Chương 50

Ánh nắng đầu đông nhẹ nhàng len qua ô cửa kính phòng bệnh, rọi lên khuôn mặt say ngủ của Kaylie.

Bên cạnh cô, Jungkook ngồi lặng lẽ, ánh mắt dịu dàng chưa từng có, đôi tay vững chãi bế đứa con trai nhỏ vừa chào đời.

Đứa trẻ ngủ ngoan, làn da trắng hồng, đôi môi chúm chím, gương mặt nhỏ xíu như bản sao hoàn hảo của Jungkook.

Kaylie mở mắt, giọng nói còn khàn khàn sau cơn vượt cạn:

— "Anh định đặt tên gì cho con?"

Jungkook cúi xuống, ánh mắt ánh lên tia dịu dàng hiếm hoi:

— "Anh nghĩ rồi… nó sẽ mang họ Jeon… và tên là JungKay."

Kaylie hơi sững người, rồi khẽ cười, trong ánh mắt đong đầy yêu thương:

— "Kết hợp giữa Jungkook và Kaylie… nghe vừa mạnh mẽ, vừa có cả tình cảm của chúng ta."

Jungkook cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô:

— "Vì con là kết tinh của mọi thứ… tình yêu, thù hận, giằng xé… và cả sự bảo vệ cuối cùng."
— "Jeon JungKay… đứa bé mang theo tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà anh và em có thể trao cho đời."

Kaylie đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tơ mềm mại của đứa bé, khóe mắt cay cay.

Ai có thể ngờ, sau tất cả những sóng gió, thù hận, nguy hiểm rình rập… cô và hắn lại có thể ngồi đây, ôm con vào lòng, bình yên như thế.

---

Một tuần sau.

Kaylie xuất viện về nhà.

Căn hộ rộng lớn vốn lạnh lẽo, nay tràn ngập tiếng cười, tiếng khóc của trẻ con.

Jeon Jungkook từ một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn, giờ hóa thành ông bố bỉm chính hiệu.

Hắn thay bỉm cho con, pha sữa, ru con ngủ… mọi thứ đều lóng ngóng nhưng lại kiên nhẫn đến bất ngờ.

Taehyung và Jimin tới thăm, nhìn cảnh tượng ấy mà cười như được mùa.

— "Ai mà ngờ được tổng tài Jeon Jungkook từng khiến cả Seoul run sợ, giờ lại ngồi cầm bình sữa, dỗ con khóc."
Jimin ôm bụng cười.

Jungkook liếc mắt, giọng lạnh như băng:

— "Cười nữa tao cho hai đứa bồng con nguyên ngày."

Taehyung vỗ vai hắn, cười khẽ:

— "Thằng nhóc giống mày thật, đôi mắt y chang… chắc sau này cũng bá đạo không kém."

Kaylie từ trong phòng bước ra, trên tay cầm chăn mỏng, ánh mắt dịu dàng:

— "Em chỉ cần nó giống anh điểm duy nhất… là yêu thương gia đình."

Jungkook bước tới, vòng tay siết nhẹ eo cô, cúi đầu thì thầm bên tai:

— "Yên tâm… JungKay sẽ lớn lên trong tình yêu của cả ba lẫn mẹ."

Kaylie khẽ gật đầu, cảm giác an toàn tràn ngập trong lòng.

Mọi giông bão đã ở lại phía sau.

Từ hôm nay, họ sẽ sống vì nhau, vì gia đình nhỏ, vì đứa bé mang tên Jeon JungKay — minh chứng cho tất cả những gì họ đã trải qua.

---

Ba năm sau.

Tại sân vườn căn biệt thự ngoại ô Seoul.

Một cậu bé ba tuổi chạy lon ton trên thảm cỏ, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng như sao.

— "Ba ơi! Mẹ ơi! Xem con nè!"
JungKay vừa chạy vừa vẫy tay gọi, nụ cười rạng rỡ.

Kaylie ngồi trên xích đu, ánh mắt dịu dàng nhìn con, bụng hơi nhô lên — dấu hiệu rõ rệt của thai kỳ thứ hai.

Jungkook bước tới, vòng tay ôm cô từ phía sau, ánh mắt tràn ngập yêu thương:

— "Lần này em muốn con trai hay con gái?"

Kaylie tựa vào ngực hắn, cười nhẹ:

— "Con nào cũng được… miễn là của anh."

Jungkook cúi đầu, môi nhẹ lướt qua vành tai cô:

— "Vậy anh sẽ cho em thêm cả đội bóng nhỏ."

Kaylie đỏ mặt đẩy hắn ra, nhưng nụ cười hạnh phúc không thể giấu đi.

Trên thảm cỏ, JungKay vẫn cười vang, chạy nhảy như ánh mặt trời nhỏ bé.

Gia đình nhỏ của họ… cuối cùng cũng viên mãn, sau tất cả hận thù và tổn thương.

Bình yên… là đây.

The End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro