Truyện 2 (4)
Tóc của Yoseob đã lâu không cắt, đâm ra có chút dài. Dưới lớp tóc có thể thấy được cần cổ trắng nõn mịn màng. Bởi vì y vừa tắm gội xong, càng ở gần, Junhyung có thể ngửi được hương sữa nhàn nhạt.
Lau xong xuôi, Junhyung thuận tay vén tóc y ra sau mang tai, miễn cho tóc dài che mất tầm nhìn. Lỗ tay bị lộ ra ngoài hồng hào trắng mịn, Junhyung thấy, khóe miệng hơi cong lên.
Đợi tới khi nghe được tiếng đóng cửa, xác nhận Junhyung đã vào nhà tắm, Yoseob mới mang theo khuôn mặt đỏ bừng về phòng ngủ.
***
Bởi vì tự nhiên Junhyung gọi điện báo sẽ tan tầm sớm, Yoseob phải nấu cơm sớm hơn bình thường.
Khi y xách túi rác đi đổ, cửa đột nhiên mở ra từ bên ngoài. Hóa ra là Junhyung đã trở về.
"Sinh nhật vui vẻ."
Yoseob thấy một hộp bánh gato được đưa tới trước mặt thì hoảng sợ, có chút thụ sủng nhược kinh, "A, không ngờ tôi quên mất sinh nhật mình! Junhyung, làm sao anh biết được?"
"Lần trước thấy trong chứng minh thư của cậu."
Junhyung thật chu đáo, không ngờ chỉ nhìn qua chứng minh nhân dân liền nhớ kỹ sinh nhật Yoseob. Y mở hộp bánh gato ra, lại muốn hét lên.
Trong hộp là bánh vị chocolate mà y thích ăn nhất.
Junhyung chuẩn bị quà không chỉ có bánh gato mà còn tặng một bộ khuyên tai được thiết kế đặc biệt. Một món quà khác hẳn với những thứ trang sức y mua hạ giá, ngay từ màu sắc, Yoseob cũng có thể đoán ra khuyên tai này tốn rất nhiều tiền.
Với những món quà này, Yoseob nghĩ, có lẽ đây là quà sinh nhật giá trị nhất mà y có từ trước tới nay.
"Cảm ơn, tôi rất thích!"
Đêm đó, lần đầu tiên Yoseob ăn uống nhiều hơn, giải quyết hết hai phần ba cái bánh gato. Thức ăn chính tay y nấu thì chẳng động tới, chỉ lo ăn bánh ngọt. Cuối cùng, chỉ có thể bọc đồ ăn lại cho vào tủ lạnh.
Sinh nhật đầu tiên ở bên Junhyung, Yang Yoseob cảm thấy thực vui vẻ.
...
Dịp sinh nhật luôn là cơ hội cùng bạn bè ra ngoài đập phá một chầu. Vậy nên bữa tối hôm sau, chỉ có một mình Junhyung cô đơn ăn cơm.
Khi hắn định đi tắm, điện thoại di động vang lên, là Yoseob gọi tới.
"Junhyung, có người muốn cởi quần áo của tôi, cứu...!" Thanh âm đột nhiên im bặt, ngay sau đó có tiếng người xa lạ vang lên, "Xin chào, gần đây Seob đang ở nhà anh phải không? Cậu ấy uống say, phiền anh tới đưa cậu ấy về được không?"
Junhyung hỏi người nọ địa chỉ, rồi thay quần áo đi ra.
Yoseob cuồng loạn huyên náo, uống không ít rượu, say tới chẳng phân biệt nổi phương hướng.
"Tôi muốn ói."
Junhyung lập tức đưa y vào phòng vệ sinh để nôn.
Trong phòng vệ sinh ngập tràn mùi rượu nồng nặc, hắn mở vòi hoa sen, giúp Phương Tiểu Nhạc cởi quần áo để tắm. Y cứ quay qua quay lại không chịu phối hợp, Junhyung bất đắc dĩ phải ném Yoseob vào trong bồn tắm lớn.
Y chật vật ngã vào trong bồn tắm, uống phải mấy ngụm nước, sau đó cũng một tư thế vô cùng đáng xấu hổ mà chậm rãi ngồi dậy. Yoseob nửa người chìm trong lòng bồn tắm, hai chân mở lớn, hai tay vươn lên nhưng thế nào cũng không vịn dậy được.
Junhyung đứng trước mặt y, thị giác bị kích thích mãnh liệt. Nước tràn đầy bồn cũng không che được vật nhỏ tinh thần phấn chấn giữ hai chân Yoseob.
Y sớm đã không còn ý thức, không biết có người đứng trước mặt mình, chỉ biét phía dưới có gì đó cứng ngắc làm y khó chịu, hai tay to gan ở trước Junhyung tự an ủi.
Hình ảnh quyến rũ lại cộng thêm tiếng thở gấp rên rỉ, thị giác và thính giác đồng thời bị kích thích mạnh nẽ, lúc đầu Junhyung còn có thể trấn định, nhưng dần dần, lý trí triệt để bị chặt đứt.
...
Cúc áo bị ma sát, từng cái lần lượt bị tháo rõ, lộ ra một kẽ hở. Chiếc áo ngủ vừa mới được mặc vào giờ lại phải rời đi, bị người ta vô tình ném xuống đất.
Dưới ngọn đèn hôn ám, hai người cùng nằm trên cái giường rộng lớn, không một mảnh vải che thân, bắt đầu tiến hành một hồi vận động kịch liệt.
***
Đầu rất đau, Yoseob xoa xoa thái dương, chậm rãi tỉnh lại.
Trước mắt là trần nhà quen thuộc, y có chút không rõ mình đã về như thế nào. Y định đứng dậy, sau đó lại nặng nề ngã về giường. Mặt trở nên trắng bệch, y nhìn xung quanh một chút, rồi rống lớn: "Yong Junhyung!!!"
Junhyung rảo bước vào phòng ngủ, một cái gối lập tức bay về phía hắn. Một tiếng rống to hơn phát ra, Yoseob không để ý đến thanh âm khàn khàn, tiếp tục gân cổ kêu: "Sao anh có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đối xử với tôi như vậy? Chúng tôi không phục vụ sex!"
Trọng điểm của Junhyung nằm ở câu sau, hắn tự nhủ một tiếng: "Hóa ra là thế." Sau đó thở dài nhẹ nhõm.
Yoseob càng thêm điên tiết: "Lo lắng cái gì? Mau đi lấy thuốc mỡ, phía dưới tôi đau!"
Y không chịu để hắn bôi thuốc cho, cũng không cho hắn ra ngoài, mà là ở trong phòng, bắt hắn quay lưng về phía mình. Yoseob vừa tự bôi thuốc, vừa mắng chửi người, nhưng mà cũng chỉ là lặp lại mấy câu này.
"Junhyung, anh đúng là đồ khốn, nặng tay như vậy."
"Junhyung anh đúng là đồ khốn, lần đầu tiên tốt đẹp của tôi bị anh ăn mất rồi QAQ."
...
Còn có sức để mắng tức là tình hình thân thế vẫn rất tốt rồi mà, Junhyung cũng bớt lo.
Nào ngờ Yoseob ngủ trên giường một lúc liền khó chịu. Y sốt rất cao, Junhyung lập tức đưa người đi bệnh viện.
Truyền hết hai túi nước, Yoseob đáng thương phải ngồi chờ mấy tiếng truyền dịch dài ơi là dài. Y còn chưa ăn điểm tâm, nhất định sẽ đói bụng. Junhyung mua cho y bát cháo, y lại không muốn ăn, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai bố con ngồi đối diện.
Người đàn ông đó cũng bưng một chén cháo đút cho đứa con, thỉnh thoảng còn dùng khăn tay lau khóe miệng lấm lem.
Junhyung cũng để ý ra, sau đó xúc một thìa cháo, đưa tới miệng Yoseob.
Y lắc đầu, dường như kể lại câu chuyện cũ: "Trước đây khi tôi ốm, ba tôi sẽ dỗ tôi. Nhưng sau này, ông biết tôi thích đàn ông lại đuổi tôi ra khỏi nhà, không bao giờ quan tâm tôi nữa. Cũng không biết giờ ông một mình thế nào. Tôi không dám về, sợ bị ông phát hiện lại cầm chổi đuổi đi. Ba tôi gà trống nuôi con, giờ già rồi tôi lại không thể ở bên cạnh hiếu thuận với ông..."
"Ba, sao anh trai kia lại khóc?" Đứa bé ở đối diện hiếu kỳ hỏi ba mình.
"Ngoan, anh trai ốm nên rất khó chịu."
Yoseob lập tức lấy tay dịu mắt, người ta hay nói khi ốm thường rất yếu đuối, không ngờ còn bị một đứa bé chê cười. Y căm giận ăn cháo, chắc là hợp khẩu vị, bát cháo rất nhanh đã thấy đáy.
"Còn muốn ăn nữa không?"
Yoseob lắc đầu, thái độ đối với Junhyung rất lãnh đạm, hẳn là còn buồn bực chuyện hôm qua.
...
"Anh đừng đỡ rồi, tôi tự đi được."
Truyền dịch xong, hai người tới cửa mua thuốc. Yoseob nhất quyết không chịu cho Junhyung đỡ, hắn đành phải thả y ra. Nào ngờ chưa đi được mấy bước, Yoseob đột nhiên trốn ra sau Junhyung.
Hắn nhìn phía trước, đột nhiên bắt gặp một người đàn ông trung niên có chút tương tự với Yoseob.
Yoseob thuận tay lấy được chìa khóa xe Junhyung dắt ở túi quần, ló đầu ra nhìn: "Tôi ra xe chờ anh." Tốc độ chuồn vô cùng nhanh. Điều này khiến Junhyung nhận ra rõ ràng thân phận của người đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro