#17

Sắp tới lúc nhân vật chính thụ xuất hiện, cậu đã chuẩn bị tâm lý không biết bao nhiêu lần, nhưng trong lòng Shin Seong Ho vẫn có một số cảm xúc khó tránh khỏi, khó có thể duy trì sự thoải mái dễ dàng mà cậu đã nghĩ trước đây.

"Nhà của cậu, cậu tự quyết định đi." Shin Seong Ho liếc hắn một cái.

Lee Jun Seong vòng tay qua eo Shin Seong Ho, ôm chặt lấy cậu, cười tủm tỉm nói: "Cái gì mà nhà của tôi? Là nhà của chúng ta, không phải của tôi."

Sau một hồi im lặng, Shin Seong Ho cũng mỉm cười: "Anh em ruột còn phải phân chia rõ ràng."

Khóe miệng Lee Jun Seong cong lên, nhưng trong mắt không có ý cười: "Bọn họ làm sao có thể so với chúng ta. Cậu là của tôi, đương nhiên tất cả những gì tôi có đều là của cậu."

Sau đó, hắn đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mại của Shin Seong Ho, hơi xoăn, sờ rất thích. Lee Jun Seong hôn lên mái tóc cậu như đóng dấu.

Cách người lớn thể hiện tình cảm với trẻ là hôn lên má và tóc của trẻ. Bé Lee Jun Seong làm theo, khi hắn muốn bày tỏ tình cảm với bé Seong Ho, hắn sẽ ôm mặt và hôn lên tóc và má của cậu.

Khi còn nhỏ, bé Shin Seong Ho rất xinh đẹp và dễ thương, chỉ có bé Lee Jun Seong mới có thể hôn cậu, bởi vì cậu là của hắn. Không ai có thể cướp cậu từ hắn.

Rồi lại đi vào ngõ cụt mà chẳng có kết quả gì cả.

Shin Seong Ho ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của Lee Jun Seong, hắn đang nhìn cậu với ánh mắt hơi trầm xuống, trong mắt lại không có một tia cảm xúc nào.

Nhưng Shin Seong Ho đã có thể nhìn ra sự ngoan cố trong đôi mắt của Lee Jun Seong. Cậu biết chỉ cần nhân vật chính thụ không xuất hiện, Lee Jun Seong sẽ không bao giờ để cậu đi.

Càng về đêm, ý thu ngày càng đậm, Shin Seong Ho và Lee Jun Seong vừa ăn xong liền tay trong tay đi dạo trên đường trở về ký túc xá.

Đêm mát mẻ và không khí trong lành, họ đi bên nhau không nói tiếng nào.

Vào lúc này, một đôi trẻ đang đùa giỡn nhau đi ngang qua, Shin Seong Ho nhìn họ, cậu quan sát một lúc, nhìn mãi đến khi hai người đi ngang qua.

Một lúc sau, Shin Seong Ho gọi: "Lee Jun Seong."

"Hả?" Lee Jun Seong nghiêng đầu nhìn cậu.

Shin Seong Ho cũng quay đầu lại: "Nếu một ngày cậu gặp được người mình thích và cậu muốn yêu, cậu sẽ làm gì?"

Lee Jun Seong theo bản năng rũ mi, nhìn chằm chằm đèn đường, từ chối không do dự: "Không thể."

Khuôn mặt của Shin Seong Ho đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy xa lạ, làn da trắng mịn, đôi mắt xinh đẹp và tràn đầy sức sống, sống mũi cao thẳng, đôi môi cũng là hình dáng và màu sắc đẹp nhất.

Dù có bao nhiêu người nói gương mặt của Shin Seong Ho trông vân đạm phong khinh, nhìn không dễ gần. Nhưng Lee Jun Seong không nghĩ vậy.

Hắn chỉ nghĩ rằng Shin Seong Ho của hắn quá đáng yêu, là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới. Làn da trắng nõn, mềm mại như bánh bao, đôi mắt ngập nước, giống như đựng một dòng suối trong veo, mỗi khi Shin Seong Ho nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt này, Lee Jun Seong liền cảm thấy tim mình sẽ tan chảy ngay lập tức. Cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi cũng hồng nhuận, trông hấp dẫn hơn cả thạch.

Một Shin Seong Ho như vậy làm sao có thể khó gần? Cậu rõ ràng là đứa trẻ dễ thương nhất trên thế giới mà đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới này thuộc về hắn và chỉ thuộc về một mình hắn.

Mỗi ngày Lee Jun Seong xem mãi không đủ, cảm thấy cưng chiều vậy chưa đủ. Khi còn nhỏ, hắn nghĩ rằng mình nên giấu bé Shin Seong Ho và không cho người khác xem, chỉ có thể một mình mình xem.

Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên Lee Jun Seong cảm nhận được sự xa cách của Shin Seong Ho.

"Ý tôi là nếu." Shin Seong Ho dừng lại, đèn đường chiếu trên tóc và trên mặt cậu, cậu đối mặt với Lee Jun Seong, "Nếu cậu có người yêu vậy ba người chúng ta thì sao? Ở nhà ba người à?"

"Cậu đang nói cái gì vậy." Vừa nghe cậu miêu tả, Lee Jun Seong lập tức nhíu mày, sao có thể để Shin Seong Ho ngày đêm dây dưa với người khác ngoài hắn. Đây là bảo bối của riêng hắn.

"Phòng của chúng ta tất nhiên chỉ có hai người chúng ta ở." Lee Jun Seong nói.

Shin Seong Ho: "..."

Hoàn toàn không thể giao tiếp.

Có lẽ là nhìn thấy Shin Seong Ho không nói nên lời, Lee Jun Seong rất ít khi chân thành suy nghĩ vấn đề này.

Shin Seong Ho kiên nhẫn đợi hắn, nhìn thấy sắc mặt của Lee Jun Seong thay đổi như một bảng màu khi hắn đang suy nghĩ, cuối cùng càng ngày cảng trở nên tối đen.

Shin Seong Ho: "..."

Lee Jun Seong tưởng tượng giả thiết của Shin Seong Ho. Nếu hắn chia một nửa thời gian của mình cho người yêu và sau đó cho chia nửa còn lại cho người khác, thì Shin Seong Ho sẽ không ở bên cạnh hắn trong những giờ đó.

Vậy thì Shin Seong Ho sẽ làm gì? Cậu có thể trò chuyện với bạn cùng phòng của mình trong ký túc xá, cậu có thể đi ăn tối với Kang Jung Han, thậm chí cậu có thể hẹn hò với một đàn chị nào đó...

Nghĩ đến điều này, Lee Jun Seong càng nghĩ càng sợ hãi, còn hắn sẽ nói chuyện yêu đương với người khác à? Không, hoàn toàn không được, bây giờ mà hắn còn không có đủ thời gian để nhìn Shin Seong Ho, tại sao hắn phải dành 1% thời gian đó cho người khác. Để Shin Seong Ho gặp gỡ những người khác!

Không thể nào! Mơ cũng đừng hòng! Không ai có thể!

"Tôi sẽ không bao giờ yêu." Lee Jun Seong nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn phải nói với Shin Seong Ho về sự nguy hiểm của tình yêu, "Seong Ho, hãy tự làm phép toán cho chính mình. Tuổi trung bình của một người là 80 tuổi, tức là 29.200 ngày, nhân với 24 giờ, là 700.800 giờ, nhân với 60 phút, có 42048000 phút, nhân với 60 giây, là 2522880000 giây."

"Năm nay chúng ta 20 tuổi, chỉ còn có 60 năm bên nhau. Tức là 21.900 ngày, 525.600 giờ, 31.536.000 phút và 189.216.000 giây", Lee Jun Seong nói và nhẩm tính, càng đếm càng sốc. Hắn cảm thấy khủng hoảng, "Ngoài ra, ngay cả khi chúng ta không thể tách rời, chúng ta chỉ có 1,8 tỷ giây thời gian bên nhau nếu tính cả thời gian ngủ. Chúng ta cũng cần loại bỏ thời gian trên lớp và thời gian làm việc trong tương lai."

"Tức là chỉ còn một tỷ giây trong cuộc đời của chúng ta. Seong Ho, cậu có tâm tư để trao hàng chục nghìn giây, hàng trăm nghìn thậm chí hàng triệu giây cho người khác?" Lee Jun Seong nói "Tôi không làm được, tôi nhất định sẽ không yêu ai cả, thật lãng phí thời gian. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu từng phút từng giây. "

Shin Seong Ho: "... Lee Jun Seong, cậu có nghĩ là cậu nên đi khám thần kinh không?"

"?" Lee Jun Seong nhìn cậu hai giây, "Cậu nghĩ tôi bị điên nên mới nói những lời này?"

Vừa nói hắn vừa mỉm cười, tiến lên một bước, ôm lấy Shin Seong Ho: "Được rồi, tùy cậu vậy, cứ coi như tôi bị bệnh đi. Dù sao tôi cũng sẽ không chữa khỏi, tôi chỉ muốn ở bên cậu thôi."

Shin Seong Ho đảo mắt, quay mặt đi chỗ khác.

Quên đi, lười nói với hắn nữa, cứ để tương lai vả mặt đi. Mặc dù có lẽ cậu sẽ không thể nhìn thấy điều này.

*

Buổi tối bạn cùng phòng có lớp nên không ở trong ký túc xá. Trong khi Shin Seong Ho đi tắm, Lee Jun Seong đã tháo hộp đồ chuyển phát nhanh mà hắn mang về hồi chiều.

Da dễ bị khô vào mùa thu và mùa đông. Mặc dù da của Shin Seong Ho luôn rất tốt nhưng Lee Jun Seong vẫn mua một số đồ dùng mùa đông để đề phòng trường hợp khẩn cấp. Chẳng hạn như noãn bảo bảo, kem dưỡng da, son dưỡng môi, v.v.

(Noãn bảo bảo là là miếng dán giữ nhiệt trong mùa đông)

Lee Jun Seong chọn rất nhiều vị đào, không biết tại sao, nhưng nghĩ đến vị đào trên người Shin Seong Ho, hắn rất thèm ăn, muốn ăn, cho nên chỉ muốn đút cho cậu...

Giống như một con chó ngửi thấy mùi thịt.

Không thể dừng lại.

Lee Jun Seong mở kem dưỡng da, bóp lên mu bàn tay, ngửi ngửi, hơi nhíu mày.

Nó có mùi không thơm cho lắm, khác xa với mùi trong miệng Shin Seong Ho.

Lee Jun Seong đặt kem dưỡng da xuống với vẻ mặt không vui. Vốn dĩ hắn muốn khiến toàn thân Shin Seong Ho ngập trong mùi đào, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh này thôi cũng khiến hắn muốn chết vì phấn khích, nhưng mong ước tốt đẹp của hắn lập tức tan tành.

Lee Jun Seong tự giận mình, chọn tới chọn lui mà lại chọn cái có mùi khó chịu nhất.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Lee Jun Seong nhìn nghiêng, liền nhìn thấy Shin Seong Ho mặc áo phông, chân trần bước ra.

Lee Jun Seong dừng một chút, sau đó nhanh chóng bước ra ban công, "xoạt" một tiếng kéo rèm cửa.

"Seong Ho, sao cậu không mặc quần mà không nói." Lee Jun Seong đi về phía cậu, nhìn đôi chân trần của cậu liền nhíu mày, "Cậu ăn mặc như thế này mà không lạnh?"

Nếu là mùa hè này, Lee Jun Seong nhất định sẽ tựa lên bàn học, vui vẻ ngắm bộ dáng của cậu. Nhưng vào mùa này, người bình thường rất dễ bị cảm, huống gì là không thể không kể đến Shin Seong Ho.

Những lúc mùa này tới, Lee Jun Seong hầu như luôn sống trong lo sợ. May mắn thay, sức đề kháng của Shin Seong Ho đã tốt hơn trước rất nhiều. Trước đây, thỉnh thoảng Shin Seong Ho bị sốt, Lee Jun Seong cũng không ngủ được, cả đêm ôm cậu lau mồ hôi, đo nhiệt độ cho cậu mấy lần, thay khăn làm mát.

Shin Seong Ho lại yêu thích sự sạch sẽ, nếu ngày hôm sau cậu khá hơn một chút, cậu sẽ lau mồ hôi trên người mình.

Shin Seong Ho bước đến tủ quần áo: "Khăn tắm của tôi rơi trên đất."

Lee Jun Seong dừng lại, xoay người đi về phía tủ lấy khăn tắm, lau cánh tay ướt đẫm của cậu.

Thấy vậy, Shin Seong Ho cũng không tìm nữa, dù sao khăn tắm mới cũng không sạch.

Lau tay xong, Lee Jun Seong quấn khăn tắm qua eo, ngồi xổm xuống lau chân cho cậu.

Shin Seong Ho dừng lại, nhìn xuống Lee Jun Seong, người đang ngồi chồm hổm trước mặt mình, dường như hắn không nhận ra rằng tư thế này có gì đó không ổn.

"Nhấc chân lên." Lee Jun Seong nói.

Chờ một hồi không thấy Shin Seong Ho động đậy, Lee Jun Seong ngẩng đầu nói: "Lau chân."

Shin Seong Ho nhìn mặt Lee Jun Seong đang dựa trên eo mình, dừng một chút, lùi về sau, dời tầm mắt: "Không cần."

Cậu lấy từ trong tủ quầy áo lấy ra bộ đồ ngủ bằng lụa đen, cởi khăn tắm rồi trả lại cho Lee Jun Seong, chuẩn bị lên giường.

Đi ngang qua bàn của Lee Jun Seong, nhìn thấy trên đó có một loạt sản phẩm có mùi đào, Shin Seong Ho dừng lại, cầm lấy kem dưỡng da lên ngửi: "Mùi khá thơm."

Lee Jun Seong cầm khăn tắm trong tay, nghe vậy liền nhướn lông mày. Hắn thấy Shin Seong Ho đặt kem dưỡng da xuống và leo lên giường. Cậu không mặc quần pyjama, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra, khi leo lên giường, đầu gối hơi khuỵu xuống, nâng hông lên, hướng về phía hắn.

Thực ra không gầy lắm, chỗ thịt nên mọc ra vẫn phát triển.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, Shin Seong Ho đột nhiên quay đầu nhìn thấy Lee Jun Seong đang nhìn mình. Ngừng một chút, cậu giơ tay kéo rèm giường, chặn ánh mắt của Lee Jun Seong.

Lee Jun Seong nhìn chằm chằm phong cảnh đã biến mất hồi lâu, mới nhìn xuống khăn tắm trong tay.

Một lúc sau, hắn đưa khăn lên ngửi.

Mùi của Shin Seong Ho.

Thơm thật.

"Lee Jun Seong."

Lúc này, Shin Seong Ho hét lên từ phía sau tấm rèm: "Da tôi hơi khô, lấy kem dưỡng da cho tôi đi."

Lee Jun Seong nhướn mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lưu manh.

Mèo con chủ động dâng lên tận cửa cơ à.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro