Chương 16: Sếp Lộ Yếu Điểm
Sự bối rối và những giấc mơ lẫn lộn khiến Mark luôn trong trạng thái bất ổn.
Cậu vẫn làm tốt công việc, nhưng đôi lúc ánh mắt lại vô thức dừng lại trên Junior, cố gắng đọc vị những hành động khó hiểu của anh.
Buổi chiều hôm đó, Innovision có một buổi họp báo quan trọng để công bố dự án công nghệ đột phá.
Junior, như thường lệ, là ngôi sao sáng nhất trên sân khấu. Anh thuyết trình một cách tự tin, lôi cuốn, với những cử chỉ hào nhoáng quen thuộc. Mark đứng dưới sân khấu, chăm chú theo dõi, đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Tuy nhiên, giữa lúc Junior đang say sưa nói về tầm nhìn tương lai của dự án, một sự cố kỹ thuật bất ngờ xảy ra.
Màn hình trình chiếu bỗng tối sầm, và hệ thống âm thanh cũng gặp trục trặc, khiến giọng nói của Junior bị ngắt quãng. Khán phòng bắt đầu xôn xao, và không khí trở nên căng thẳng.
Junior, người luôn kiểm soát mọi thứ, bỗng nhiên bị mất đi sự chủ động. Anh cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng Mark có thể thấy một thoáng hoảng loạn trong đôi mắt anh. Ánh đèn sân khấu vẫn rọi vào Junior, nhưng nụ cười trên môi anh đã đông cứng lại. Cả khuôn mặt anh như đóng băng, vẻ tự tin thường thấy hoàn toàn biến mất, để lộ một sự lúng túng hiếm hoi.
Mark lập tức nhận ra sự bất ổn.
Cậu nhanh chóng ra hiệu cho đội kỹ thuật xử lý, đồng thời chạy lên sân khấu.
"Thưa quý vị, xin lỗi vì sự cố kỹ thuật. Chúng tôi sẽ khắc phục trong vài giây ạ," Mark nói, giọng nói bình tĩnh và rõ ràng, thu hút sự chú ý của khán giả.
Trong lúc đội kỹ thuật đang loay hoay, Mark quay sang Junior, khẽ chạm vào cánh tay anh.
"Giám đốc, để tôi tiếp tục phần giới thiệu cơ bản về tính năng sản phẩm. Anh có thể chuẩn bị lại nội dung kỹ thuật."
Junior nhìn Mark, ánh mắt anh như tìm thấy một điểm tựa giữa biển khơi. Vẻ hoảng loạn vụt qua nhanh chóng, thay vào đó là một sự nhẹ nhõm và tin tưởng tuyệt đối. Anh gật đầu, gần như vô thức, khuôn mặt vẫn còn chút ngây ngốc vì bất ngờ.
Mark đứng thẳng lên, nở một nụ cười chuyên nghiệp với khán giả. Cậu bắt đầu nói về những khía cạnh dễ hiểu của dự án, những lợi ích thiết thực mà sản phẩm mang lại, giúp xoa dịu sự xôn xao trong khán phòng. Giọng nói của Mark không hào nhoáng như Junior, nhưng lại rất chắc chắn và đáng tin cậy.
Phía sau, Junior không vội vàng khắc phục sự cố. Anh đứng im, nhìn Mark đang tự tin thuyết trình. Ánh đèn sân khấu vẫn rọi vào anh, nhưng sự chú ý của Junior lại hoàn toàn đổ dồn vào Mark. Khuôn mặt anh không còn vẻ căng thẳng vì sự cố, mà thay vào đó là một sự ngỡ ngàng, ngưỡng mộ.
Cuối cùng, sự cố kỹ thuật được khắc phục. Junior quay trở lại sân khấu, và buổi họp báo kết thúc tốt đẹp. Anh lại nở nụ cười rạng rỡ, bắt tay các đối tác và trả lời phỏng vấn. Nhưng lần này, Mark cảm thấy có gì đó khác biệt trong cách anh nhìn mình.
Buổi tối hôm đó, Mark đang dọn dẹp tài liệu trên bàn làm việc thì Junior bước ra khỏi phòng. Anh không nói gì, chỉ đứng lặng lẽ bên cạnh Mark một lúc.
"Mark," Junior khẽ gọi.
"Cảm ơn cậu... vì hôm nay."
Mark ngẩng đầu lên.
Junior đang nhìn cậu, ánh mắt đầy sự biết ơn, và có cả một chút ngượng ngùng. Anh không phải là vị CEO hào nhoáng nữa, mà là một người đàn ông đang cố gắng nói ra điều gì đó thật lòng.
Junior hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên tiến lại gần Mark, khoảng cách giữa họ chỉ còn gang tấc. Anh giơ tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má Mark, giống như đêm mưa hôm đó.
Lần này, ngón tay anh khẽ run, và đôi mắt không hề giấu diếm một sự cầu khẩn.
"Mark... cậu... cậu thật sự..." Junior ngập ngừng, ánh mắt anh dán chặt vào đôi mắt Mark. Một dòng cảm xúc mãnh liệt lấp lánh trong đó, không thể che giấu. Anh muốn nói ra điều gì đó quan trọng, nhưng dường như lại sợ hãi, hoặc không biết cách diễn đạt.
"Cậu... cậu thật sự rất quan trọng với tôi. Rất... rất quan trọng. Cậu là người duy nhất..." Lời nói của Junior nghẹn lại, vẻ mặt anh đỏ bừng, vừa xúc động vừa xấu hổ vì sự vụng về của mình.
Tim Mark đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khoảnh khắc này, cậu cảm thấy một sự rung động mãnh liệt, một sự thật không thể chối cãi đang hiện hữu giữa họ. Junior đang đứng rất gần, ánh mắt anh nói lên tất cả, dù lời nói thì vẫn còn vụng về, nửa vời. Mark có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Junior, và ánh mắt khao khát được thấu hiểu từ anh.
Mark không biết nên phản ứng thế nào. Cậu chỉ đứng im, nhìn sâu vào đôi mắt của Junior, và trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra một điều: cậu cũng có cảm giác tương tự.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro