Chương 23

Kết thúc chuyến đi kĩ năng sống , mọi người lên xe và trở về nhà sau 3 ngày 2 đêm vất vả trong rừng , tuy mệt mỏi nhưng cũng thật vui , học sinh lại có thêm một kỉ niệm đáng nhớ về tuổi học trò.

"Anh sẽ gọi cho em sau nhé" - Gia Nhĩ ra dấu rồi chào tạm biệt cô , Trí Tú cũng chào mọi người , xong xấu hổ che mặt mình chạy đi mất.

Quản gia Jung lái xe đến rước 3 người Chung Quốc , Thái Anh và Gia Nhĩ về nhà sau khi đã chào tạm biệt Hựu Khiêm . Hựu Khiêm cậu vài phút sau đó cũng có người của nhà đến đón . Cậu mệt mỏi lê chân về phòng , tình cờ nghe tiếng bố cậu nói chuyện điện thoại trong phòng nên cậu mở cửa chào bố cậu một tiếng.

"Hôm nay con bé đó về đây rồi đấy , nhớ mà theo dõi cho sát sao vào..."

Cậu khựng lại khi nghe câu nói vừa rồi , nhắm chừng một chút rồi mới mở cửa vào.

Bố cậu đang cầm một sấp giấy xem xét , khi nhìn thấy cậu thì hốt hoảng , tay vội vàng kéo hộc tủ mà cất vào . Hựu Khiêm tinh mắt nhìn thấy nhưng cậu lại giả vờ ngó lơ.

"Thưa bố con mới về"

"À ừ ... Con đi học tập có vui không ? Không có chuyện gì xảy ra chứ ?" - Ông mỉm cười nói với cậu con trai.

"Con thì không sao nhưng bạn con đã bị nhốt trong ngôi nhà bị đốt cháy đó ạ"

"Ôi trời , thế bạn con có sao không ?"

"Dạ không , con đã kịp thời cứu bạn ấy"

"Vậy được rồi , chắc hẳn con cũng mệt , mau về phòng nghỉ ngơi một tí đi"

"Vâng , bố cũng mau nghỉ ngơi đi ạ"

... Tối hôm đó

Ông Kim có việc phải ra ngoài , Hựu Khiêm không biết mà sang phòng ông gõ cửa . Mãi không thấy ai trả lời nên cậu đã tự ý vặn cửa mà vào . Cậu lẩn thẩn trong phòng tìm ông , chợt nhớ ra sấp giấy trắng mà cậu đã nhìn thấy hồi sáng , cậu ngồi thỏm xuống , khẽ kéo từng hộc tủ mà tìm nó . Không may thay , đúng lúc cậu tìm được sấp giấy và chuẩn bị đọc thì bố cậu đột ngột quay về nhà . Ông cầm trên tay chiếc điện thoại , nói với dáng vẻ gấp gáp , Hựu Khiêm nhanh nhẹn tìm chỗ khuất , im lặng mà núp vào đó.

"Mày thuê sẵn một cái nhà kho nào đó ở quận S đi , rồi bắt nó nhốt vào trong đó"

"Con nhỏ này thật nguy hiểm , chỉ vừa mới phát hiện nó là người con chứng kiến vụ thảm sát hôm đó mà giờ lại biết thêm nó cũng là đứa con gái bị mất tích của nhà đó nữa" - Ông Kim lầm bầm.

Hựu Khiêm cảm thấy đoạn nói chuyện có gì đó kì lạ , cậu mở điện thoại mình và ghi âm lại.

"Rõ ràng là hai tên bắt cóc đã giết nó rồi mà , sao lại có thể sống được !?"

'Gì ... gì vậy chứ ? Bố mình đang nói gì vậy ?' - Chân Hựu Khiêm cậu run lẩy bẩy , người bố luôn vui tươi mà cậu thường thấy nay lại hóa thành một người đầy vẻ ranh mãnh , ác quỷ như thế này ư ?

Tay ông Kim hóa thành nấm đấm , siết chặt , ông với lấy cái ly uống nước trong phòng đập xuống bàn làm việc khiến mảnh thủy tinh văng tứ tung , cứa vào lòng bàn tay ông . Dù máu chảy ròng xuống nhưng nét mặt giận dữ vẫn không có chút suy chuyển . Ông hít sâu vào và cũng từ từ dãn cơ mặt , sau đó đi ra khỏi phòng với gương mặt tươi tắn trở lại.

"Vào dọn đống hỗn độn trong phòng cho ta" - Ông ra lệnh cho người hầu trong nhà.

Hựu Khiêm vẫn ôm chiếc điện thoại và sấp giấy ngồi im trong phòng , có lẽ cậu khá sốc với con người khác của bố cậu . Chờ đến khi tiếng xe khởi động chạy xa khuất , cậu mới đứng dậy mở cửa và trở về phòng mình.

... Về phía nhà Chung Quốc

"Bố ạ ... Bọn con không có tình cảm gì đặc biệt với nhau hết..."

Hôm qua Chung Quốc đã hẹn với Trí Tú đến nhà cậu để nói rõ mọi chuyện của hai người , dù không muốn nhưng cũng phải làm vậy vì Chung Quốc đã biết chuyện anh mình đang hẹn hò với Trí Tú , nếu không kết thúc sớm thì Trí Tú sẽ bị là cô gái bắt cá hai tay mất.

"Chung ... Chung Quốc à..." - Bố cậu phiền não.

"Thật ra ... chị Trí Tú đang trong giai đoạn tìm hiểu anh Gia Nhĩ đấy ạ"

Bố cậu đang buồn vì sắp mất con dâu yêu quý thì cái câu vừa rồi lại kéo tâm trạng của ông lên.

"Anh Gia Nhĩ cũng có tình cảm với chị Trí Tú , nên con nghĩ là mình nên xóa bỏ hôn ước để cho bọn họ bên nhau"

"Đúng rồi thưa bác" - Trí Tú ngồi im lo lắng , hai tay đan xen vào nhau.

"Trí Tú à , Gia Nhĩ có nhiều tật xấu lắm đấy , con chịu nổi nó à ?"

"Tật xấu thì mình khắc phục từ từ thì cũng sẽ hết thôi bác ạ" - Trí Tú nói với vẻ kiên quyết.

"Ta hiểu rồi , nếu hai đứa thật sự thương nhau thì ta sẽ để cho hai đứa toại nguyện ! Gia Nhĩ có làm con buồn thì nhớ nói với ta một tiếng , ta sẽ trị nó cho con"

"Bố là nhất" - Bỗng Gia Nhĩ từ đâu chạy xà đến ôm ông.

"Nhớ mà chăm sóc Trí Tú cho tốt đấy" - Ông vỗ vỗ tay Gia Nhĩ , đồng thời cũng có chút răn đe.

Gia Nhĩ mỉm cười nhìn Trí Tú đầy âu yếm , một dáng vẻ hạnh phúc thật sự đến bây giờ mới được chiêm ngưỡng.

"Chung Quốc , con cũng mau có người yêu đi ! Nếu không thì ta sẽ giới thiệu con cho mấy nhà tài phiệt khác đấy"

"Bố à , con có người trong lòng rồi ! Chỉ là chưa đến thời điểm thích hợp thôi"

Mọi người ai cũng đều thở phào nhẹ nhõm vì chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

... Trở lại với nhà Hựu Khiêm

Cậu lật từng trang ra xem , toàn bộ đều là thông tin cá nhân của Thái Anh được trình bày rất chi tiết , chữ in kín trang giấy . Cậu vừa đọc vừa mang cảm xúc bối rối , rốt cuộc mục đích thật sự là gì chứ ? Cậu đeo tai nghe và nghe lại đoạn ghi âm lúc nãy , lẽ nào cô bé mà bố cậu nhắc đến chính là ...

Không được rồi , nhất định cậu phải tìm hiểu tất cả mọi chuyện đằng sau vụ này mới được.

... Sang ngày hôm sau

Thái Anh nhận ra hôm nay Hựu Khiêm vắng mặt mà không có lí do , từ ngày hôm qua cô đã không có liên lạc với cậu , việc cậu nghỉ đột ngột thế này làm cô lo lắm , lẽ nào cậu bị bệnh ?

Bỗng mọi người trong lớp đều cầm điện thoại đọc tin nhắn , nói nhỏ với nhau rồi toàn thể đều quay sang nhìn cô với ánh mắt kì lạ , cảm nhận được một luồng khí kì cục , Thái Anh ngước đầu lên và chạm mắt với mọi người . Cô ngạc nhiên không biết vụ gì.

"Đấy , tôi biết ngay mà ! Ngay từ đầu là có gì đó đáng ngờ rồi"

"May mắn được một gia đình hỗ trợ nên mới vào đây được"

"Hóa ra cậu ta lừa chúng ta ngay từ đầu luôn"

Lisa và Trân Ni cũng nhận được tin nhắn đó , liền cho cô bạn mình xem nội dung.

"Ra dáng tiểu thư làm cái gì trong khi chỉ là một đứa được nhặt về gia đình quý tộc"

"Hay thật đấy Thái Anh , ấn tượng về cậu bây giờ tiêu tan hết rồi"

Những lời miệt thị , công kích liên tục từ miệng học sinh trong lớp nhắm vào Thái Anh . Cô không phản bác gì cả vì những chuyện đó đều là sự thật . Bí mật nào rồi cũng sẽ bị khui ra toàn bộ , không sớm thì muộn , cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí hết cả rồi , trong môi trường đề cao gia thế như này thì chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra.

"Thái Anh à ! Nói gì đi chứ , đừng im lặng như thế" - Bọn học sinh sớm tụ tập quanh bàn Thái Anh , giễu cợt.

"Mở miệng ra coi ! Đừng tưởng im lặng là xong chuyện đâu" - Một đứa con gái đánh mạnh vào vai Thái Anh.

"Tôi ... không có gì để nói hết" - Thái Anh hoảng sợ , lí nhí trong miệng.

Một tên con trai nắm tóc cô , nói với giọng hết sức đe dọa.

"Sai thì phải có phạt chứ nhỉ ?"

"Buông bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi tóc của cậu ấy đi"

Chung Quốc chỉ vừa mới ra ngoài có một tí , trở lại thì thấy cảnh tượng này . Cậu siết chạy tay của tên con trai đó khiến hắn tê tay mà bỏ ra , tiếp theo đó Chung Quốc giật điện thoại trên tay của một bạn học sinh , xem tin nhắn.

"Người nào soạn ra tin này và gửi cho cả lớp vậy ?" - Chung Quốc trở nên tức giận sau khi đọc hết nội dung.

"Tôi đấy" - Giọng nói quen thuộc phát ra từ phía cửa lớp , người này dù có nằm mơ , Thái Anh cũng không ngờ đến.

----------------------------

#06.07.2017

#Wonssi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro