IX
yerim thật là chơi vui đến nỗi quên cả thời gian. Đến khi hỏi người giúp việc thì cũng đã 11 giờ đêm. yerim chán nản. Dù cô có cố gắng làm thế nào thì vẫn phải quay trở lại phòng ngủ. Haiz... lúc chiều, cũng chỉ ham cái lợi trước mắt, vì một bữa cơm mà cô hận không thể về nhà tổ, mà đến giờ thì...
Nếu cô còn nhớ ra quay về nhà tổ sẽ phải ngủ cùng một phòng với jungkook thì dù có cho cô một trăm bữa cơm thì cô cũng nguyện ý về căn nhà kia còn hơn.
Nhưng nói đi nói lại thì cô thật sự là rất thích cái hồ cá này. Có khi trở về nhà cô phải làm một cái mới được. Nhưng mà dù cô nghĩ thế thì cũng không thực hiện được, cô không có tiền a.
Ngồi thêm một lúc nữa thì yerim đứng dậy, được người giúp việc đưa trở về phòng. Thật sự thì cô thấy rất áy náy với bà, vì cô ngồi đây mà bà cũng không được trở về nghỉ ngơi.
Khi yerim về đến phòng thì jungkook đã nằm trở lại trên giường. Cô lắng nghe thấy tiếng thở ổn định của người ở trên giường, đoán anh đã ngủ, nên cô nhẹ nhàng đi tắm. Chiều nay khi ở trên phòng, cô cũng mới biết là ở trong phòng này có ghế sofa, có nghĩa là đêm nay cô không phải ngủ dưới đất nữa.
yerim nhẹ chân nhẹ tay đi về hướng chiếc sofa, nhưng không may lại vấp phải chiếc bàn. Cô đau điếng người, nhưng nghĩ jungkook đang ngủ, lại phải nhịn tiếng kêu lại, chỉ dám kêu khe khẽ.
Có lẽ bởi vì thức khuya nên vừa nằm xuống, không đến bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.
jungkook nghe thấy tiếng hít thở đều đều của yerim, lúc này mới hơi nhổm dậy nhìn về phía cô. Hừm... rất tự giác.
Sau đó thì anh cũng chìm vào giấc ngủ. Một đêm này, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
--------
Những tia nắng sớm len lỏi qua các khe lá, như lụa tơ tằm bay qua cửa sổ nhẹ nhàng phủ lên người con gái đang ngủ trên sofa.
yerim duỗi hai tay, hai chân, vặn người một cái. Cô còn chưa kịp ngáp một cái thì đã lăn khỏi xuống chiếc sofa, lần tiếp đất này cũng không mấy dễ chịu.
yerim đau khổ nghĩ, mặc dù ngủ trên sofa có êm thật đấy nhưng ngủ trên đất chỉ hơi cứng một chút thôi, cô còn có thể thoải mái lăn, lăn đi đâu cũng được còn không sợ bị ngã như này.
yerim chật vật đứng lên nhưng vừa nhổm lên được một nửa thì đứng hình. Trong phòng này cũng không chỉ có mình cô a. Nếu mà có jungkook ở đây thì thật sự là mất mặt chết. Nghĩ vậy cô bèn dò hỏi.
- jungkook...
-...
Haiz... yerim thở hắt ra. May quá...
- Cô còn ở đó ngốc cái gì nữa. Chuẩn bị rồi đi xuống.
jungkook từ lúc yerim dậy thì đã ở trong phòng. Cũng không phải là anh muốn làm gì ở đây. Mà hôm nay, ba của anh trở về cho nên anh cũng yerim vẫn phải chuẩn bị một chút.
yerim nghe thấy jungkook nói vậy thì biết mình không thể giữ được hình tượng nữa thì khóc không ra nước mắt. Cô làm sao mà biết được có ngày nào anh ta buồn chán lại lôi nó ra để chế nhạo cô hay không.
Cô rất nhanh thì chuẩn bị xong. Vì hôm nay ba jungkook về nên việc lựa chọn quần áo của cô được jungkook thực hiện. Dù sao thì cô cũng không lựa được bộ quần áo hẳn hoi được.
Theo yerim thấy thì cô và jungkook cũng không phải chuẩn bị cái gì. Anh chỉ nói khi gặp ba thì phải thế này thế kia. Từ sáng đến tận lúc ba jungkook về thì cũng đến giờ cơm trưa. Vậy mà bắt cô dậy sớm như vậy. Đúng là quen cái thói bắt nạt người khác.
Ba của jungkook năm nay đã trên năm mươi. Nhưng không khó để nhận thấy khi còn trẻ ông cũng rất đẹp trai. Chuyện tình của ba mẹ jungkook cũng đã trở thành giai thoại không ai không biết ở thành phố này.
Nhưng qua đôi tai và cảm giác của yerim thì cô cảm thấy ông là một người tốt, nhưng ông lại thật sự rất nghiêm khắc với jungkook.
Khi nói chuyện với ông thì cô diễn y hệt những gì mình đã tập duyệt qua lời dặn dò của jungkook và một phần ở trong truyện. Cho nên qua ải này cũng không khó khăn lắm.
Ít nhất thì dựa vào phần đầu của câu truyện đến bây giờ thì cũng chưa có ai nghi ngờ cô. Nhưng về sau cô cũng không biết phải làm như thế nào nữa, dù sao thì cô cũng chỉ đọc được một phần của câu chuyện. Còn cả đôi mắt này nữa, trong truyện về sau cũng không nhắc đến yerim, không biết còn cơ hội để chưa khỏi không nữa.
yerim chán nản nghĩ, cái cốt truyện lằng nhằng này, không biết nó định hành hạ cô đến bao giờ đây?
Nói thật thì chỉ cần đôi mắt của cô khỏi hẳn thì cô sẽ không nán lại trong cái câu chuyện của nam nữ chính nữa đâu. Bản thân mình quan trọng hơn.
___
Vì đôi mắt này nên buổi chiều yerim quyết định đi tái khám. Cô cũng không muốn đi một mình, mà đúng hơn là cô không thể đi được một mình được cho nên trong lúc ăn trưa cô cũng có nói vài lời xin mẹ cho người giúp việc đi cùng cô.
Nhưng mẹ còn chưa kịp nói gì thì ba đã lên tiếng trước.
- Như thế làm sao được...
Ông suy nghĩ thêm một lát rồi nhìn thẳng vào jungkook đang chăm chú ăn cơm coi việc này không liên quan gì đến mình thì nghiêm nghị lên tiếng.
- jungkook, con đi cùng yerim.
jungkook lúc này đang ăn cũng phải ngẩng lên nhìn một cái, hai đầu lông mày hơi nhíu lại nhưng cũng không nói đồng ý hay phản đối.
Nhưng yerim lại sốt ruột, cô kì thật không muốn đi cùng anh. Cô cũng không biết lí do tại sao mình lại như vậy nhưng cứ nghĩ đến ngồi chung một xe với anh thì cô lại cảm thấy khó chịu. Vì vậy cô đành phải lên tiếng, nhẹ nhàng từ chối.
- Ba à, jungkook, anh ấy bề bộn nhiều việc. Có người giúp việc đi cùng con là được rồi.
Hiển nhiên khi cô nói ra lời này, nói đỡ cho jungkook thì cả nhà lại coi là cô bị jungkook ức hiếp, đe dọa nên mới nói thế. Nên càng quyết tâm muốn jungkook đi cùng cô hơn.
- rimmie à, con không phải nói đỡ giúp nó. Mẹ quyết định rồi chiều nay jungkook sẽ đi với con.
Mẹ jeon nói xong còn không quên lườm jungkook một cái, ý tứ tràn đầy cảnh cáo.
yerim nghe đến đây thì thật sự là bức bách. Sao lại có thể thành như thế này chứ. Mà quái lạ là jungkook cũng không phản đối. Có lẽ anh nghĩ cô là cố ý dùng cách này để được anh đi cùng đi.
Trên xe, yerim lại cảm nhận được bầu không khí bức bách quen thuộc. Cô cũng không dám nói hay làm gì, chỉ ngồi im lặng tựa vào cửa kính của xe.
Bầu không khí cứ im lặng như vậy một lúc thì bỗng một tiếng nói phá vỡ sự yên tĩnh này.
- Được như ý nguyện của cô rồi chứ?
jungkook sau khi nói xong còn không quên kèm theo một tiếng hừ khinh thường. Cô ta đúng là thủ đoạn nào cũng có thể sử dụng được.
yerim lập tức phản bác.
- Em không có.
Cô định giải thích nhưng lại nghĩ dù có nói gì thì jungkook cũng sẽ không tin cô. Cô bất lực thở dài, không đầu không đuôi nói một câu.
- Dù sao em nói gì thì anh cũng không tin.
jungkook lúc này cảm giác như mình nghe nhầm, anh quay sang nhìn cô, như xuất hiện ảo giác, anh thấy trong mắt cô có nhàn nhạt ưu thương nhưng khi nhìn kĩ lại thì lại không còn nữa. Anh cũng không quan tâm, thật sự coi như mình nhìn nhầm.
Xe đi không lâu thì dừng tại cửa bệnh viện. Tài xế bước xuống xe mở cửa cho jungkook, đang định quay sang mở cửa còn lại thì yerim đã tự chui ra khỏi xe từ lúc nào rồi.
Sau khi đến cửa bệnh viện, jungkook cũng không đưa cô đi khám mà đi đến phòng nghỉ của bệnh viện chờ cô. Dù sao thì ba đã hạ lệnh, cũng không thể không tuân theo. Còn cô... thì trực tiếp được giao phó cho một y tá.
Lần này thì cô được trực tiếp đưa đến phòng khám mắt.
Bước ra khỏi phòng khám, yerim siết chặt sổ khám bệnh. Cô thật sự không nghe lầm. Bác sĩ nói mắt cô có cơ hội hồi phục, máu tụ trong não cũng dần tan đi. Nhưng để đôi mắt quay trở lại như ban đầu thì cô vẫn phải trải qua một cuộc phẫu thuật nữa. Và thời gian thích hợp để phẫu thuật là khi mắt cô có thể nhìn thấy mờ mờ. Bác sĩ nói trong khoảng thời gian ngắn nữa thì cô cũng có thể nhìn thấy, nhưng chỉ kéo dài được mấy phút, nhiều nhất là 30 phút. Nhưng dù vậy thì cô cũng thấy rất vui rồi.
Mặc dù bác sĩ động viên cô nhưng cô biết tỉ lệ thành công cũng không cao.
Dù tỷ lệ thành công không cao nhưng không phải vẫn có hay sao. Cô tin mình có thể vượt qua được thử thách này. Nhưng bác sĩ còn nói thêm, mặc dù tình trạng mắt cô tốt lên nhưng sau khi phẫu thuật thì vẫn có nguy cơ mất trí nhớ rất cao. Nhiều trường hợp thì chỉ mất trí nhớ tạm thời nhưng cũng không ít người mất trí nhớ vĩnh viễn.
Một câu này của bác sĩ làm tâm trạng của cô như chìm sâu xuống đáy cốc.
Vì vậy trên đường về nhà cô cũng không buồn nói chuyện nữa, cứ thẩn thơ suy nghĩ về những chuyện đó.
Thấy yerim như thế thì jungkook cũng cũng cảm thấy lạ, anh đoán chắc là do kết quả khám bệnh. Nhưng anh cũng chỉ đoán như vậy chứ cũng không quan tâm.
...
10/02/2019
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro