Chương 17: Khoảng Cách Ngập Ngừng

Khoảnh khắc bàn tay Junior chạm má, và lời thú nhận vụng về của anh, đã khiến Mark hoàn toàn chìm đắm. Trái tim cậu đập dữ dội, và mọi thứ xung quanh dường như ngưng đọng. Cậu muốn nói điều gì đó, muốn đáp lại ánh mắt khao khát của Junior, nhưng rồi, một tiếng động bất ngờ đã cắt ngang.

"Giám đốc Junior! Anh vẫn ở đây sao?"

Giọng nói lanh lảnh của Thư ký trưởng phòng Đối ngoại, cô Anna, vang lên từ cửa phòng. Anna là một người phụ nữ sắc sảo, luôn ăn mặc thời thượng và được biết đến là có chút "quan tâm đặc biệt" đến Junior.

Cô ta bước vào, trên tay cầm một chiếc áo khoác hàng hiệu, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Trời mưa rồi, giám đốc không nên về muộn mà không có áo khoác. Tôi đã chờ anh ở sảnh từ nãy giờ."

Cái chạm tay của Junior đột ngột buông lỏng. Anh giật mình quay lại, ánh mắt thoáng qua vẻ hụt hẫng và tiếc nuối khi bị cắt ngang. Nụ cười "công thức" quen thuộc lập tức trở lại trên môi anh, như một tấm màn che giấu cảm xúc thật.

"Anna à," Junior đáp, giọng điệu lại trở về với sự hào nhoáng thường ngày.

"Cảm ơn cô. Tôi đang dặn dò Mark một vài điều quan trọng thôi."

Anh liếc nhìn Mark một cái, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, như muốn truyền tải điều gì đó nhưng không thể.

Mark cúi mặt xuống, giả vờ xem lại tài liệu.

Cậu cảm thấy một sự thất vọng len lỏi, không chỉ vì khoảnh khắc thân mật bị phá vỡ, mà còn vì cách Junior lập tức trở lại với vỏ bọc của mình.

Anna bước đến gần hơn, nở một nụ cười quyến rũ với Junior, và ánh mắt đầy vẻ thăm dò liếc qua Mark.

"Giám đốc thật sự rất tận tâm với công việc và nhân viên. Nhưng cũng nên giữ gìn sức khỏe ạ."

Cô ta khẽ vuốt vai áo khoác Junior một cách đầy tự nhiên, rồi nhìn Mark với một nụ cười xã giao nhưng khóe mắt ẩn chứa sự "đánh giá".

"Mark, cậu cũng nên về đi. Trời mưa rồi," Anna nói với Mark, giọng điệu có chút "chủ nhà", như muốn nhắc nhở cậu về vị trí của mình.

Mark lịch sự gật đầu.
"Vâng, tôi xin phép về trước ạ."

Cậu vội vàng thu dọn đồ đạc, muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này càng nhanh càng tốt. Cậu không dám nhìn thẳng vào Junior, sợ rằng ánh mắt của cậu sẽ tiết lộ quá nhiều điều.

Junior chỉ đứng đó, nhìn Mark thu dọn đồ đạc. Anh muốn nói thêm điều gì đó, muốn níu kéo khoảnh khắc vừa rồi, nhưng sự có mặt của Anna khiến anh không thể. Ánh mắt anh nhìn theo Mark đầy vẻ lưu luyến và tiếc nuối.

Khi Mark bước ra khỏi phòng, cậu nghe thấy tiếng Anna nói với Junior: "Giám đốc, để tôi đưa anh về nhé. Tôi có mang ô theo."

Mark bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Cơn mưa vẫn nặng hạt, nhưng trong lòng cậu lại hỗn loạn hơn cả bên ngoài. Khoảnh khắc dịu dàng của Junior, lời thú nhận vụng về, và rồi sự xuất hiện của Anna đã tạo nên một bức tranh phức tạp. Cậu cảm thấy khó chịu với Anna, nhưng cũng khó chịu với chính mình vì đã không thể phản ứng lại Junior.

Đêm đó, Mark trằn trọc.

Cậu không còn nghĩ Junior chỉ là một người sếp kỳ quặc nữa. Ánh mắt, cái chạm tay và lời nói của Junior đã khắc sâu vào tâm trí cậu, khiến cậu không thể phủ nhận sự rung động mà mình cảm nhận được.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Anna và vẻ mặt "trở lại bình thường" của Junior lại khiến Mark tự hỏi: Liệu đó có phải là một khoảnh khắc nhất thời, hay Junior thực sự có tình cảm với mình? Và nếu có, liệu anh có dám vượt qua vẻ ngoài hào nhoáng để bộc lộ nó một cách chân thật?

Một khoảng cách vô hình dường như đang được hình thành giữa họ, không phải là khoảng cách của cấp bậc, mà là khoảng cách của sự ngập ngừng, của những cảm xúc chưa được gọi tên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro