Truyện 2 (3)
Nghe thanh âm phía sau ngày càng gần, Yoseob dù đã dốc hết sức, nhưng thể lực cạn kiệt. Y vô cùng hối hận sao trước đây không chăm chỉ rèn luyện, giờ chạy trốn cũng không xong.
Cánh tay bị người ta túm lại, nặng nề áp lên tường.
"Em chạy cái gì?"
"Anh kia, anh bình tĩnh một chút."
Mở miệng ra lại càng chọc giận đối phương, "Em gọi anh là gì? Trước đây không phải đều gọi tên anh sao?"
"Giờ chúng ta không còn quan hệ hợp tác nữa, đương nhiên tôi sẽ phải xưng hô lịch sự với anh. Anh kia, phiền anh sau này đừng nhắn mấy cái tin buồn nôn cho tôi nữa được không?"
"Anh chỉ muốn em tiếp tục giả làm bạn trai anh."
"Tôi không muốn nhận đơn hàng của anh nữa, bộ dạng hiện tại của anh có chút đáng sợ, anh có thể tránh xa tôi ra một chút không?"
Xét về hình thể, Yoseob cũng hiểu được mình hoàn toàn không có khả năng đánh lại đối phương, chỉ có thể khua môi múa mép. Ở đây tốt xấu gì cũng là đường cái, y sẽ chờ ai đó đi ngang qua để mượn cớ thoát thân.
"Seobie, em coi như cho anh một cơ hội nữa có được không? Anh thực sự thích em mà."
Người trước mặt là môt kẻ đạo đức giả khiến Yoseob chẳng hiểu được hắn có thích y hay không, càng thêm căm ghét hắn cứ dây dưa không ngớt. Hơn nữa, giờ hắn chỉ muốn ép buộc y gật đầu, hoàn toàn không quan tâm trên tay dùng bao nhiêu lực.
"Anh buông tôi ra trước, tôi đau."
"Không buông!"
"Tôi sẽ không chạy."
"Anh không tin."
Tay rất đau, Yoseob kêu rên trong lòng, cánh tay đau như muốn liệt luôn, đối phương vẫn không thả lỏng.
Cục diện giằng co đột nhiên bị tiếng còi xe phá vỡ, hai người giật nảy mình.
Yoseob lợi dụng sơ hở đào thoát.
"A, Junhyung, cứu em với!" Yoseob thoáng cái trốn vào ghế phụ lái.
Người đàn ông kia cũng đuổi theo, bởi vì có thêm một người nữa xuất hiện nên cẩn thận hơn, không dám xằng bậy. Thân thể của Yoseob nhào vào người Junhyung, dường như e sợ người kia sẽ làm gì mình.
"Đây là khách hàng hiện tại của em sao?"
"Không phải, là bạn trai tôi! Junhyung, anh mau lái xe đi!"
Thẳng tới khi xe thể thao đi xa cho người kia hít bụi, Yoseob mới xụi lơ ngồi lại đúng vị trí, dựa vào lưng ghế, tự mình hạ nhiệt độ điều hòa trong xe.
"Sao anh lại về giờ này?"
"Về nhà lấy tư liệu. Người vừa nãy là... khách hàng trước đây của cậu à?" Junhyung tùy ý hỏi thăm.
"Đúng vậy đúng vậy, không ngờ hắn ta kịch giả tình thật yêu tôi, luôn quấn lấy tôi làm phiền, nhắn tin quấy rầy, thực là một **" Yoseob nói hết phiền não của mình.
Junhyung không mặn không nhạt nói một câu, "Không phải đã bảo cậu ở yên trong nhà sao?"
"Tôi ở một mình buồn muốn chết, đi ra ngoài hít thở không khí không được sao? Nếu biết sớm sẽ gặp phải loại ** này, tôi sẽ không đi."
"Vậy đừng đi, lần sau gặp hắn, tôi đâu thể tình cờ cứu cậu được nữa."
Yoseob nhếch mép không nói, bộ dáng mệt mỏi.
Rút lại lời tối qua, người đàn ông này đâu có ôn nhu!
Junhyung vào phòng ngủ lấy tư liệu, Yoseob vừa vào nhà đã ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nghe tiếng bước chân thì tưởng hắn muốn đi làm, liền nói "Đi cẩn thân."
Ai ngờ Junhyung ngồi xuống bên cạnh y, đặt hộp thuốc lên bàn, lấy ra một tuýp thuốc mỡ.
Junhyung chỉ chỉ tay, y cúi đầu nhìn cánh tay mình mới phát hiện ra chỗ bị tên kia nắm chặt đã bầm tím.
Vừa rồi không nhận ra, giờ thoa thuốc cái liền thấy đau, sau đó cảm giác mát lạnh thoải mái lan tỏa.
Yoseob nghe đối phương thở dài một tiếng: "Khách hàng trước đây của cậu đều khó chơi như vậy sao?"
"Đâu có, khách hàng trước đây đều rất tốt."
Yoseob thấy Junhyung mở to mắt yên lặng chăm chú nhìn mình, ánh mắt trầm lắng.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Junhyung giúp y thoa thuốc xong, nhưng dường như Yoseob thoải mái đến nghiện, tiếng rên khẽ hơi phát ra muốn Junhyung tiếp tục xoa xoa.
Trên mặt hắn thoáng lên vẻ mất tự nhiên, động tác trên tay lại ôn nhu không gì sánh được.
Ông chủ dám công khai xuất thần trong cuộc họp. Cấp dưới đang báo cáo vấn đề chỉ có thể khụ khụ hai tiếng, nói lại một lần: "Ông chủ, ngài nghĩ phương án này có thể thông qua hay không?"
Cũng may ông chủ rốt cuộc hồi phục tinh thần, ánh mắt lợi hại lướt qua, toàn bộ cấp dưới nhũn hết cả chân.
"Có thể, tan họp đi."
Đoàn người tản đi, Junhyung gọi thư ký quay lại. Thư Ký của hắn là một thanh niên trẻ mới hai mươi tuổi, đừng thấy cậu ta nhỏ tuổi mà khinh, rất có bản lĩnh đó, bằng không cũng sẽ chẳng được làm thư ký của Junhyung.
Hắn hỏi thư ký Hongki : "Cậu thấy một cậu con trai thì nên tặng quà sinh nhật gì mới được?"
Hóa ra ông chủ vì chuyện này mà xuất thần. Hongki nghĩ đến đầu tiên là trẻ con họ hàng của ông chủ, "Ô tô điều khiển từ xa? Mô hình máy bay?"
Mặt Junhyung nhăn lại, nhắc nhở nói: "Là con trai lớn rồi, nhỏ hơn cậu vài tuổi."
"Tôi thấy chỉ có thích tiền, thật đấy. Người ta nói thiếu gì thì tặng cái đó."
Quan sát vẻ mặt của Junhyung, Hongki biết ông chủ muốn tặng cái gì rồi.
Ngay khi Hongki muốn ra ngoài, Junhyung gọi cậu lại: "Tháng này tăng lương."
"Cảm ơn ông chủ."
Trước đây Junhyung luôn ở lại công ty tới khuya, nhưng mà mấy ngày nay đều về đúng giờ tan tầm liền sớm trở về nhà.
Vừa vào cửa đã ngửi được hương thơm nồng nàn của bữa tối. Có lẽ là nghe thấy tiếng động, Yoseob ló đầu từ trong phòng bếp ra: "Anh đã về rồi. Cơm sắp xong, tôi mới học vài món mới, lát anh ăn nhiều một chút."
Sau chuyện lần trước, Yoseob ngoan ngoãn ở yên trong nhà, để giết thời gian, y nghiên cứu thêm cách nấu ăn để rèn luyện tay nghề, Junhyung nghiễm nhiên trở thành nhà phê bình ẩm thực.
"Thế nào?" Yoseob xới cho Junhyung một chén cơm quá đầy, hắn còn chưa kịp ăn miếng nào đã bị hỏi.
"Rất ngon."
Nhưng Yoseob lại không chịu nghe cho xong: "Chắc chắn phải có chỗ không tốt, anh cho ý kiến đi, như vậy tôi mới có thể tiến bộ được."
"Không tìm được, cậu làm rất ngon." Junhyung nói thật, thức ăn Yoseob làm quả thực không tệ, gia vị nêm nếm vừa đủ, rất hợp khẩu vị.
Đâu có khuyết điểm gì cho hắn nêu ý kiến đâu.
"Được rồi, chắc là do tôi quá lợi hại." Yoseob vừa nhai miếng ớt trong miệng mình vừa nói, kết quả không cẩn thận bị sặc, ho khan tới chảy nước mắt.
Động tác Junhyung rất nhanh, lấy cho y một chén nước để uống, lúc này mới thấy dễ chịu hơn.
Khi Yoseob bưng bát lên ăn cơm, không cẩn thận gạt đổ bát canh bên cạnh. Lúc này động tác lấy khăn trải bàn của Junhyung không nhanh bằng Yoseob, y trực tiếp dùng tay áo lau bàn để canh không lan xuống sàn nhà.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nở nụ cười.
Yoseob làm việc luôn bất cẩn, nhờ vậy mà cuộc sống có thêm không ít lạc thú, Junhyung đã sớm quen.
"Cậu đeo khuyên tai à..."
Yoseob mờ mịt nói: "Ừ? Lần trước bà nội tới tôi đã tháo ra, làm sao vậy?"
"Không sao." Junhyung lắc đầu.
Quần áo của Yoseob dùng để lau canh đổ không phải là bộ Junhyung mua cho, thế nên y mới dám lấy ra dùng thay cho giẻ lau.
Junhyung muốn y vứt luôn bộ đồ này đi, tuy rằng Yoseob không ngại giặt xong lại mặc, nhưng mà quần áo giặt mãi cũng sờn, vứt cũng được.
Tắm rửa xong, Yoseob tâm trạng vui vẻ vừa đi vừa hát.
Giờ đã quen ở trong nhà Junhyung, Yoseob chỉ mặc một cái áo T shirt rộng, phía dưới mặc quần sooc ngắn, nhưng bị áo dài che khuất, chỉ lộ ra bắp đùi trần trụi, quyết rũ mơ màng.
"Seob, mau lau tóc cho khô đi."
Cả quãng đường từ nhà tắm tới chỗ y ngồi, tóc ướt làm nhỏ từng giọt từng giọt nước xuống sàn nhà.
Yoseob vẫn bấm điều khiển từ xa: "Không cần, lười lau. Gió điều hòa có thể thổi khô."
Junhyung đi tới đẩy cánh quạt gió điều hòa lên, tránh cho gió lạnh thổi thẳng vào y.
Yoseob đang chăm chú nhìn vào màn hình tinh thể lỏng, đột nhiên bị cái gì đó che khuất, ngay sau đó là tiếng khăn mặt ma sát với tóc.
Junhyung đang giúp y lau đầu.
Yoseob giật mình nhưng cũng không ngăn cản.
"Lần sau nhớ kỹ phải lau khô tóc mới được ra."
"Ừ."
"Buổi tối đừng mở điều hòa quá thấp, sẽ bị cảm." Yoseob sợ nóng, vậy nên buổi tối đi ngủ đều phải chỉnh nhiệt độ xuống thật thấp.
Junhyung ngủ muộn, ngày nào trước khi đi ngủ, hắn cũng tới phòng y, nâng nhiệt độ cao lên một chút, còn cài đặt tự động tắt máy, nếu không cho dù thân thể cường trạng cũng sẽ bị ốm mất thôi.
"Ừ."
Junhyung không nói gì nữa, mặc dù tiếng từ TV vẫn vang lên, nhưng Yoseob vẫn muốn nói chuyện để phá vỡ không gian trầm mặc.
"Ai, nghỉ hè sắp kết thúc rồi, tôi còn muốn nghỉ thêm vài ngày."
"Còn có một năm nữa sẽ tốt nghiệp, rất nhanh thôi."
"Nghĩ vậy cũng đúng. Ai nha, Junhyung, anh có thấy tôi béo lên hay không? Tôi nghĩ tôi cần phải giảm cân."
"Tôi lại nghĩ cậu cần tăng cân."
Yoseob nói một câu, Junhyung đáp lại một câu, nội dung nói chuyện hầu như bị đẩy từ đông sang tây, chẳng có tý liên quan nào. Khi thực sự không biết nói gì nữa, phim truyền hình mà y thích xem cũng bắt đầu chiếu, kết thúc cuộc trò chuyện nhàm chán của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro