế thì đi bộ nhé ?"
- " Cũng được."
Nói rồi chúng tôi mặc quần áo ấm kín người rồi cùng nhau ra ngoài trong tiết trời đông lạnh xé thịt với những bông tuyết đang rơi. Những người đi xe ô tô ngoài kia nhìn vào sẽ thấy chúng tôi chẳng khác gì những đứa bị dở hơi đi đầu trần giữa trời tuyết đầu mùa như thế này. Nhưng dù sao, điều đó cũng chẳng đáng để tôi và Jeon JungKook bận tâm. Họ nghĩ sao cũng được, miễn chúng tôi cảm thấy vui là được. Tất thảy những lời bàn tán xung quanh đều chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Tháng mười hai trời đông lạnh như thế mà trong lòng chúng tôi vẫn loé lên vài tia nắng vàng.
—End—
Vài lời tâm sự...
Loading...
" Cậu thật sự muốn biết tôi yêu cô ấy nhiều như thế nào sao ? Đơn giản thôi. Đó là khi cô ấy chỉ muốn một mình trong căn phòng tối mịt bí bách, thậm chí còn chẳng muốn ra ngoài ngắm chút ánh nắng bình minh. Nhưng đối với tôi điều đó lại chẳng là vấn đề gì cả. Tôi có thể đứng ngoài cổng đợi cô ấy, đợi đến khi có thể trao cho cô ấy cái ôm ấm áp và nói cho cô ấy biết thời tiết hôm nay đẹp đến nhường nào." - Jeon Jungkook.
" Lúc bé, tôi muốn cả một đời giàu sang, sống trong một lâu đài hay những cung điện lộng lẫy như những công chúa xinh đẹp trong bộ phim hoạt hình mà chẳng cần phải bận tâm, suy nghĩ về một vấn đề gì cả.
Năm hai mươi ba tuổi, tôi muốn một cuộc đời nhẹ nhàng, nắm tay người mình yêu hoà mình vào màu trời chập tối, cười hạnh phúc giữa chốn nhân gian." - Lee Ami
————————
- " Chú Kim, bố Jeon bảo chú là người thua cuộc đúng không ? Nghĩa là chú không có được mẹ cháu !"
- " Nhóc con nói năng vớ vẩn. Vợ của chú nghe thấy chắc chắn sẽ xé xác nhóc ra làm đôi ! "
- " Sợ thế cơ đấy.."
- " Nhãi ranh !"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro