#21
Gần cuối tháng 10, thời tiết ở thành phố Seoul thay đổi, nhiệt độ đột ngột xuống thấp.
Sau tiết học, chờ các bạn như ong vỡ tổ rời khỏi lớp, Shin Seong Ho uống một ít canh gừng trong ly giữ nhiệt, rồi chậm rãi bước ra ngoài với hai cuốn sách trên tay.
Sáng nay trước khi đi ra ngoài, cậu được Lee Jun Seong khoác cho một chiếc áo khoác sang trọng màu trắng kem, khiến khuôn mặt lạnh lùng bình thường của cậu trở nên mềm mại một chút.
Khi đi tới cửa lớp, Shin Seong Ho liếc trái nhìn phải nhưng không thấy Lee Jun Seong, cậu nghĩ hắn vẫn chưa tới nên đi thẳng qua góc định đi xuống dưới, nhưng có ai đó ôm từ phía sau.
Nhờ có Lee Jun Seong, Shin Seong Ho ngày càng dũng cảm hơn.
Lee Jun Seong ôm Shin Seong Ho từ phía sau, giống như một con gấu Bắc Cực nhỏ đáng yêu.
"Đừng nhúc nhích." Lee Jun Seong đè nặng giọng nói, ghé vào tai cậu nói nhỏ, "Tôi muốn cướp sắc, cậu có thể chọn một chỗ. Nhà vệ sinh hay là phòng học trống trải."
Shin Seong Ho: "... Ở đây đi."
Lee Jun Seong bị cậu chọc cười: "Seong Ho, cậu thật là. Cái này không tốt, tôi không thể để người khác nhìn thấy cậu."
Shin Seong Ho nắm lấy cái tay đang ôm eo mình, nhưng liền bị Lee Jun Seong bắt được cánh tay, sau đó dùng tay kia lấy ra một viên kẹo.
"Cái này là do bạn cùng lớp của tôi cho. Cậu ấy nói kẹo này rất ngon." Lee Jun Seong xé giấy gói kẹo đưa vào miệng Shin Seong Ho, "Cậu ấy keo kiệt nên chỉ cho tôi một viên. Cậu nếm thử xem."
Shin Seong Ho liếc nhìn viên kẹo to bằng viên đại bạch thỏ, cúi đầu cắn vào miệng.
"Thế nào, ăn ngon không?" Lee Jun Seong hỏi.
"Nó hơi đắng." Shin Seong Ho nói.
Cậu đã từng uống rất nhiều loại thuốc đông y, nên cậu không thích vị đắng.
Lee Jun Seong: "Ăn không ngon à?"
Shin Seong Ho cắn viên kẹo cà phê hơi đắng trong miệng, ngẫm nghĩ một lúc: "Cũng được, tạm ăn được."
Đối với Shin Seong Ho, "cũng được" có nghĩa là không ngon.
Lee Jun Seong đưa tay đưa lên miệng: "Nhổ ra, đừng ăn, đưa cho tôi."
Shin Seong Ho nhìn lòng bàn tay đang giơ lên của hắn, thói ở sạch nhắc nhở cậu Lee Jun Seong không rửa tay.
Shin Seong Ho suy nghĩ một chút, đưa viên kẹo lên môi, cắn một đầu, mở miệng, hơi nâng cằm ra hiệu cho Lee Jun Seong nhận lấy.
Lee Jun Seong sửng sốt một lúc lâu, nhìn về phía Shin Seong Ho, khóe miệng khẽ nhếch, môi đỏ mọng, răng trắng tinh đang cắn một nửa viên kẹo.
Không biết vì sao, Lee Jun Seong đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, có chút khát.
Mãi đến khi Shin Seong Ho mơ hồ hỏi có ăn hay không, Lee Jun Seong mới tỉnh táo lại, liền quay đầu đi chỗ khác, sau đó nhanh chóng quay lại nhìn viên kẹo.
Một lúc sau, Lee Jun Seong nghiêng đầu, ngậm lấy viên kẹo giữa môi Shin Seong Ho. Ngay lúc đó, hắn cảm thấy không khí xung quanh thật ngọt ngào, dường như hắn đang ngâm mình trong đó, đầu tim có chút ngọt, đầu óc sảng khoái.
Sau khi hai người ăn tối thì về ký túc xá nghỉ ngơi một lát.
Lee Jun Seong vẫn có lớp buổi tối, trời vẫn còn sớm Shin Seong Ho ở lại ký túc xá cũng chẳng vui vẻ gì, vì vậy sau khi hai người thảo luận xong, Shin Seong Ho đi đến phòng tự học ở tầng dưới, thuận tiện đợi hắn luôn.
Thời tiết vào ban đêm lạnh hơn ban ngày, trước khi ra ngoài, Lee Jun Seong trùm kín Shin Seong Ho từ đầu đến cuối.
"Đừng chạy lung tung, chờ tôi đi xuống tìm cậu." Lee Jun Seong vừa kéo vừa nói.
Shin Seong Ho ngửa cổ lên, lộ ra đường nét quai hàm, nhìn Lee Jun Seong, môi mỏng mấp máy: "Cậu đang dặn bạn nhỏ à?"
"Ừ, có chuyện gì sao?" Lee Jun Seong nói, "Cậu vốn là bạn nhỏ của tôi."
Ngừng một chút, nhịn không được cười nói: "À, hiện tại bạn nhỏ đã trở thành bạn lớn rồi."
Nghe vậy, Shin Seong Ho đột nhiên nhớ lại khi họ còn nhỏ, khoảng năm hoặc sáu tuổi.
Lúc đó, bé Shin Seong Ho đã nói với bé Lee Jun Seong rằng: "Lee Jun Seong, chúng ta không thể ở bên nhau mỗi ngày, mỗi người đều cần có không gian riêng. Về phòng đi."
Bé Lee Jun Seong chớp chớp mắt, không biết là giả vờ không hiểu hay thật sự không hiểu, vươn tay muốn ôm cậu, nhưng bé Shin Seong Ho lại tránh ra.
Thấy vậy, bé Shin Seong Ho lại lặp lại câu hồi nãy, thấy hốc mắt bé Lee Jun Seong dần dần trở nên ẩm ướt, nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt đau khổ.
Lúc đó bé Lee Jun Seong đã có chút hiểu chuyện, biết khóc là chuyện đáng xấu hổ.
Vì vậy, bé Shin Seong Ho trầm mặc một lúc rồi phủ đầu: "Lee Jun Seong, cậu sắp khóc à?"
Bé Lee Jun Seong nghẹn, cố gắng kìm nén tiếng nấc, "Không."
Tuy nhiên, nước mắt lập tức lăn xuống.
Lee Jun Seong khi còn bé cũng rất đáng yêu, điều này khiến Shin Seong Ho vốn đã mềm lòng liền không chịu nổi, đành phải thỏa hiệp để hắn ở trong phòng.
Chỉ sau đó, bé Lee Jun Seong mới dần dần rút nước mắt, cuối cùng lau khuôn mặt ướt đẫm của mình, buồn buồn ôm bé Shin Seong Ho của mình.
Có thể nói, từ nhỏ đến lớn của Lee Jun Seong rất ít khi khóc.
*
Lee Jun Seong đưa Shin Seong Ho tới cửa phòng tự học, dặn dò cậu một hồi, đến khi chuông vào lớp vang lên, mới đi lên trên.
Sau khi nhìn hắn rời đi, Shin Seong Ho xoay người bước vào phòng tự học, đi đến hàng ghế cuối cùng.
Hàng sau có khá ít học sinh, có hai cô gái đang ăn cơm nắm mua ở cửa hàng tiện lợi và nói chuyện rôm rả. Khi họ nhìn thấy Shin Seong Ho bước vào, liền vui mừng trò truyện.
Shin Seong Ho tìm đại một chỗ ngồi, quay đầu lại thì thấy ánh mắt của họ, cậu mỉm cười lịch sự chào. Hai cô gái cũng mỉm cười với cậu và nhanh chóng ăn cơm nắm trên tay.
*
Đọc sách được một lúc, điện thoại trong túi rung lên, Shin Seong Ho lấy ra đọc.
Quả nhiên Lee Jun Seong không chịu ngồi yên.
[Lee Jun Seong: [chán quá.jpg]]
[Lee Jun Seong: Tôi có thể xuống tìm cậu không]
[Shin Seong Ho: Không]
[Lee Jun Seong: [buồn.jpg]]
[Shin Seong Ho: Học đi]
[Lee Jun Seong: Môn này không quan trọng, tôi muốn đọc sách]
Shin Seong Ho không định trả lời, đang định cất điện thoại di động đi thì mẹ Shin gọi. Shin Seong Ho nhìn rồi nhỏ giọng đi ra phía sau.
Sau khi trả lời cuộc gọi, giọng nói tươi cười của mẹ Shin vang lên từ đầu dây bên kia: "Seong Ho, có quấy rầy con không?"
"Không đâu mẹ." Shin Seong Ho đi dọc dãy dạy học, vừa đi vừa nói chuyện, "Con đang tự học, Lee Jun Seong đang đi học, con chờ cậu ấy."
"Ừ, mẹ muốn hỏi con muốn ăn gì." Mẹ Shin nói, "Gần đây trời lạnh, nên mẹ đã làm một ít hạt mè chiên với đường nâu. Hai ngày nữa bố con mang tới cho. Con có muốn ăn gì không?"
"Không đâu mẹ." Shin Seong Ho cười, " Mẹ nấu gì con cũng thích."
Mẹ Shin được cậu dỗ dành liền vui vẻ, cười nói: "Được rồi, con học đi. Hôm nào cũng ăn ở căn tin thì không đủ dinh dưỡng đâu. Mẹ sẽ nhờ bố mang mấy món mà con và Lee Jun Seong thích ăn."
Shin Seong Ho: "Vâng, con sẽ nói với cậu ấy. "
Thực ra không phải ngày nào họ cũng xuống căn tin ăn, mỗi tuần Lee Jun Seong nhất định sẽ đưa cậu đi ăn ngoài một bữa lớn ít nhất một hai lần.
Theo lời của Lee Jun Seong, đó là bồi bổ cơ thể. Với thể chất ma ốm của cậu có thể nuôi lớn đến bây giờ là sự tích lũy không biết bao nhiêu là tiền của và sự kiên nhẫn.
Cậu nói chuyện với mẹ Shin một lát thì quay trở lại phòng tự học, uống hai ngụm nước, tiếp tục đọc sách.
Nhưng mà ngồi chưa được 10 phút, cơ thể cậu bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, có chút nóng có chút mệt, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Cậu cau mày, uống thêm hai ngụm nước, nhắm mắt lại và cố gắng làm giảm các triệu chứng, nhưng không đỡ được, ngược lại, cơn đau đầu và mệt mỏi càng trầm trọng hơn.
Chẳng lẽ lại sốt rồi? Shin Seong Ho bực bội ấn huyệt thái dương. Không biết kiếp này thể chất của cậu có cải thiện được không.
Nếu không, cậu sẽ phải vẽ và vẽ cho đến khi gãy tay để lo tiền thuốc thang.
Nghỉ ngơi một lúc, thấy hiệu quả không lớn, Shin Seong Ho lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn Kakao cho Lee Jun Seong.
[ Shin Seong Ho: Tôi hơi buồn ngủ, tôi về ký túc xá nghỉ ngơi trước]
[Lee Jun Seong: OK]
[Lee Jun Seong: Seong Ho, vậy mà cậu còn nói tôi]
[Lee Jun Seong: Cậu nói cậu không hề lười]
Thu dọn đồ đạc xong, Shin Seong Ho lễ phép vẫy tay với hai cô gái bên cạnh, đứng dậy rời khỏi phòng tự học.
Nhìn cậu rời đi, hai cô gái thì thào với nhau: "Nhìn cậu ấy có vẻ không ổn lắm nhỉ? Bồ có muốn mách với Lee Jun Seong không?"
"Hình như việc này không hay lắm. Cậu ấy sẽ tự mình liên hệ mà."
"Còn nữa... A A A, bồ nhìn cái người đội mũ lưỡi trai đen ở bên ngoài đi, vừa rồi hắn đi đến bên cạnh chúng ta. Chết tiệt, sợ quá, chắc là hắn sẽ không đi theo Shin Seong Ho đâu ha?"
Sau khi rời khỏi phòng học tự học, Shin Seong Ho tiếp tục gửi tin nhắn cho Lee Jun Seong để dời sự chú ý của cậu. Ngoài ra, cậu cũng phải đề phòng Lim Hyun Bin, nếu đối phương tự nhiên xuất hiện, ít nhất cậu phải đảm bảo rằng mình có thời gian liên lạc với Lee Jun Seong.
Đi qua gần hết khuôn viên trường, Shin Seong Ho đi bộ đến con đường nhỏ để đi đến ký túc xá. Trên con đường này có một con đường mòn dẫn đến hồ nhân tạo, khi trời đã khuya sẽ có những đôi tình nhân đến đây thân mật.
Kéo theo phúc khí của Lee Jun Seong, Shin Seong Ho cũng bị hắn kéo đi qua đây, có lúc cậu ảo tưởng bọn họ cũng là một đôi uyên ương nhỏ đang lén lút hẹn hò.
Sự khó chịu của cơ thể làm giảm sự nhạy bén của Shin Seong Ho, cho đến khi cậu đi bên cạnh con đường thiếu ánh sáng, bước chân cậu dừng lại, da gà da vịt thay nhau nổi trên lưng.
Shin Seong Ho lập tức bấm điện thoại, muốn gửi voice cho Lee Jun Seong, nhưng vừa bấm hai phím, tay chân đột nhiên mềm nhũn ra, điện thoại rơi xuống, sau lưng có một bóng người dán sát.
"Nhìn xem, cậu vẫn bị tôi bắt được." Giọng nói đáng sợ của Lim Hyun Bin vang lên bên tai, "Ba năm trước, cậu là định mệnh của tôi."
Vừa nói, hắn ta vừa nắm lấy cổ tay Shin Seong Ho và kéo cậu vào con đường bên cạnh.
Tim Shin Seong Ho đập nhanh hơn, da đầu râm ran một hồi, cậu bỗng cảm thấy hoảng sợ. Cậu buộc mình phải bình tĩnh càng nhanh càng tốt, lúc này cậu mới nhận ra Lim Hyun Bin đã bỏ thuốc vào nước của mình.
Người đàn ông này luôn có thể lật đổ nhận thức của mình về cặn bã.
Shin Seong Ho rất quen thuộc với con đường mòn này, đi qua hồ nhân tạo, bên cạnh bãi cỏ của hồ nhân tạo có một bụi cây, có thể chắn tầm nhìn từ bên ngoài. Nếu may mắn, sẽ có một số cặp đôi tình nhân ở trong đó vào khoảng thời gian này.
Nếu may mắn, cậu sẽ cố gắng chiến đấu và hất Lim Hyun Bin xuống hồ.
Lim Hyun Bin nắm tay cậu đi đến bên hồ nhân tạo, trong miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó nhưng Shin Seong Ho không thể nghe thấy gì.
Cậu nhìn quanh, nhưng những điều tồi tệ luôn xảy ra với những điều tồi tệ, đáng tiếc là không có ai trong bụi cây.
Trái tim Shin Seong Ho đột nhiên đông cứng. Cậu không khỏi bi thương suy nghĩ, chẳng lẽ cậu không thể thoát khỏi số phận của pháo hôi? Muốn sống mà cũng khó đến vậy sao?
Đáng buồn thay, Shin Seong Ho thấy rằng mặc dù rất muốn được sống, cậu quyết định rời xa Lee Jun Seong. Nhưng khi đối mặt với tình thế tuyệt vọng, sự lựa chọn trong tiềm thức vẫn là Lee Jun Seong, nếu phải xảy ra chuyện gì với cậu, người đó chỉ có thể là Lee Jun Seong. Nếu không, cậu thà đồng quy vu tận.
Dù sao với cậu mà nói, 20 năm của cuộc đời này cũng là nhặt được. Vì có bố mẹ và Lee Jun Seong, cậu mới có được một cuộc sống hạnh phúc, chỉ như vậy thôi là đủ.
Chỉ là Lee Jun Seong sẽ thế nào...
Hồ nhân tạo ngay trong tầm mắt, Shin Seong Ho nín thở tập trung, tìm thời điểm thích hợp nhất để xem có thể đẩy Lim Hyun Bin xuống hồ hay không.
Nếu có thể khiến cho tên cặn bã này biến mất khỏi thế giới này thù hay biết bao.
Nếu cuối cùng cậu cũng theo hắn ta rời đi...
Đây là lần đầu tiên cậu hy vọng nhân vật chính thụ xuất hiện sớm hơn để cứu Lee Jun Seong.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Shin Seong Ho đột nhiên nghe thấy một giọng nữ, nghẹn ngào hét lớn: "Lối này, lối này."
Ngay sau một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến, Shin Seong Ho nghe thấy tiếng gầm run rẩy của Lee Jun Seong: "Shin Seong Ho—"
Trong nháy mắt, khóe mắt Shin Seong Ho ươn ướt, cậu hít thở không thông cảm giác như không khí không còn tồn tại.
Cậu lại có thể sống sót.
Sau khi Shin Seong Ho thả lỏng, hắn nhận thấy bàn tay kéo cậu đang run rẩy, Lim Hyun Bin nhổ nước bọt hét lên: "Đồ chó này sao không đi chết đi."
Cùng lúc đó, Lee Jun Seong nắm lấy tay còn lại của Shin Seong Ho, vừa quay đầu lại, Lim Hyun Bin đã bị đá văng ra xa hai mét rồi ngã xuống đất.
Hai cô gái trong phòng tự học đỡ Shin Seong Ho, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Shin Seong Ho lắc đầu, cậu có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, chân thành cảm ơn hai người họ.
Hai cô gái giải thích đầu đuôi câu chuyện cho cậu, khi cả ba đang nói chuyện, một tiếng kêu chói tai thu hút sự chú ý của họ.
Ba người vừa nhìn lên thì thấy Lee Jun Seong đang đấm từng cú đấm vào mặt Lim Hyun Bin, cực kỳ bạo lực, như thể sắp giết đối phương.
Hai cô gái không khỏi cau mày khi nhìn thấy cảnh này, họ nhanh chóng lùi lại.
Tuy nhiên, Lim Hyun Bin vẫn tiếp tục chọc tức Lee Jun Seong: "Nếu cậu đến trễ một chút, tôi có thể đã-"
Một nắm đấm khác đập vào khóe miệng hắn ta. Lim Hyun Bin nếm mùi máu tanh và liếm môi.
Nắm đấm của Lee Jun Seong so với ba năm trước đã cứng hơn nhiều, mỗi lần đánh dường như thật muốn đánh chết hắn ta. Đầu và mặt của hắn ta gần như tê liệt. Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, một cơn đau bùng phát dữ dội từ dưới thắt lưng và bụng. Trong một khoảnh khắc, Lim Hyun Bin thậm chí còn tự hỏi liệu mình đã chết chưa.
Đau quá, đau lắm. Cơn đau tê tái đến mức hắn ta cảm thấy mình sắp chết.
Một kẻ điên như hắn ta cũng có lúc hối hận, tại sao mình lại chọc giận Shin Seong Ho, người đàn ông bên cạnh cậu là một con chó điên. Mỗi ngày ở bên nhau, con chó điên này không cắn Shin Seong Ho khi hắn điên lên à?
"Lee Jun Seong, Lee Jun Seong, đừng đánh nữa."
Hai mắt Lee Jun Seong đỏ hoe, đầu óc Lim Hyun Bin hỗn loạn, lờ mờ cảm giác được Shin Seong Ho đang kéo Lee Jun Seong sang một bên. Trong khoảng thời gian khó thở này, Lim Hyun Bin nán lại cười, khiêu khích: "Nếu có gan thì cứ đánh chết tôi đi."
"Lee Jun Seong, đừng nghe gã nói." Shin Seong Ho vội vàng nói, "Đánh gã chết thì quá thoải mái cho gã rồi, một kẻ cặn bã như gã nên bị pháp luật trừng trị. Cậu không muốn gã phải sám hối cả đời ở một nơi mà mặt trời không bao giờ chiếu đến sao... "
Lồng ngực Lee Jun Seong phập phồng, hai mắt đỏ bừng, lạnh lùng nhìn người đang hấp hối dưới chân.
Sau một lát, Lee Jun Seong cúi xuống, túm tóc hắn ta, đập mạnh xuống đất, sau đó ghé vào tai hắn ta nói: "Tao sẽ không giết mày, tao muốn mày phải sống để nhận ra lỗi lầm của mình. Để cho mày nếm trải cảm giác xảy ra với những người không thể di chuyển, để mày sống còn khổ hơn chết."
Giọng hắn đầy lạnh lùng, Lim Hyun Bin không khỏi run rẩy, mơ mơ màng màng nghĩ lại chuyện cũ. Ba năm trước hắn ta bị đánh đến nhập viện. Thầy và cảnh sát đã khuyên hắn ta một điều nhịn chín điều lành, đồng thời hắn ta nghe được gia cảnh Lee Jun Seong từ cảnh sát. Nghe nói thân phận của trưởng bối nhà hắn là người mà không thể ai cũng nói được, nếu hắn ta chủ động nhận sai thì còn có một con đường sống. Việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không.
Càng nghĩ về điều đó, ý thức của hắn ta càng mờ mịt, trước khi ngất đi, Lim Hyun Bin nghe thấy tiếng bước chân lần lượt đến.
Đó là Kang Jung Han đến cùng một nhóm nam sinh của đội bóng rổ, Song Jae Hong cũng nằm trong số đó.
Khi Song Jae Hong đến, cậu ta thấy Lee Jun Seong đang từ từ đứng dậy, cậu ta nhìn người dưới chân hắn đang vặn vẹo, trên mặt còn có vết máu, suýt chút nữa đã chết.
Sau đó Lee Jun Seong quay đầu nhìn thẳng vào cậu ta, lúc này tim Song Jae Hong nhảy dựng, cậu ta không kìm được mà lùi lại hai bước, mới nhận ra ánh mắt đang hướng về Shin Seong Ho.
Trong phút chốc, cậu ta đột nhiên bắt đầu cảm thấy may mắn là mình chưa đánh mất lương tâm, khi Lim Hyun Bin bảo cậu ta bỏ thuốc, cậu ta kiên quyết từ chối. Tuy rằng cậu ta tra nhưng không thể làm ra chuyện ác như vậy, cậu ta quả thực có chút sợ hãi Lee Jun Seong.
Song Jae Hong không thể không nuốt nước bọt, nhìn thấy Kang Jung Han cùng mấy người khác kéo Lim Hyun Bin đi trong khi Lee Jun Seong ôm Shin Seong Ho. Song Jae Hong không dám ở lại nữa, lặng lẽ rời khỏi đây.
Shin Seong Ho thấy Lee Jun Seong đang run rẩy không kiềm chế được, giọng nói có chút nghẹn ngào, trong phút chốc dường như không có chút sức lực nào.
"Shin Seong Ho, cậu đã nói không thể rời xa tôi dù chỉ một bước."
"Tôi chỉ mới đi có vài phút."
"Tại sao cậu không nói với tôi rằng cậu không thoải mái?"
"Tại sao gã xuất hiện mà không nói với tôi?"
"Cậu có biết tôi đã suýt bị hù chết khi tôi chạy đến đây."
....
"Sau này cậu đừng mơ có thể rời xa tôi, một bước cũng không thể."
"Không ai có thể cướp cậu khỏi tay tôi."
...
Nói xong lời cuối cùng, Lee Jun Seong có chút mất khống chế, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Không ai có thể. Nếu không—"
Hình như sợ dọa Shin Seong Ho sợ, cho nên không nói hết câu.
Đó là bởi vì sự việc với Lim Hyun Bin lần trước, nó đã phủ lên Lee Jun Seong một bóng ma quá lớn, cho nên không thể nhìn thấy cậu biến mất khỏi tầm mắt hắn dù chỉ một phút. Gần đây mới trở nên tốt hơn một chút.
Shin Seong Ho bất đắc dĩ vỗ lưng trấn an hắn: "Lee Jun Seong, đây chỉ là một sự kiện với xác suất nhỏ. Từ nhỏ đến lớn cũng không phải tôi chưa gặp biến thái bao giờ."
Nhưng mà Lee Jun Seong lại không nghe lời cậu, chỉ ôm cậu thật chặt, hết lần này tới lần khác lặp đi lặp lại với chính mình, cậu là của hắn, xem ra hắn thật sự rất sợ hãi.
Bình thường sẽ không sao, nhưng lúc này Shin Seong Ho bị người ta chuốc thuốc lại bị người mình thích ôm chặt trong lồng ngực, lại nói từng câu đầy tính chiếm hữu, thật khó để không sinh ra phản ứng.
Shin Seong Ho nhẫn nhịn chịu đựng, một lúc sau không nhịn được muốn lui ra khỏi vòng tay của Lee Jun Seong.
Tuy nhiên vào lúc này, tính chiếm hữu của hắn vô cùng đáng sợ, hắn không cho Shin Seong Ho một chút không gian để trốn thoát.
Shin Seong Ho bị phản ứng cơ thể tra tấn đến phát khóc.
"Lee Jun Seong." Cậu đè nén giọng nói khó chịu, có chút khó nói, vùi mặt vào trong cánh tay Lee Jun Seong, nhẹ giọng nói: "Lee Jun Seong, tôi bị chuốc thuốc rồi, cậu ôm tôi khiến tôi không chịu nổi."
*
Phòng 508, Shin Seong Ho đi vào phòng tắm, cố gắng kiềm chế bản năng của mình, xoay người đối nói với Lee Jun Seong: "Cậu ra ngoài chờ tôi."
Nói rồi đóng cửa phòng tắm.
Shin Seong Ho thường được coi là một người thanh tâm quả dục, nhưng mới chỉ là lần đầu tiên thôi mà cậu đã bị chuốc thuốc mạnh như vậy, thật sự không thể chịu đựng được. Cậu nhìn khuôn mặt ửng hồng của mình trong gương, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhắm mắt lại, im lặng cởi áo khoác, hơi thở tràn ra từ trong cổ họng có chút khàn.
Nếu Lee Jun Seong có thể giúp cậu thì hay quá...
Khi cậu đang suy nghĩ mông lung, cánh cửa phòng tắm bị đẩy ra khiến Shin Seong Ho giật mình. Cậu thấy Lee Jun Seong sải bước đi vào, dùng tay khóa trái cửa lại, sau đó nhấc bổng cậu đặt lên bồn rửa mặt.
Đôi mắt đen kịt nhìn cậu chằm chằm, trầm giọng nói: "Tôi giúp cậu. Đêm nay bọn họ sẽ không về, toàn bộ ký túc xá này là của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro