Ngoại truyện hắc hóa 3: Không thích hắn ta nữa
Quá trình đến đảo rất thuận lợi, SeongHo luôn được JunSeong ôm trong lòng.
Phi công cũng là người phục vụ riêng cho JunSeong, từng gặp SeongHo rất nhiều lần, biết đây là bạn đời mà JunSeong luôn quý trọng nâng niu.
Bấy giờ thình lình thấy SeongHo bị trói khiến cậu ta giật nảy mình.
Đôi chồng chồng này đang chơi trò tình thú gì vậy?
Phi công hoang mang, bị JunSeong trừng mắt thế là vội giả vờ như chưa thấy gì, chạy về buồng lái.
May mà SeongHo đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tự an ủi mình rằng người mất mặt là JunSeong kia kìa, nên vừa lên trực thăng đã ngả đầu ngủ mất, chẳng hề bị ám ảnh gì cả.
Cậu vốn ngủ chưa đủ giấc, khi tỉnh lại, nhận ra mình lại được JunSeong bế.
SeongHo vô thức dụi vài cái vào người JunSeong, sau đó vươn vai duỗi người, cảm thấy cơ thể JunSeong bắt đầu cứng lại.
SeongHo hiểu ra, chắc là trong ký ức 'giả' của JunSeong, cậu không hề làm ra những hành vi nũng nịu như vậy.
SeongHo bèn yên tĩnh lại, quay về với dáng vẻ mệt mỏi bất lực.
"Dậy rồi à? Dựa vào tôi đừng nhúc nhích, kẻo ngã xuống đấy." Giọng JunSeong có vẻ rất hung hãn.
SeongHo dựa vào lồng ngực hắn, JunSeong rời một tay khỏi lưng cậu, sau đó cậu nghe thấy tiếng cửa xe mở ra.
Tiếp đến, SeongHo được đặt lên ghế ngồi mềm mại.
JunSeong cũng bước vào từ phía cửa còn lại, sau khi đóng kín cửa, xe chậm rãi lăn bánh.
SeongHo chẳng thấy gì cả, cũng không biết rằng vẻ mặt JunSeong ngồi cạnh mình đang bí xị.
JunSeong còn nhớ động tác dụi đầy thân mật của SeongHo khi vừa tỉnh lại.
Trông SeongHo rất quen thuộc, không chừng đã làm hàng trăm hàng nghìn lần và... đối tượng không phải hắn.
Càng nghĩ về nó, JunSeong càng nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ trong khoảng thời gian trả lại tự do cho SeongHo.
SeongHo và kẻ đó đã cùng nhau lưu giữ rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc, và trong mắt SeongHo, hắn mãi mãi không thể mang đến những xao xuyến rung động như kẻ đó mang đến cho cậu.
Chịu ảnh hưởng từ gia đình, từ nhỏ JunSeong đã vô cùng cực đoan.
Chuyện gì hắn cũng phải đứng đầu, phải mạnh mẽ, phải dốc sức làm đến cùng.
Không thể trở thành người quan trọng nhất với SeongHo, vậy hắn sẽ làm kẻ xấu xa nhất.
Chí ít thì... cũng khiến SeongHo khắc ghi hắn trong tim suốt đời.
JunSeong nhìn hàng ghế đằng trước, không ai cả.
Hắn không muốn để kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của SeongHo nên đã đuổi hết mọi người đi, bật chế độ lái tự động.
Cả hòn đảo này là của hắn, rất ít người, sẽ không gặp xe khác hoặc ai khác.
Bấy giờ trong xe chỉ còn hai người họ, hắn đã có thể làm những việc khác rồi.
JunSeong chậm rãi vươn tay.
SeongHo đang thả hồn trên mây thì chợt bị chạm vào eo, một cánh tay luồn vào trong.
SeongHo cảm nhận được JunSeong đang đến gần, sau đó cắn tai cậu: "Để tôi xem đêm qua có bị thương không."
SeongHo vùng vẫy: "Không bị thương."
Tuy đêm qua khá thô bạo, nhưng họ đã chuẩn bị đầy đủ các bước nên không tạo ra vết thương gì trên người cậu cả.
JunSeong choàng tay qua eo cậu, nhấc bổng cậu đặt lên người mình: "Không có, vậy tiếp tục."
SeongHo: "...?"
Tiếp tục gì, câu này... sẽ không giống như cậu đang nghĩ chứ?
Sự thật chứng minh đúng là giống như cậu nghĩ.
JunSeong vừa hôn SeongHo, vừa bắt đầu động tác.
"Hưm..." SeongHo hậm hực cắn lên vai JunSeong, "JunSeong, anh điên rồi sao?"
"Suỵt." JunSeong bị cắn mà chẳng hề để tâm, hắn nâng tay xoa đầu SeongHo đầy trìu mến, cất giọng trầm ấm, "Nếu em không muốn để người khác nghe thấy thì phải kiểm soát âm thanh của mình đấy."
"Anh..."
SeongHo chắc như đinh đóng cột rằng chỉ cần JunSeong vẫn là chính mình, linh hồn bên trong không phải ai khác, với tính chiếm hữu của JunSeong với cậu, chắc chắn sẽ không còn ai bén mảng tới đây được đâu.
Nên rốt cuộc bây giờ là sao?
... Huống chi JunSeong đối xử với cậu như vậy, không sợ cậu tức giận à?
Động tác của JunSeong rất mạnh, tư thế này cũng giúp 'nó' vào sâu hơn, khiến một giọt nước mắt của SeongHo tràn mi.
Giọt nước mắt ấy thấm ướt lớp vải đen che mắt, mái tóc đen nhánh và khuôn mặt trắng tái tạo nên thế đối lập rõ rệt, SeongHo cắn môi, không để mình phát ra tiếng.
Đôi môi xinh đẹp bị cắn trông nhợt nhạt biết nhường nào, sắc mặt cũng khác với ngày thường, vừa thấy dáng vẻ tức giận của cậu, JunSeong hoảng hốt dừng lại ngay tắp lự, hắn chẳng thể để ý được gì khác nữa, chỉ biết ôm chầm người yêu vào lòng an ủi.
"Đừng giận." JunSeong vỗ lưng SeongHo, "Gạt em thôi, có rên cỡ nào cũng không bị ai nghe thấy cả, đừng sợ."
SeongHo: "..."
SeongHo không đáp, JunSeong lo cậu vẫn còn bức bối, thế là cởi tấm vải bịt mắt SeongHo ra cho cậu thấy rõ xung quanh.
"Không có tài xế, xe lái tự động." JunSeong rầu rĩ.
SeongHo: "..."
Đã sợ cậu tức giận đến thế thì tại sao còn làm vậy chứ.
SeongHo cạn lời cùng cực, cậu nhìn ghế lái trống rỗng hồi lâu, chợt nảy ra một ý.
"Em không tức giận, em sẽ không tức giận vì chuyện này." SeongHo nhẹ giọng, ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn bầu trời ngoài ô cửa sổ, lệ hoen bờ mi, cậu dốc sức phối hợp với JunSeong, "Em chỉ... không biết vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy."
JunSeong đang cần nhất phản ứng bơ vơ lạc lõng này của cậu đây, hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó bịt lại mắt SeongHo, xoay người đổi tư thế, đè SeongHo xuống ghế.
SeongHo mặc JunSeong làm, chỉ nói: "Tay em không thoải mái, trói lâu quá máu không lưu thông được, anh cởi cho em đi."
"Cởi? SeongHo, tôi đang cưỡng ép em đấy, có phải em nhầm lẫn rồi không?" JunSeong cười gằn, bóp cằm SeongHo, "Dù không thoải mái, em cũng phải cố nhịn cho tôi."
SeongHo cắn môi, nghiêng mặt sang bên: "Vậy anh đừng bắt chuyện với em nữa, em không muốn nói với anh."
Sao JunSeong chịu để người khác uy hiếp mình, huống chi bây giờ hắn đã làm đủ chuyện xấu, để lại ấn tượng khó quên trong lòng SeongHo rồi.
JunSeong hùng hổ được năm phút, trong năm phút này, bất kể hắn nói gì SeongHo cũng chẳng thèm đáp lại.
Từ hôm qua JunSeong đã giở trò với cậu, nhưng lúc ấy dù hắn quá đáng cỡ nào SeongHo cũng sẽ trả lời hắn, chủ động bắt chuyện với hắn, như là anh chậm chút, nhẹ chút v.v...
Nhưng bây giờ hắn có làm gì nói gì, SeongHo đều im thin thít.
Năm phút sau, JunSeong ủ rũ cởi trói cho SeongHo.
Được tự do, SeongHo choàng một tay qua cổ JunSeong, tay kia cởi bịt mắt.
"Tại sao lại che mắt em." SeongHo hỏi, "Chẳng phải hôm qua anh còn nói muốn em nhìn thấy anh, đừng nhận nhầm à, bây giờ không sợ em nhận nhầm anh là người khác sao?"
Ý gì, dù đã đến nước này mà SeongHo vẫn có thể nhận nhầm hắn với kẻ khác ư?
JunSeong nén giận: "Sau này em sẽ không còn cơ hội gặp hắn ta nữa, hãy yên phận đi, hai chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau."
SeongHo chớp mắt không đáp, với JunSeong, đây rõ ràng là thái độ chưa dứt tình cũ.
Chiếc xe đang lái tự động chợt dừng lại, những người khác đã được JunSeong thông báo trước, tránh kỹ đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu.
JunSeong tiện tay với lấy áo khoác phủ lên người SeongHo, bế SeongHo vào nhà.
Căn nhà này rất quen thuộc, cậu và JunSeong đã kết hôn ở đây, đón tuần trăng mật ở đây, JunSeong đã cùng cậu làm tình ở khắp mọi nơi trong căn nhà này.
JunSeong không dừng lại lâu, hắn bế SeongHo vào thẳng phòng ngủ, đặt cậu lên chiếc giường lớn mềm mại.
Và rồi, JunSeong khởi động công tắc nào đó bên giường, bốn trụ giường bỗng dưng được nâng lên cao, trên mỗi trụ là dây xích phản chiếu ánh sáng lạnh.
JunSeong cầm một sợi xích còng chân SeongHo lại.
SeongHo không động đậy, bấy giờ cậu không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: "Thứ này luôn được đặt ở đây à?"
"Tất nhiên, chức năng này đã có sẵn từ hồi thiết kế nhà rồi." JunSeong còng tiếp chân còn lại của SeongHo, buông lời âu yếm, "Chỉ là chưa có cơ hội được sử dụng thôi."
JunSeong nhếch mép cười: "Em xem, tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ dùng nội thất cho em rồi, em có thích không?"
SeongHo: "..."
Chuẩn bị sẵn gì, đây chẳng phải là đồ cậu dùng hồi đám cưới à?
Cậu có nên thấy mừng vì JunSeong không sử dụng chức năng của cái giường này trong đêm tân hôn, mà chỉ làm lễ và đón tuần trăng mật với cậu như một người bình thường?
SeongHo khó kiểm soát biểu cảm trên mặt, dường như JunSeong lại hiểu lầm, hắn bước tới nâng cằm cậu lên, gằn giọng: "Đến giờ mà kẻ đó vẫn chưa gọi cho em, cũng không gửi tin nhắn, trong lòng hắn ta vốn không có em, em còn nhớ đến hắn làm gì?"
Điện thoại của SeongHo bị hắn vứt xuống bên cạnh, SeongHo vội cầm lên, nhân cơ hội này nhắn tin xin nghỉ phép.
Do trước đó đã nói rõ tình huống của JunSeong cho vài người tiếp xúc khá thân với hắn nên điện thoại SeongHo lúc này khá yên bình, không có sóng gió gì.
JunSeong nói tiếp: "Tôi đã cử người quan sát nhà em, không một ai đến đó cả, hắn ta vốn không quan tâm em có đang ở nhà an toàn hay không."
Giọng JunSeong đã bất giác chứa sự ghen ghét.
Hắn vẫn đang nỗ lực chia rẽ tình cảm: "Cần loại người này làm gì? Em xảy ra chuyện mà không biết hắn đang chơi đùa ở xó xỉnh nào, dù hôm trước em vừa lên giường với hắn, định tặng nhẫn cho hắn, hắn có để tâm đến không?"
SeongHo chớp mắt, phiền muộn rằng: "... Anh nói anh ấy xấu xa quá."
"Sự thật mà thôi, dám làm không dám nhận à?" JunSeong cười nhạt.
JunSeong nhận ra mình chẳng tài nào nhẫn tâm hay mạnh tay với SeongHo được, thế thì cách tốt nhất là phá hỏng hình tượng của kẻ đó trong lòng SeongHo, khiến SeongHo căm ghét kẻ đó.
"Nếu đã vậy thì tôi cược với em, trong ba ngày tới hắn ta có gọi cho em hay không, có đến tìm em không."
"Nếu em thắng, tôi sẽ để em đi."
"Nếu tôi thắng... em phải hứa với tôi, từ nay về sau không còn bất kỳ thiện cảm nào với hắn ta nữa, không yêu hắn ta nữa." JunSeong đã nói hết lời, đôi con ngươi đen láy của SeongHo nhìn chằm chằm hắn, vẫn im lặng.
"Em không có lòng tin và can đảm để cược với tôi sao?" JunSeong chất vấn.
SeongHo: "Ừm..."
Thấy JunSeong quyết tâm quá, SeongHo nhịn cười đồng ý: "Thôi được."
JunSeong hừ một tiếng, tạm hài lòng.
Trong canh bạc này, rõ ràng phần thua của hắn chiếm tận 80%, cho nên đừng trách hắn giở thủ đoạn.
SeongHo phải là của hắn, chỉ có thể là của hắn.
***
Trong ba ngày kế, SeongHo đã nếm trải điều kỳ diệu của căn nhà này.
Không ngờ mấy sợi xích đó còn kéo dài ra được, mà dài lắm kìa, giúp cậu đi được hết cả căn phòng luôn.
Ngoài ra còn có những cây bút có tính năng đặc biệt nè, trang phục kỳ lạ được giấu rất kỹ trong góc tủ, rồi đủ loại đồ chơi nhỏ xinh trước đây chưa từng gặp, bấy giờ đều được SeongHo sử dụng.
Là một Beta không có kỳ phát tình, đối mặt với Alpha sung mãn như thế, SeongHo cảm thấy mình phải uống nhiều canh bổ mới được.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, đã đến ngày kết thúc trận cá cược.
JunSeong mang điện thoại và đoạn clip trích xuất từ camera trước cửa nhà SeongHo ra cho cậu xem.
Kết quả là chỉ có một người bình thường đi ngang, chứ không thấy ai kỳ lạ đến tìm SeongHo cả.
JunSeong ngờ vực, ban đầu hắn còn định nếu kẻ đó tìm đến, người của hắn sẽ đánh ngất kẻ đó trước khi kẻ đó kịp xuất hiện trong ống kính camera.
Còn điện thoại.
Điện thoại của SeongHo nằm trong tay hắn, có số lạ nào gọi đến, hắn sẽ tắt và xóa lịch sử cuộc gọi ngay.
Nhưng hắn toan tính cả buổi trời, đâu ngờ rằng kẻ đó thật sự bặt vô âm tín, dường như không hề quan tâm tới SeongHo.
... Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình SeongHo luôn chủ động sao?
Cơn ghen lần nữa bủa vây tâm trí, JunSeong không muốn thừa nhận rằng giờ phút này, hắn thật sự đang ngưỡng mộ kẻ đó.
Tại sao lại có kẻ đạt được điều mà hắn nằm mơ cũng khao khát sở hữu, nhưng lại chẳng biết quý trọng chứ?
JunSeong đau khổ cho mình, cũng đau khổ cho SeongHo.
Hắn siết chặt SeongHo vào lòng, ép cậu: "Theo hứa hẹn, em không được thích hắn ta nữa."
SeongHo bị dằn vặt cả ngày trời, bấy giờ bèn vươn tay vỗ vai JunSeong, cố nhịn cơn buồn ngủ: "Được, không thích nữa, sáng mai dậy em sẽ quên hắn ta đi."
JunSeong cúi đầu hôn lên môi SeongHo, ôm rịt lấy cậu, cùng cậu chìm vào giấc chiêm bao với dáng vẻ đầy mãn nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro