Chương 11: Sự tò mò không nên có

SeongHo nhếch môi, nhấp đồng ý, thêm JunSeong làm bạn bè.

Trông chờ JunSeong chủ động chào hỏi mình thì hình như không hợp lý lắm, SeongHo ngẫm nghĩ, bèn gửi tin nhắn sang.

Nghĩ Thoáng Rồi: Cậu là ai, có việc gì à.

.: ?

Sau một dấu chấm hỏi, bên JunSeong im lặng một lúc lúc rồi bùng nổ.

.: Cậu không biết tôi là ai mà dám add tôi?

.: Ai add cậu cũng đồng ý?

.: Cậu không có ý thức đề phòng gì à?

.: Tôi là bố cậu đấy.

Có thể thấy JunSeong đã bị trọc điên, nhìn hàng chữ 'Đang nhập' ở góc bên dưới cứ xuất hiện mãi, SeongHo vôi dỗ dành.

Nghĩ Thoáng Rồi: Ảnh đại diện và phong cách đặt tên của cậu khiến tôi nhớ đến một người bạn, nên mới add.

Nghĩ Thoáng Rồi: Cậu là JunSeong sao?

SeongHo tưởng JunSeong sẽ trả lời mình một cách vô tình như "Ai là bạn cậu", nhưng chữ 'Đang nhập' của JunSeong vẫn còn kéo dài, vậy mà rốt cuộc chỉ gửi một chữ.

.: Ừ.

JunSeong im lặng một lúc, thêm: Ngày mai tôi đến bệnh viện kiểm tra, có kết quả sẽ chụp lại cho cậu xem.

SeongHo đáp "Được", yên tâm chờ đợi ngày hôm sau.

Cậu tưởng làm một chuỗi kiểm tra xét nghiệm, chắc cũng phải tới trưa JunSeong mới gửi tin nhắn cho cậu, nào ngờ mới chín giờ sáng, cậu đã nhận được tin nhắn của JunSeong.

.: Bác sĩ nói phải dựa theo thể chất của cậu để quyết định, cậu có thể đến đây một chuyến không?

Tất nhiên SeongHo không thành vấn đề, cậu thay quần áo, lặng lẽ mở cửa phòng, may mắn nhận ra những người khác trong nhà đều không có mặt, chắc ra ngoài chơi rồi.

SeongHo tới bệnh viện JunSeong khám, lần trước cậu cũng khám tim và tình hình phát triển tuyến thể ở đây, nên cũng khá quen đường.

JunSeong đứng ngoài cửa chờ cậu, gặp rồi cũng chẳng thừa lời, trực tiếp dẫn cậu vào trong.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ngồi, nghe tiếng thì ngẩng đầu, thấy là SeongHo, ông lộ vẻ kinh ngạc: "Thì ra là cháu! Chú đã bảo mà, sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người thuần beta như thế."

SeongHo cũng nhận ra, đây chính là vị bác sĩ đã kiểm tra cho cậu lần trước. Cậu cười với bác sĩ, ngồi vào ghế cho bác sĩ kiểm tra.

Bác sĩ lấy máu, pheromone v.v... rồi bận rộn với công việc, SeongHo và JunSeong ngồi ghế ngoài chờ.

Có một bà mẹ ôm bé trai đang gào khóc đi ngang qua, bé trai khóc đến lấm lem mặt mũi, miệng còn mếu máo: "Con không tiêm đâu, con không tiêm đâu!"

Tiếng gào khóc của bé trai bỗng nhỏ đi một cách lạ thường khi nhìn thấy cậu, mẹ nhóc cũng nhìn sang, lia mắt qua lại giữa SeongHo và JunSeong, đoạn dỗ con mình: "Con không ngoan ngoãn tiêm thuốc uống thuốc, sau này không giỏi là không tìm được bạn trai đẹp như anh trai kia đâu!"

"Thật không." Bé trai không còn nấc nữa, nhóc ta lau nước mắt ôm cổ mẹ, "Mẹ ơi vậy chúng ta đi mau đi!"

SeongHo: "..."

JunSeong: "..."

Hai mẹ con nọ đi ngang, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

SeongHo còn nhớ câu độc thân cả đời mà JunSeong từng nói, vả lại tuy số người thích JunSeong nhiều không đếm xuể, nhưng JunSeong chưa bao giờ cho ai cơ hội, cũng không cho phép những tin đồn thất thiệt về mình bị lan truyền, nên SeongHo đoán JunSeong không thích nghe thấy người khác nói họ có quan hệ thân mật với nhau.

SeongHo ướm lời: "Tôi cách cậu xa chút nhé? Như vậy người khác sẽ không hiểu lầm."

JunSeong nhíu chặt mày, hắn nhìn cái ghế cách rất xa bên cạnh, cuối cùng bực bội khoanh tay: "Tôi gọi cậu ra đây kiểm tra, cậu né xa vậy làm gì? Cây ngay không sợ chết đứng, chẳng lẽ cậu ngồi gần tôi thì sẽ trở thành bạn trai tôi sao."

Nếu bản thân JunSeong không để tâm, tất nhiên SeongHo cũng chẳng lãng phí thời gian đổi chỗ, cậu an ủi qua loa: "Nói đúng lắm, tình chiến hữu trong sáng của chúng ta sẽ không bị biến chất thành tình yêu đôi lứa, cậu cứ yên tâm."

JunSeong: "..."

Hắn không đáp, lúc này bác sĩ quay lại, trên tay là hai tờ giấy. Sau một loạt kiểm tra, cuối cùng kết quả đã ra lò.

Bác sĩ nhìn JunSeong với vẻ mặt nghiêm túc: "Giờ đã ra kết quả, cậu ấy có thể tiêu hóa hoàn toàn pheromone của cháu mà không bị ảnh hưởng gì, thể chất cũng tiếp nhận được lượng lớn pheromone và nhanh chóng phân giải chúng. Còn pheromone dư thừa trong cơ thể cháu đã bị tích lũy quá nhiều, hãy mau giải quyết đi."

Bác sĩ đẩy mắt kính, nhìn hai người: "Chú đề nghị hai đến ba ngày một lần, tất nhiên nếu các cháu chịu, mỗi ngày một lần càng tốt. Nhưng cắn nhiều quá, có lẽ vết cắn ở tuyến thể sẽ lành chậm dần, cuối cùng để lại dấu răng. Nhưng chẳng sao, tạm ngưng một thời gian sẽ biến mất thôi."

"Không cần mỗi ngày một lần." JunSeong bác bỏ lời đề nghị thứ hai, "Còn gì cần chú ý nữa không bác sĩ?"

"Có cách truyền pheromone khác, các cháu về tìm hiểu thử." Bác sĩ đưa mỗi người một quyển sổ tay, bấy giờ xem như kết thúc lần kiểm tra này.

Đây là gì?

SeongHo vừa đi ra ngoài, vừa mở sổ xem, thứ đập vào mắt cậu là ảnh chibi hai nhân vật đang hôn nhau.

SeongHo: "..."

SeongHo nhìn kỹ lại, thấy dòng chữ bên trên viết: Ngoài việc cắn tuyến thể truyền pheromone vào, còn có thể thông qua việc hôn môi (xem hình 2) hoặc quan hệ tình dục.

Hình 2 là phân tích nụ hôn, vẽ rất rõ phải hôn sâu hôn nút lưỡi mới có hiệu quả, nếu không thì chẳng thể nào đưa pheromone tích tụ sâu trong cơ thể vào được.

SeongHo: "???"

JunSeong đi bên cạnh SeongHo cũng xem nội dung trong sổ tay, khóe môi mím thành một đường thẳng.

Hôn môi?

Vớ vẩn.

JunSeong nghĩ thế, đôi con ngươi đen như mực hơi chuyển động, dời từ ảnh chibi hôn nhau sang SeongHo đang đứng bên cạnh.

Gương mặt SeongHo xinh đẹp, đôi môi đầy đặn, không có nhiều vân môi và da chết, nhìn mềm mại phết. Màu môi đo đỏ, nhạt nhạt chữ không diễm lệ.

Có vẻ hôn vào sẽ thích lắm.

Không biết SeongHo thấy nội dung gì, cậu cắn khẽ môi mình, tạo ra vết lõm bên trên. Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, SeongHo hơi nghiêng đầu nhìn sang.

JunSeong tức tốc dời mắt đi như có tật giật mình, nội dung quyển sổ không nhiều, chỉ vài trang mỏng, JunSeong nhanh chóng lật hết, vứt quyển sổ vào sọt rác bên cạnh.

"Xem xong rồi à?" SeongHo ngạc nhiên, "Nhanh thật."

"Thứ này có gì để xem." JunSeong vẫn nhíu mày, "Chúng ta không cần dùng tới hai cách còn lại, chỉ cần biết làm thế nào cắn tuyến thể là được."

SeongHo cảm thấy cũng đúng, cậu gấp quyển sổ bỏ vào túi, không xem nữa, hai người ra cổng bệnh viện, SeongHo dừng bước, điềm nhiên tạm biệt JunSeong.

JunSeong hỏi: "Cậu đi đâu, về nhà à?"

SeongHo: "Tôi ra thư viện đọc sách, mấy hôm nữa gặp."

Dứt lời, SeongHo nhấc chân rời đi, nhưng chưa được vài bước, tiếng bước chân phía sau lưng đã vang lên, JunSeong theo sau.

Vẻ mặt JunSeong như có thù truyền kiếp vậy, ngẫm nghĩ, hiểu ra.

Cậu là đối thủ cạnh tranh của JunSeong trong học tập, xem ra một alpha có lòng hiếu thắng mạnh như JunSeong không muốn cho cậu lén lút học thêm.

Chàng trai hung hãn đấy.

Hai người đến thư viện, JunSeong thấy SeongHo cầm sách, thế là cũng cầm theo, ngồi xuống đối diện cậu.

SeongHo đọc rất chăm chú, còn JunSeong chỉ mới lật được trang đầu, nhìn dòng chữ trên cùng, chẳng có gì vào đầu.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại bỏ nhiều thú vui giải trí như thế để theo SeongHo vào thư viện học. Nên biết rằng thông thường vào ngày nghỉ lễ, hắn không bao giờ ngồi im đọc sách đâu, muốn chơi vẫn sẽ chơi thỏa thích.

Điện thoại rung lên, JunSeong lấy ra xem, thấy trong nhóm có người tag tên mình.

[@JunSeong, anh Lee chơi bóng không chơi bóng không! Tôi chiếm sân rồi nè, sân mới luôn, sướng lắm!]

[Đám người trường thể thao lần trước thua chúng ta vẫn chưa phục. Muốn đấu thêm trận nữa, tới không tới không tới không?]

[Hơ, chơi bóng gì ở đây, ra net nào.]

JunSeong xem lướt hết tin nhắn, trả lời chung chung: Trong thư viện, không đi.

[?]

[?]

[?]

[?]

Một chuỗi dấu hỏi chấm kéo dài, mọi người ngây ra như phỗng.

[JunSeong bị làm sao vậy, bị hồn ai đó xuyên vào à?]

[Yêu nghiệt, mau cút khỏi cơ thể người anh em của ta!]

JunSeong mặc xác mấy câu lung tung trong nhóm, khóa màn hình điện thoại, quay lại xem sách.

Một khi không khí trở nên im lặng, nội dung đã thấy trong quyển sổ ban nãy chợt ùa về, khuấy túng trí óc.

Hắn luôn cho rằng bản thân mình cách những hành động thân mật này rất xa, chỉ cần không tìm đối tượng, chuyện đó sẽ không phát sinh. Nhưng thực tế lại dường như không xa lắm.

JunSeong nhìn qua mép sách, lén lút quan sát SeongHo ngồi đối diện.

SeongHo đọc rất tập trung, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, hắt một vùng nhỏ lên cổ cậu, khiến làn da khồn tỳ vết trở nên lung linh.

Nếu hắn và SeongHo bất đắc dĩ phải dùng cách khác thay cho việc cắn tuyến thể, thì sẽ như thế nào nhỉ?

JunSeong không tài nào tưởng tượng được mình sẽ làm ra hành vi thân mật như vậy, và đồng thời, hắn cũng không thể tưởng tượng nổi SeongHo ngồi đối diện cũng sẽ có hành vi tương tự.

SeongHo luôn giữ sạch sẽ gọn gàng, cũng chẳng có mùi lạ, cơ thể cậu sẽ bị nhiễm đầy mùi pheromone trong lúc làm chuyện đó chứ? Và pheromone sẽ lưu giữ được trong bao lâu?

JunSeong liếm răng, nén xuống sự tò mò không nên có.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro