1

Vào một buổi sớm mùa thu, không khí thoáng đãng dịu dàng.

Trong sân trường mẫu giáo, những cô cậu nhỏ xíu đang lon ton đi cạnh phụ huynh. Trong tay mỗi bé đều ôm một món đồ chơi quen thuộc: gấu bông, xe đồ chơi, hay chiếc balo hình thú ngộ nghĩnh…

Đứa thì háo hức lạ thường, vừa vào trường đã chạy nhảy tung tăng. Đứa thì lại run rẩy nép sau ba mẹ, đôi mắt rưng rưng.

Giữa những bước chân chậm rãi và ánh mắt ngập ngừng, nổi bật lên một cô bé tóc buộc hai bên, đeo balo hình vịt vàng to tổ chảng, chạy lon ton như gió.

"Mẹ mẹ oi! Nhanh nhanh đii!"

Cô bé kéo kéo tay mẹ chạy thẳng vào lớp. Trên đường đi còn không cẩn thận va phải mấy người, làm cho mẹ cô phải xin lỗi đến mỏi cả mồm.

Lee Haeun, 5 tuổi, lần đầu tiên tới lớp mẫu giáo mà vui như được đi du lịch. Cô bé ngoái đầu chào mẹ ba lần rồi chạy tuốt vào lớp.

"Em chào cô!" – Bé Haeun nói với ánh mắt lấp lánh, cái miệng sún răng cười toe toét.

Cô giáo nhìn thấy cô nhóc xinh xắn đầy hớn hở kia thì rất vui, nãy giờ chẳng có mấy người là háo hức với việc đến trường. Cô cúi người, xoa đầu Haeun rồi nhẹ nhàng nói:

"Cho em nè, em vô ghế ngồi chơi với các bạn đi nha!"

Bé Haeun gật đầu chạy thẳng vào lớp. Trong lớp, những chiếc ghế đầy màu sắc, hình thù đáng yêu được xếp thành vòng tròn, có vài chiếc đã có bạn ngồi.

Haeun nhìn quanh tìm kiếm cho mình một chỗ ngồi ưng ý. Liếc mắt đã thấy một chiếc ghế nhỏ màu vàng, hình chú mèo rất đáng yêu. Cô bé liền chạy qua để ngồi.

Vừa định đặt mông xuống thì...

Bịch!

Bé Haeun té một cái đùng.

Cô bé còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, quay sang thì thấy chiếc ghế đã nằm gọn dưới mông một cậu trai đầu nấm, mặc áo xanh, mặt tỉnh như chẳng có gì.

Cậu bé ngồi chễm chệ trên ghế, đưa mắt nhìn Haeun đang ngồi bệt dưới đất, rồi thản nhiên chìa tay ra:

"Bạn oi đứng dậy i!"

Haeun chẳng buồn cầm tay. Cô đứng dậy, phủi váy, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt giận dữ:

"Tui thấy cái ghế đó trước!"

Cậu bé nhún vai:

"Thì sao?"

...Và thế là, cậu trai xấu số đó đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Lee Haeun.

"Á Á ÁAA CÔ OIII!!"

Cô đang đứng trước cửa lớp chào đón học sinh, nghe thấy tiếng hét liền quay sang. Trước mắt cô là một cảnh tượng... hết sức ba chấm.

Cô bé đáng yêu vừa nãy đang nắm đầu một cậu trai.

Haeun không kiêng dè nắm lấy chủm tóc nhỏ của cậu rồi lắc qua lắc lại.

"Trả ghế cho tuii! Ghế của tuii!!"



Năm phút sau, hai cái bóng nhỏ bị tách ra và đứng úp mặt vô tường. Cô giáo thở dài, tay chống hông — không biết phải mắng ai trước, vì… cả hai đều lì như nhau.

Haeun ấm ức, phùng mang trợn má mà giải thích:

"Em thấy cái ghế đó trước mà, bạn đó giành của em!"

Cậu bé kia cũng không kém cạnh:

"Cái ghế có ghi tên bạn ấy lên đâu!"

Vừa nói dứt câu, cậu lại bị Haeun phi tới đá cho một cú vào mông, té cái đùng xuống đất.

"AAA CÔ OIIII!"

Cô giáo hoảng hốt đỡ cậu bé lên:

"Haeun! Sao em lại đánh bạn?"

Cô bé mặt mày chẳng chút hối lỗi, ngang nhiên trả lời:

"Tại cái mặt nó tháy ghéttt!"

Haeun bị kéo về đứng úp mặt lần nữa. Cậu rưng rưng, tay nhỏ xoa xoa chỗ vừa bị đá. Trong bụng… thấy hơi sợ nhỏ này này rồi đó.

Và đó là lần đầu tiên cậu gặp Lee Haeun. Cô bé có cú đá giáng trời, và cái mỏ sún răng toe toét.

...

Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Mẹ Haeun liếc nhìn màn hình. Là số của cô giáo vừa lưu hồi sáng.

Bà vừa bắt máy vừa quát vọng lên:

"Haeun! Con làm gì mà cô giáo gọi cho mẹ vậy hả??"

Nghe tới chữ "cô giáo", bé Haeun giật mình như bị bắt trúng tại trận. Cô bé lén lút bò bò lên cầu thang, rồi chui thẳng vô mền như ninja.

"Cái con nhỏ này…"

Mẹ Haeun thở dài, áp điện thoại lên tai:

"Alo? Dạ cô gọi có chuyện gì vậy ạ?"

"HẢ?? CÁI GÌ??"

"Ôi trời ơi… cô cho tôi xin lỗi nha, tôi sẽ dạy lại bé liền ạ!"

Vừa cúp máy xong, mẹ Haeun bật mode tên lửa, phi một mạch thẳng lên phòng.

Và đúng như dự đoán—
Cây nấm nhỏ đang chui trọn trong mền, nằm im thin thít như con sâu cuộn tròn.

Mẹ khoanh tay, thở một hơi thật dài:

"Lee Haeun, con bước ra đây cho mẹ! Mới ngày đầu đi học mà đánh bạn là sao hả???"

Haeun hình như thấy chưa đúng, còn lên tiếng khẳng định:

"Con đâu có đánh bạn đâu... Con chỉ nắm đầu bạn thoi mà..."

Mẹ Haeun như được châm thêm xăng, máu đã đổ hết lên não:

"TRỜI ƠI, LẠI CÒN NẮM ĐẦU BẠN NỮA???"

"Bạn đó giành ghế của con màaaaaaa!"

Bà chống nạnh, thở dài:

"Giành ghế là con đánh bạn vậy đó hả? Mẹ dạy con sao? Có chuyện gì thì mét cô, còn không thì cũng phải nói chuyện đàng hoàng chứ?"

Haeun im re. Mẹ hạ giọng:

"Con còn đá bạn nữa đúng không? Bạn bị bầm luôn rồi kìa!"

Cô bé đang nằm im lìm trong mền liền ngoi dậy, khuôn mặt lo lắng nhìn mẹ:

"B-bầm hả mẹ?"

"Chứ sao? Ngày mai con đi xin lỗi liền cho mẹ! Cô mà còn gọi về nữa đi nha!"

Haeun ngớ cả người.
Cô nhớ là mình đâu có đá mạnh lắm đâu ta? Làm gì mà tới bầm dữ vậy...

Haeun hình như nhận ra mình có hơi quá đáng thật, ở đó còn nhiều ghế mà, sao lại đánh bạn.
Còn chưa kể, cậu trai đó từ đầu tới cuối chưa hề nặng lời với Haeun, làm cho cô thấy mình như một kẻ bắt nạt xấu xa.

Trong đầu cô cứ hiện lên cảnh bạn trai đầu nấm ngồi bệt xuống đất, miệng la “Cô ơiiii!” nghe thảm thương thiệt sự.

Hình như... bạn đó có khóc?

Haeun nhăn nhăn mũi.

Tự nhiên... thấy tội tội ghê á.

Cô bé nằm phịch xuống giường, nhắm mắt hối lỗi:

"Mai... mình phải xin lỗi mới được."

...

Bỗng dưng cô mở mắt tròn xoe:

"Ủa... Mà cái thằng đó tên gì ta?"

....

Sáng hôm sau, bé Haeun dậy sớm một cách... Bất thường.

Không phải vì ngoan.
Mà vì… bị mẹ lôi cổ dậy với mệnh lệnh sấm sét:

"ĂN NHANH RỒI TỚI LỚP XIN LỖI BẠN NGAY CHO MẸ!"

Vừa nhai ổ bánh mì, Haeun vừa nhớ lại cú đá “lịch sử”. Cô bé gãi đầu gãi tai.
Lỡ… bạn đó buồn thiệt thì sao ta?
Bạn đó... Có tha lỗi cho mình hong ta?
Đít bạn đó... Hết đau chưa ta?

Haeun cắn miếng cuối bánh mì, quyết tâm:

"Hôm nay phải xin lỗi đàng hoàng!"

...

Vừa bước vô lớp, Haeun liền đưa mắt quét xung quanh như… đi tìm mục tiêu.
Mắt lia trái phải, lia ngang dọc, lia tới lia lui…

"Ủa? Đầu nấm đâu òi?"

Cô bé cau mày.

Mới hôm qua còn ngồi đó la làng la xóm, nay biến đi đâu mất tiêu?

Cô bé chạy lại chỗ cô giáo, nắm lấy vạt áo của cô rồi kéo kéo:

"Cô ơi, cái bạn bạn hôm qua em đá đít đâu òi!"

Cô giáo nghe xong thì hết cả hồn, tưởng đâu bà nhỏ lại muốn tìm người ta để gây chuyện tiếp:

"Em lại định đánh bạn nữa hả, mau về chỗ ngồi đi!"

Chưa chịu thua, Haeun bắt đầu kế hoạch… truy tìm danh tính.

Cô bé chạy tới chỗ một bạn trai đang xếp hình lego:

"Bạn ơi, cái bạn mà hôm qua bị… bị đánh á, bạn biết tên bạn đó hong?"

Bạn kia ngước lên, nhíu mày:

"Bị ai đánh cơ?"

"…Hong biết nữa, bị... bị con nhỏ nào đánh á."

"Ờ… chắc là jongseong á. Hồi bữa cậu ấy giành đồ chơi của tui."

"Ờ, cảm ơn bạn…"

→ Ghi chú: KHÔNG PHẢI. MẶT HONG GIỐNG.
→ GẠCH TÊN: JONGSEONG.

Lát sau, Haeun kéo ghế ngồi cạnh một bé gái đang tô màu.

"Bạn biết tên cái bạn mặc áo xanh xanh, tóc đầu nấm không?"

"Áo xanh? Sunoo hả?"

"Hông biết nữa… cái bạn mà bô zai á!"

"Ờ đúng rồi, Sunoo á! Bạn đó nhìn bô zai lắm!"

→ Ghi chú: BÔ ZAI.
→ GẠCH TÊN: SUNOO (TẠM THỜI).

Tới bạn thứ tư thì…
Một bạn nữ quay qua, nheo mắt nhìn Haeun đầy nghi ngờ:

"Sao bạn hỏi tên bạn đó hoài vậy?"

"Ờ thì… thì… thì…"

"Bạn thích người ta hảaaa?”

"KHÔNG KHÔNG KHÔNG!!! TUI ĐÁ BẠN ĐÓ MÀ! ĐÁ CHO BẦM ĐÍT LUÔN ĐÓ!!!"

(…Ủa khoan? Nói cái gì zợ?…)

Mấy đứa xung quanh đồng loạt:
"HẢ???"

Đúng lúc đó, cửa lớp mở ra.
Cậu trai tóc đầu nấm, mặc áo xanh, cái mặt lạnh te lạnh ngắt như bữa trước, bước vô.

Haeun đứng hình.

A, là bạn đó kìaaa!!!

Mà trời ơi… tự nhiên thấy run run gì đâu á.
Cô bé bặm môi, bước tới. Hai tay nắm chặt váy.

"Sunoo ơi... Chuyện hôm qua, cho tui xin lỗi nha!"

Cậu bé nhíu mày, khuôn mặt nghi ngờ nhìn Haeun:

"Tui đâu phải Sunoo đâu."

Haeun tròn mắt.

"Ủa… vậy bạn tên gì?"

Cậu bé hơi nhướng mày:

"Tui là Yang Jungwon. Còn bạn?"

"Tui là Lee Haeun."

Cô bé hít một hơi thiệt sâu, lấy hết can đảm nói lại lần nữa:

"Vậy... Jungwon cho Haeun xin lỗi nha!"

Cậu bé nhìn cô.

"…Hong sao. Hôm qua tại tui giành ghế của bạn mà! Tui xin lỗi nhe!"

Cả hai nhìn nhau mấy giây.

Rồi… Jungwon chìa tay ra:

"Bạn thú zị quá àa. Làm bạn hong?"

Haeun… nắm lấy tay bạn, mỉm cười toe toét.

"Bạn ơi, đít bạn hết đau chưa?"

Từ đó, Yang Jungwon và Lee Haeun trở thành đôi bạn thân "bầm đít". Làm gì cũng có nhau, dính nhau như sam.

Mười năm trôi qua,
Jungwon và Haeun đã chẳng còn là hai cô cậu nhỏ xíu úp mặt vô tường nữa.
Từ những trò nghịch phá thời mẫu giáo,
giờ cả hai đã là học sinh cấp 3 trường Trung học Haneul.

Người ta hay nói:
"Thanh xuân mà có một người bạn thân bên cạnh, thì sẽ chẳng thấy đơn độc bao giờ."

Với Haeun, thanh xuân của cô... mang tên Yang Jungwon.

Và với Jungwon, Lee Haeun luôn là cái đứa ồn ào mà cậu chẳng bao giờ muốn tránh xa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro