Chương 26
Tiếng tim thai đập đều đều vang lên trong phòng khám, xen lẫn mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.
Kaylie nằm trên giường siêu âm, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình đen trắng phía trước. Trên đó, sinh mạng nhỏ bé đang dần hình thành — đứa con mà cô và Jeon Jungkook vô tình có được trong cơn giằng xé giữa thù hận và dục vọng.
Bác sĩ mỉm cười dịu dàng:
— "Thai đã hơn tám tuần, phát triển bình thường."
— "Nhưng với thể trạng của cô, cần tuyệt đối tránh căng thẳng, giữ gìn sức khỏe, nếu không rất dễ gặp biến chứng."
Kaylie khẽ gật đầu, trong lòng trào lên cảm xúc khó tả.
Cô đã biết mình có thai từ sau lần cấp cứu trước đó, nhưng đến hôm nay mới chính thức tận mắt nhìn thấy hình hài bé bỏng ấy… trái tim cô bỗng dưng mềm nhũn.
Dù thế nào, đây cũng là máu thịt của cô… của cô và hắn.
---
Buổi chiều hôm đó.
Kaylie bước ra khỏi phòng khám, trong tay vẫn cầm tờ siêu âm.
Tiết trời Seoul lạnh buốt, từng cơn gió rít qua tai khiến cơ thể cô co lại vì lạnh lẽo… và bất an.
Trực giác mơ hồ mách bảo… có gì đó không ổn.
Cô tăng tốc bước nhanh ra bãi đỗ xe, nhưng vừa rẽ vào góc khuất, bóng người đen kịt ập đến.
Một bàn tay thô bạo bịt chặt miệng cô, chất gây mê nồng nặc xộc vào mũi.
— "Im lặng, nếu cô còn muốn giữ đứa bé."
Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang bên tai.
Kaylie vùng vẫy điên cuồng, ánh mắt hoảng loạn, nhưng sức lực của cô làm sao chống lại bọn chúng.
Mọi thứ trước mắt dần tối sầm lại, ý thức mơ hồ chìm vào khoảng không vô định.
---
Tập đoàn JK.
Bản báo cáo vừa được đặt lên bàn, Jungkook còn chưa kịp xem qua thì điện thoại vang lên.
Giọng nói căng thẳng của trợ lý vang lên:
— "Tổng giám đốc… cô Kaylie mất tích rồi."
Jungkook bỗng cảm thấy máu trong người như đông cứng lại.
— "Nói rõ."
Giọng hắn trầm thấp, lạnh băng, nguy hiểm đến rợn người.
— "Cô ấy rời phòng khám, sau đó mất tín hiệu. Camera khu vực quanh đó đều bị phá, chúng tôi đang lần theo manh mối…"
Ầm!
Chiếc ghế dưới người Jungkook đổ sầm, ánh mắt hắn tối sầm như vực sâu vô đáy.
— "Tìm cô ấy. Toàn bộ Seoul, lật tung lên cho tôi!"
— "Nếu đứa bé hoặc cô ấy có chuyện gì… các người tự biết kết cục rồi đấy."
---
Trong căn phòng tối tăm.
Kaylie mở mắt, đầu óc choáng váng, cơ thể bị trói chặt trên ghế.
Trước mặt cô là Park Kyung — ánh mắt đỏ ngầu, thù hận cuộn trào như lửa.
— "Mày nghĩ mày thoát được tao sao?"
— "Vì mày… vì Jeon Jungkook, tao mất tất cả. Hôm nay, tao muốn xem hắn sẽ phát điên thế nào khi nhìn thấy mày và… đứa bé biến mất."
Kaylie siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh đi nhưng trong lòng tràn ngập lo lắng.
Cô không sợ chết… nhưng đứa bé này, cô nhất định phải bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro