Chương 16
Thái Anh bất động , đơ mặt ra . Điều mà cô vừa nghe là gì thế ? Cô không nghe nhầm đâu phải không ?
"Nói gì đi chứ , đừng im lặng như vậy . Cậu không nghe lầm đâu ! Là N.H.Ớ đấy"
Vốn dĩ Chung Quốc chỉ tính mượn rượu để giải sầu , nào ngờ đâu thứ men say lại khiến cậu nói ra hết mọi điều trong lòng như thế này đây . Nhưng cũng thật tốt.
"Cậu biết không ? Tớ nhớ cậu biết bao , muốn đến thật gần cậu nhưng bản thân không cho phép , tớ chỉ dám dõi theo sau cậu mỗi khi tan học . Sợ rằng sẽ làm đau cậu , sợ sẽ khiến cậu khó xử..." - Đôi mắt Chung Quốc dần thấm mệt , lim dim.
Hóa ra cái cảm giác như có người theo sau mình là thật , mỗi lần như thế cô đều ngoảnh đầu lại nhưng chẳng thấy ai , Hựu Khiêm bảo rằng chỉ là do cô quá nhạy cảm thôi.
"Sao lại khiến tớ khó xử ?"
"Là vì..." - Chưa kịp nói lí do , Chung Quốc đã gục trong vòng tay của Thái Anh.
Thái Anh không chịu nổi được sức nặng của Chung Quốc nên cả hai đều đáp mông xuống sàn , cô khổ sở nâng người cậu và đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường , đắp chăn cho cậu . Thái Anh tranh thủ khoảng thời gian hiếm hoi , nằm cạnh bên nhìn thật kĩ khuôn mặt cậu . Cô đưa tay vén mái tóc đang rũ xuống khuôn mặt đẹp trai , ước gì thời gian ngưng đọng để cô có thể tận hưởng khoảnh khắc này thật lâu.
Giả vờ không quen tớ cực lắm đúng không ? Tớ thật sự muốn biết lí do cậu không thừa nhận đấy , là do cậu chán ghét tớ hay là có nguyên do nào khác ?
Chung Quốc đột nhiên trở người , choàng tay sang kéo cô vào lòng mình , cằm cậu nằm trên đỉnh đầu Thái Anh , miệng thì cứ liên tục nói mớ.
"Phác Thái Anh , tìm được cậu rồi"
Hơi ấm nơi cậu đã bao lâu rồi Thái Anh không được cảm nhận , vẫn là mùi hương dịu dàng như lúc nhỏ.
Nhưng mà ... nam , nữ ở chung một phòng như vậy thì liệu có sao không ?
Thái Anh khẽ gỡ tay cậu , toan tính ngồi dậy ra sô-pha ngủ , cảm nhận được hơi ấm đang dần biến mất , bất thình lình bàn tay Chung Quốc túm chặt lấy cổ tay cô , giật mạnh về phía mình khiến toàn thân Thái Anh lại một lần nữa nằm gọn trong lòng cậu.
"Đừng ... đừng đi mà , hãy ở lại"
"Sáng dậy bố cậu mà không thấy cậu ở bên phòng kia thì làm sao ?" - Thái Anh thấp thỏm không yên.
Chung Quốc không đáp lại , chỉ càng ngày càng ôm chặt Thái Anh nhằm không cho cô có cơ hội rời đi.
Thái Anh bất lực , đành cuộn tròn lại nằm ngủ trong vòng tay cậu . Chỉ cần sáng mai thức sớm thì sẽ không bị phát hiện.
Đêm đó , cả hai cùng nhau chìm sâu vào giấc ngủ.
... Sáng hôm sau
Chung Quốc tỉnh giấc , mở mắt ra nhìn ngó xung quanh , cảm giác được căn phòng khác lạ , cậu bật dậy với cái đầu choáng váng , nhức nhối.
"Hôm qua mình có hơi quá chén" - Chung Quốc nhắm nghiền mắt , tay ôm đầu mình.
Hình ảnh căn phòng mờ ảo trong đôi mắt cậu dần hiện ra rõ rệt , cái khung tranh treo trên kia chẳng phải là bức tranh cậu vẽ Thái Anh sao ? Sao nó lại nằm ở đây ? Cả cái cây đàn guitar dán đầy sticker mà cô đã đàn cho cậu nghe nữa . Bình tĩnh tâm trí một lát , cậu nhận ra rằng mình không ở phòng mình mà là đang ở phòng Thái Anh.
Cậu nhăn nhó , đứng dậy loạng choạng mở cửa chạy về phòng mình.
Sau khi rửa mặt , vệ sinh cá nhân xong , Chung Quốc phải lén lút nhìn xem Thái Anh có ở bàn ăn hay không , không thấy cô thì cậu mới dám bước xuống . Ngồi ngay ngắn trên bàn gọi Quản gia Kim đem bữa sáng lên cho cậu.
Một bát canh giá đỗ được dọn lên trước mặt , cậu vui vẻ nhận lấy rồi cầm muỗng dùng bữa . Muỗng canh đưa đến miệng chưa kịp nuốt thì cậu bị sặc , suýt phun ra ngoài khi thấy Thái Anh kéo ghế ngồi đối diện mình . Cô chỉ ngồi im ở đó , bình thản dùng bữa . Cậu hắng giọng , khẽ động đậy , lâu lâu thì lén nhìn biểu hiện của Thái Anh . Hàng tá câu hỏi hiện lên trong đầu của Chung Quốc 'Liệu hôm qua mình có làm gì sai với Thái Anh không nữa ?' , 'Sao mình ngủ trong phòng mà cậu ấy không nói gì hết vậy ?' , 'Tối qua cậu ấy ngủ ở đâu ?' ,...
"Chung Quốc à" - Thái Anh dùng tông giọng mà cô vẫn thường hay gọi cậu khi cả hai còn nhỏ.
"Ừ , sao hả Thái Anh ?" - Cậu bất ngờ phản ứng lại câu nói của Thái Anh , với cái cách mà cậu luôn trả lời cô.
"À không , ý tôi là ... Chuyện gì ?" - Chung Quốc biết vừa rồi mình lỡ miệng nên nhanh chóng chữa cháy.
"Cậu ... rốt cuộc là muốn giấu tôi đến khi nào nữa đây ?" - Cô dừng muỗng.
"Giấu ... giấu gì cơ ? Tôi không hiểu ý cô" - Chung Quốc cũng đã ngờ ngợ được rằng Thái Anh có lẽ đã biết chuyện gì rồi.
"Cậu biết không ? Sau khi cậu rời khỏi nơi đây , tôi đã phải khổ sở trong một thời gian dài . Bố mẹ thì bị người xấu hãm hại , ngày ngày đều phải sống trong lo âu khiến tôi như muốn phát điên . Cậu là nguồn năng lượng giúp tôi vượt qua mọi khó khăn này , nhưng rồi sao ? 8 năm tôi chờ cậu đổi lại bằng một câu "Tôi không quen cô" , tôi thật sự rất đau lòng đấy" - Thái Anh nghẹn ngào bày tỏ nỗi lòng đã bị dồn nén trong một khoảng thời gian dài.
Chung Quốc sửng sốt khi nghe Thái Anh nói rằng bố mẹ cô đã thiệt mạng , chứng kiến giọt nước mắt lăn dài trên đôi má hồng của cô khiến cậu không thể tự chủ mà chạy sang ôm cô , an ủi như cậu đã từng làm trước đây.
"Thái Anh à ! Tớ xin lỗi , tớ thừa nhận . Cậu đừng khóc nữa"
Thái Anh nức nở trong vòng tay cậu , nước mắt rơi vì hạnh phúc hay là rơi vì buồn đây ? Có lẽ là cả hai.
"Tớ đây , là Chung Quốc cậu vẫn luôn mong nhớ , tớ về rồi ! Tớ nhớ cậu nhiều lắm"
"Đồ tệ bạc , đến nước này cậu mới chịu thừa nhận à" - Thái Anh mặt lấm lem nước mắt , hờn dỗi cậu.
"Đừng khóc nữa , cậu khóc trông xấu lắm đó" - Cái tính nhây nhúa vẫn không đổi.
"Tớ xấu là do cậu hết đấy"
"Từ đây trở đi , tớ sẽ khiến cho cậu cười mỗi ngày luôn vì khi cười , cậu đẹp lắm" - Giờ thì Chung Quốc có thể nở được một nụ cười tươi đúng nghĩa rồi.
"À , lí do cậu giả vờ không quen tớ là gì vậy ?" - Thái Anh dừng khóc , nghiêm túc hỏi cậu.
"Thì cậu ... Hựu Khiêm ..." - Chung Quốc ấp úng vì ngại.
"Đừng úp mở thế , nói rõ ra xem nào"
"Cái cậu học chung lớp mình ấy , tên là Lisa gì đó nói rằng cậu và Hựu Khiêm là người yêu của nhau"
"Hả ? Thì ra cái người có ý tán tỉnh tớ mà Lisa kể là cậu à , hóa ra cậu đã gặp tớ từ trước rồi cơ đấy" - Thái Anh cười phụt vì cái lí do của cậu.
"Hai người không phải sao ?"
"Bọn tớ chỉ là bạn thân thôi ... Ôi , bụng của tớ" - Thái Anh vừa nói vừa ôm bụng mình lăn ra cười.
"Đừng nói là cậu ghen đấy nhé ?"
"Ghen cái đầu cậu" - Chung Quốc xấu hổ đến nỗi chỉ muốn độn thổ cho xong.
"Uống nhiều rượu đến như thế thì chắc là cậu không nhớ tối hôm qua mình đã làm gì đâu nhỉ ?" - Thái Anh nói với bộ mặt gian tà.
"Tớ ... có làm gì sai với cậu không ? Tối qua cậu ngủ ở đâu thế ?" - Chung Quốc sợ sệt , dò hỏi cô.
"Haha , không có đâu ! Cậu nằm ngủ ngay ngắn lắm . Tớ ... hôm qua ngủ ở sô-pha"
'Cậu ấy mà nhớ hôm qua bản thân đã làm gì chắc sau này tránh xa mình cả mét mất'
"Hôm nay cậu có đi đâu không ? Chúng mình cùng đi công viên giải trí đi , lâu lắm rồi tớ không được đi"
"Tớ có hẹn với Hựu Khiêm cùng đi công viên hôm nay nên chắc là tụi mình phải hẹn sang bữa khác rồi"
'Gì ? Hựu Khiêm , lại thằng nhãi đó ! Không được' "Thế cho tớ theo với , đi càng đông càng vui" - Lấy cái cớ vậy thôi chứ cậu đi theo là có chủ đích.
"Cũng hay , cậu mau lên chuẩn bị đi , Hựu Khiêm sắp đến rồi"
... 8 giờ
"Hai người sống chung nhà ??? Lại còn là bạn thân lúc nhỏ ??? Trái Đất này không ngờ là tròn đến vậy" - Hựu Khiêm há hốc mồm , vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
"Thế sao ở trường cậu ta lại vờ như không quen Thái Anh ?"
"Là do hiểu lầm thôi , bọn tớ giải quyết xong hết rồi" - Cô giải thích.
"Thôi đừng nói nữa , mau đến công viên thôi" - Chung Quốc chỉ cần nhìn thấy Hựu Khiêm là mặt cậu tự động nhăn nhó.
"Này , đừng nói kiểu như vậy với tôi ! Vì Thái Anh nên cậu mới được đi cùng đấy nhé , không là tôi cho cậu ở nhà rồi"
'Tên kì đà cản mũi , để xem tôi xử cậu như thế nào'
----------------------------------
#16.06.2016
#Wonssi
Hỏi ý : Tui tính xây dựng một nữ phản diện để tạo thêm tình tiết cho truyện , mọi người cho tui xin tên một người mà mọi người muốn trong số nhóm nhạc nữ nha . Tui sẽ xem xét ý kiến rồi đưa vào truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro