XIII

Một đêm này, yerim ngủ một mạch đến sáng luôn. Ngoại trừ khi cô ngủ một mình thì những lúc chung phòng với jungkook thì đây có lẽ là lần đầu tiên cô được ngủ thoải mái nhất.

yerin duỗi người, mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt vào. Có lẽ cô vẫn còn đang mơ thì phải. Không thì sao trước mặt cô lại có một người đàn ông đẹp như vậy được chứ. Khuôn mặt, ngũ quan cân xứng, như được thượng đế ưu ái. Trăm người... à không... ngàn người mới có một, mà cô cũng không biết bao nhiêu người mới có một nữa. Nói chung là từ khi cô sinh ra tới giờ thì đây là người đàn ông đẹp nhất cô từng thấy.

yerim, một người rất ham mê cái đẹp, cho nên cô quyết định ngủ tiếp, khó khăn lắm mới mơ thấy trai đẹp mà dậy thì uổng lắm. Cô còn mơ thấy người đó cười với cô cơ.

jungkook đã dậy từ sớm nhưng cũng không gọi yerim dậy.

Bởi vì jungkook quen sống một mình nên khi tỉnh dậy nhìn thấy yerim nằm trong lòng mình thì hốt hoảng. Anh định đẩy cô ra nhưng nhớ lại quyết định tối qua của mình thì lại thấy buồn cười. Búng cái trán trơn bóng của cô một cái sau đó thành thật nằm bên cạnh nhìn cô.

Một lúc sau, jungkook thấy yerim mở mắt ra. Mặc dù biết cô không nhìn thấy nhưng anh vẫn cười với cô, coi như chào buổi sáng. Sau đó lại thấy cô nhắm mắt lại ngủ tiếp, khóe miệng còn hơi nhếch lên, trong vui vẻ lắm.

jungkook tò mò.

- Còn chưa chịu dậy? Hử?

Rồi còn thuận tiện bẹo má cô một cái.

yerim nghe thấy thế thì sửng sốt, giọng nói trầm này nghe rất quen tai a... 

Cô lại mở mắt lần nữa... lần này đập vào mắt cô là một gương mặt mang ý cười thật sâu, đuôi lông mày hơi nhếch lên.

Cổ áo ngủ jungkook lỏng lẻo, lộ ra cơ ngực rắn chắc, xương quai quyến rũ cùng với yết hầu nam tính. Tất cả hình ảnh này cứ thế đập thẳng vào mắt yerim.

yerim nhìn, tim bất giác đập nhanh. Cô đã từng tưởng tượng nam chính rất nhiều lần rồi nhưng lại không thể so sánh với người thật được.

yerim cố nén kích động trong lòng, cô đang được nằm cùng giường với một người vô cùng đẹp trai như thế này, nên làm gì bây giờ?

- jungkook? 

Câu nói của yerim như muốn xác định sự thật này.

jungkook mặc dù không hiểu ý câu hỏi của yerim nhưng vẫn theo ý của cô trả lời.

- Ừm?

Cũng mang ý hỏi.

yerim sau khi xác định được thì quá kích động. Cô nhanh chóng đưa hai tay lên che khuôn mặt của mình. Hai bờ vai run run.

Không phải mơ... là người thật đó!

jungkook thấy những biểu hiện đó của yerim thì không biết làm sao, kéo hai tay đang che mặt của cô.

Sau khi nhìn thấy, jungkook mỉm cười.

- Em đang vui sao?

yerim ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào jungkook sau đó gật đầu một cái thật mạnh.

- jungkook... nhìn được anh rồi.

Từ khi yerim mở mắt ra thì jungkook đã biết cô nhìn được rồi. Nhưng nghe thấy cô vui sướng mà nói như vậy thì anh bỗng thấy như dòng nước ấm chảy qua đáy lòng anh vậy.

jungkook nhìn yerim, không còn là cái nhìn đầy ghét bỏ trước kia nữa mà thay vào đó là một cái nhìn rất dịu dàng. Anh nhìn gương mặt đang tươi cười rạng rỡ của cô, dần dần tiến đến.

Cô thấy khuôn mặt đẹp trai đang ngày càng phóng to trước mắt của mình thì nuốt nước bọt. Tối hôm qua cô không thấy gì còn có thể tự nhiên ứng phó, bây giờ nhìn thấy rồi thì phải làm thế nào đây? Mở mắt hay nhắm mắt đây?

Ánh mắt jungkook vẫn luôn để ý từng biểu hiện trên khuôn mặt của yerim, thấy trong mắt cô ngập tràn do dự, ánh mắt anh ảm đạm, dừng lại.

- Sao vậy?

Cô như bị gương mặt trước mắt thôi miên, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

- Em nên mở mắt hay nhắm mắt?

Một tia ảm đạm trong mắt jungkook sau khi nghe thấy vậy lập tức rút lui không tăm tích. Anh phì cười, cười một lúc rồi nhìn yerim với vẻ hết cách.

- Đồ phiền phức này...

Sau đó nhanh chóng phủ lên đôi môi cô. 

yerim còn đang đắm chìm trong nụ hôn buổi sáng này thì đã cảm thấy có cái gì đó cộm cộm, như có như không đâm vào bụng mình.

Không lẽ...

Nghĩ đến đây, yerim lập tức đẩy jungkook ra, vừa nhìn đã thấy đôi mắt đầy oán trách đang nhìn mình chằm chằm. yerim thấy vậy, chột dạ nghĩ lí do. Lại thấy jungkook có dấu hiệu tiếp tục, cô bèn nhắm mắt nói bừa.

- Em đói rồi.

...

Vì một câu đó của yerim mà bây giờ hai người đang ăn sáng tại một nhà hàng gần tập đoàn.

yerim nhìn jungkook ngồi phía đối diện mình, cảm thấy như gặp ảo giác. Không ngờ cô lại chờ được đến ngày hai người chung sống hòa thuận với nhau như thế này.

Cô còn nhớ chỉ mới trước hôm qua thôi, thái độ của jungkook đối với cô còn lạnh nhạt, vậy mà giờ lại có thể thay đổi 180 độ như thế này.

Hôm nay jungkook mặc sơ mi trắng quần âu, rất trững chạc, đĩnh đạc làm người ta tin tưởng. Khác hẳn cái vẻ câu người vào buổi sáng này. yerim nhớ đến cảnh sáng nay thì lại đỏ mặt.

Cô thầm nghĩ, cái áo ngoài chắc lại vứt trong xe rồi. Ai nhìn thấy thế nào thì cô không biết, nhưng riêng cô nhìn thấy jungkook lúc này không khác gì đa cấp. Cứ một bộ sơ mi trắng sơ vin quần âu, tóc tai vuốt vuốt bóng bẩy, à còn giầy da nữa thì auto đa cấp. yerim bị cái suy nghĩ này của mình chọc cười.

jungkook thấy yerim cười như vậy, lại còn đỏ mặt thì không khỏi nghĩ đến sáng nay. 

- Nghĩ gì vậy?

yerim thấy jungkook thân thiện như thế này thì ghé đầu lại gần.

- Anh thấy hai chúng ta có hợp nhau không?

Ánh mắt lại nhìn qua lại bộ quần áo của hai người ám chỉ.

yerim hiện tại đang mặc một chiếc áo sơ mi của jungkook, chùm đến hết mông cô với một cái quần đùi ngắn nhất của jungkook.

Sáng nay, yerim định mặc lại quần áo cũ nhưng tìm mãi không thấy đâu, hỏi ra mới biết jungkook đã cho vào máy giặt hết rồi.

Vậy nên bây giờ cô như một đứa lưu manh, nhưng cũng đầy tùy ý.

Thấy jungkook ngẩn ra vẫn không hiểu ý mình, yerim chẹp miệng nói tiếp.

- Anh thấy tổ hợp đa cấp với lưu manh có hợp không?

jungkook nghe thấy vậy cũng sửng sốt, không ngờ cô nghĩ anh như vậy, lại so sánh anh với đa cấp. Anh khinh thường hỏi lại.

- Em thấy có đa cấp nào được như tôi chưa?

yerim bĩu môi nghĩ. Ừm... thì chưa thấy. Người ta đùa có chút, làm gì mà căng...

Ngồi thêm một lúc nữa thì yerim bỗng nhớ ra một chuyện, cô lục lọi trong túi xách hồi lâu rồi mới lôi ra được cái thẻ ATM, đưa đến trước mặt jungkook.

- Tiền em vay anh. Em trả trước một nửa nhé.

jungkook đang ăn, ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiền nào?

yerim thấy jungkook như vậy thì rất hảo tâm nhắc lại.

- Tiền em vay trả bồi thường hợp đồng đó.

Đôi mắt jungkook trầm xuống, cái số tiền nhỏ đó, nếu yerim không nhắc lại thì có lẽ anh cũng quên rồi. Sao phải rạch ròi như vậy? Không phải cô là vợ anh sao? Chẳng lẽ vợ chồng nhà nào cũng như vậy? Nhưng anh vẫn đưa tay nhận lấy.

- Vậy em có vay luôn tiền phẫu thuật không?

- À... đúng rồi, còn tiền phẫu thuật nữa...

yerim vò đầu, nợ nần nhiều thế này lúc nào mới trả được đây.

jungkook thấy yerim như thế thì mới dễ chịu hơn một chút.

- Lát đến công ty với tôi.

- Em đến đó làm gì? 

yerim ngây thơ hỏi lại. Sau đó lại ủ rũ.

- Với lại lúc trước anh nói em không được đến mà.

jungkook cũng không giải thích, nói tiếp.

- Vậy em muốn gặp chuyện như hôm qua nữa không?

- Không...

Sau đó yerim được đưa lên phòng làm việc trước những con mắt của người trong công ty. Ai ai cũng tròn mắt, không phải Tổng giám đốc không ưa vợ của mình hay sao? Ai nói vậy? 

Khi jung eunha bước đến sảnh công ty đã thấy hôm nay có chuyện gì đó. Cô ta duyên dáng, tao nhã bước đến quầy lễ tân nghe ngóng.

Sau khi nghe xong, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay. Cô ta cố gắng như vậy mà vẫn không bằng một kẻ mù hay sao?

Cô ta không cam tâm.

Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, bình thản bước đến thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro