Chương 17: Say rượu (2)
Ngày thứ hai, Yoseob tỉnh lại.
"Đầu thật là đau! Uống rượu cảm giác chính là khổ sở, ai nói mượn rượu có thể tiêu sầu chứ, mẹ nó, chỉ toàn là nói xạo."
Yoseob ở trong lòng hô hào, không khỏi nói thô tục. Sau đó dùng tay gõ gõ vào đầu, cúi đầu để cho mình tỉnh táo chút.
"Đây là đâu?"
Nhìn thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Sau đó chỉ nghe trong phong tắm truyền tới tiếng nước.
"Ào ào" "Ào ào"
"Không thể nào, say rượu mất lí trí, làm loạn, chuyện như vậy lại xảy ra ở trên người mình."
Nghĩ đến đây, Yoseob lập tức vén chăn lên nhìn thân thể của mình.
"Cũng may quần áo vẫn còn nguyên."
Yoseob lấy tay vỗ ngực an ủi mình nói. Nhưng ở nhìn kỹ quần áo không phải là của ngày hôm qua.
"A"
Yoseob ở trong lòng không nhịn được lệ rơi đầy mặt. Junhyung dùng khăn lông vừa lau đầu bên trong phòng tắm đi ra, tối hôm qua ôm thân thể mềm mại ngủ một đêm, có thể ngủ được mới là lạ, ăn không được đúng là khổ sở, hại mình một buổi tối phải tắm nước lạnh, để khăn lông xuống đi tới trước mặt Yoseob, cười nói:
"Em đã tỉnh? Đầu còn đau không? Anh đã kêu nhân viên phục vụ mang thuốc giải rượu và điểm tâm lên rồi."
Yoseob nhìn Junhyung sửng sốt một chút sau đó nói:
"Đây là đâu?"
"Phòng VIP lầu 5 Caffeine."
Junhyung dịu dàng trả lời. Chỉ thấy Yoseob rùng mình cũng không nghe được âm thanh của anh, nói:
"Tối hôm qua, chúng ta không có xảy ra cái gì chứ?"
Yoseob cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Junhyung, mặt đỏ nóng lên, ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi.
Junhyung không nghe được cậu nói, nhưng nhìn bộ dạng của Yoseob cũng biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Junhyung nhất thời muốn trêu chọc cậu, ai bảo tối hôm qua cậu giày vò anh cả đêm, nhịn không được phải trêu cậu bé nhỏ này, cũng muốn xem thử phản ứng của cậu như thế nào, nhếch miệng lên điềm đạm trả lời:
"Em nói thử xem?"
"Không thể nào, tôi một chút cảm giác cũng không có."
Yoseob không tin lớn tiếng trả lời anh. Sau đó vén chăn sờ loạn trên giường, nhìn xung quanh.
"Em tìm cái gì? Yoseob tò mò hỏi.
"Đừng ầm ĩ, nếu như tối qua xảy ra cái gì như lời nói, đó là lần đầu tiên của tôi, tại sao tôi lại không thấy máu?"
Yoseob không để ý tới Junhyung tiếp tục tìm, không bỏ qua cái gì. Junhyung nghe Yoseob nói là lần đầu tiên thì không khỏi mở cờ trong bụng, anh không ngờ bảo bối của anh ở cùng Leejoon một chỗ 3 năm vẫn còn giữ thân, không ngờ tên tiểu tử Leejoon kia còn một chút quân tử, dựa vào điểm này về sau hành hạ hắn có thể xuống tay nhất điểm. Junhyung nghĩ đi nghĩ lại cười ra tiếng. Yoseob nghe thấy Junhyung cười, cảm giác không giải thích được, nhíu mày hỏi:
"Anh cười cái gì?"
Junhyung không trả lời Yoseob, chỉ cười. Nhìn thấy Junhyung vẫn còn cười, Yoseob hậu tri hậu giác biết mình bị chơi xỏ, tức giận lấy một cái gối liền ném tới, hô to:
"Đồ vô lại, anh dám gạt tôi."
Junhyung bắt được cái gối, ngừng cười lại, làm bộ tức giận nói:
"Anh vô lại ư? Tối hôm qua chính tên vô lại này ôm em vừa khóc vừa gào đi lên đây, sớm biết bị em mắng thế này, tối qua anh nên để em một mình ở đó, tự sinh tự diệt đi."
Yoseob nhìn thấy Junhyung giận thật, cảm giác mình có chút quá đáng, nói thế nào tối qua cũng là Junhyung chăm sóc mình, nếu không phải là Junhyung thì hậu quả thật không thể tưởng tượng rồi. Xuống giường đi tới trước mặt Junhyung, lôi ống tay áo choàng tắm của anh, giọng ngọt ngào nói:
"Thật xin lỗi anh, là tôi hiểu lầm anh...anh là đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, không so đo với tiểu nam có được hay không? Cùng lắm thì tôi mời anh ăn cơm, coi như là bồi thường anh."
Cậu nghĩ Junhyung là một người đàn ông chủ nghĩa như vậy sẽ không để cho cậu mời ăn cơm, cho dù mời thì cũng là Junhyung trả tiền.
Junhyung nghe được giọng nói ngọt ngào của cậu thì muốn lập tức tha thứ cho cậu nhưng vì để bảo vệ lợi ích của mình, hỏi ngược lại cậu:
"Thật sao?"
Junhyung đời nào lại để cho cậu mời cơm. Cũng chỉ là vì sau lần ước hện nên lấy một cái cớ thôi. Yoseob thấy Junhyung không kiên trì nữa, lập tức khéo léo gật đầu:
"Ừm, ừ, ừ"
Yoseob không hề thấy Junhyung lúc nghe cậu nói như thế khóe miệng anh nâng lên một nụ cười phúc hắc. Giống như đang nói 'bảo bối còn không mau đến lấy lòng anh.'
"Nhưng mà quần áo của tôi là ai thay?"
Yoseob ngẩng đầu nhìn Junhyung hỏi.
"Em cứ nói đi, đương nhiên là nhân viên phục vụ thay ra rồi, tối hôm qua em nôn đầy người, nôn cả trên người anh, toàn thân rất hôi, anh đương nhiên tìm người giúp em thay quần áo, đem đi giặt khô rồi, lát nữa họ sẽ mang tới."
Chỉ thấy Junhyung mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói với cậu, dù sao cũng là do anh yêu mến cậu nên mới nói láo, hướng về phía Yoseob đơn thuần đang mở to mắt, trong lòng có chút khẩn trương.
Tối hôm qua, anh cũng không muốn thay quần áo cho cậu nhưng nhìn thân thể mềm mại ôn nhu trong ngực, hận không ăn được, cho là mặc quần áo có thể giảm bớt nỗi khổ sở của mình, cho nên mới mặc quần áo vào cho cậu nhưng mặc rồi cũng không khống chế được lòng anh muốn cậu, chỉ có tắm nước lạnh thôi, cũng may thân thể anh khỏe mạnh không nhất định sẽ bị cảm.
"Có thật không?"
Yoseob có chút không tin hỏi ngược lại, cậu có cảm giác chuyện không phải như vậy, tối qua mặc dù uống sau nhưng vẫn còn chút ý thức, cậu cảm giác trên người mình có bàn tay như lửa đốt vuốt ve mình, cậu không phải mơ đến mộng xuân chứ, lắc lắc đầu không muốn, nghĩ đến thì đầu lại đau.
"Leng keng" "Leng keng"
Junhyung còn đang suy nghĩ phải trả lời Yoseob thế nào thì nghe được tiếng chuông cửa giống như cứu cánh anh, cười nhìn Yoseob nói:
"Có thể là người ta đưa thức ăn tới, em đi rửa mặt trước đi."
Nói xong đi ra mở cửa, Yoseob rửa mặt xong đã nhìn thấy trên bàn dọn ra thức ăn. Bởi vì sáng đã không ăn rồi cho nên ghép hai bữa ăn lại cùng nhau ăn.
"Trước tiên đem giải rượu thuốc uống đi."
Junhyung đem thuốc đưa cho Yoseob, Yoseob nghe lời bưng lên uống, sau đó uống một ly nước lọc nữa. Uống xong cậu không khỏi nhíu mày vì giống như ăn phải độc dược, rất khó chịu.
Từ nhỏ Yoseob ghét nhất là uống thuốc, bởi vì do quá nhức đầu cho nên cậu mới uống. Cơm nước xong, nhân viên phục vụ đưa quần áo đến, Yoseob mặc vào, sau đó Junhyung lái xe đưa cậu về nhà để nghỉ ngơi thật tốt, giữ vững tinh thần ngày mai tham gia buổi yến hội.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro