17-22
17.
Từ Trường Ninh về Kinh Hoa đã là buổi trưa, Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu dùng bữa trên máy bay. Đến khi hạ cánh, Hoàng Cảnh Du cho Hứa Ngụy Châu nghỉ nửa ngày. Tuy Hứa Ngụy Châu không cảm thấy mệt nhưng có kỳ nghỉ thì anh vẫn vui vẻ nhận. Trước khi đi, anh giao cho Hoàng Cảnh Du một ít đặc sản và lego để hắn mang về công ty.
"Anh đưa kẹo trái cây và mứt cho Triệu Hiểu Hiểu giúp tôi. Tôi bảo với cô ấy rồi, sau đó cô ấy sẽ chia cho Annie và những người khác. Còn lego để vào phòng tôi... à, phòng tôi khóa rồi, vậy cứ để chỗ Triệu Hiểu Hiểu đi."
"Ừ."
"Chắc anh Triệu chờ ở cửa rồi nhỉ, tôi tự bắt xe về, anh ấy không cần đưa, đỡ phải đi đường vòng.
"Ừ."
"Còn lại ngày mai nói tiếp, mai chúng ta sẽ thảo luận dự án Ninh Hải."
"Ừ." Nói xong, Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên mỉm cười, "Sếp Hứa."
Từ "sếp Hứa" khiến Hứa Ngụy Châu đỏ mặt, anh cúi đầu nghịch Wechat, giả vờ không nghe thấy. Trong hai ngày ngắn ngủi, Hoàng Cảnh Du đã trêu anh hai lần, đủ để khiến Hứa Ngụy Châu thỏa mãn – anh hơi không chống đỡ nổi.
Hôm sau đi làm, Hứa Ngụy Châu vừa đến văn phòng, Triệu Hiểu Hiểu đã mang những văn kiện cần kiểm duyệt và lego tới: "Trợ lý Hứa, đây là giấy tờ trong hai ngày qua, tôi đã kiểm tra sơ lược, không có vấn đề, thêm nữa là sếp Hoàng bảo lego này là của anh?"
"Ừ, của tôi, cảm ơn cô. Đúng rồi, đặc sản ăn được không?"
Triệu Hiểu Hiểu gật đầu ngay: "Ngon lắm, cả hồng trà nữa, chua chua ngọt ngọt, rất ngon."
"Ngon là được rồi, dù sao tốn tận chín trăm sáu mươi tệ cơ mà!" Hứa Ngụy Châu cười.
"Hả? Sao đắt thế?"
Hứa Ngụy Châu kể tóm gọn chuyện chơi máy quay bóng, Triệu Hiểu Hiểu nghe mà tròn mắt: "Nghĩa là... Hai anh dạo chợ đêm, sau đó... sếp Hoàng nhất quyết muốn anh chơi?"
Hứa Ngụy Châu ký giấy, trả lời: "Đúng vậy, may là cuối cùng rút được, nếu không thì tôi sợ phải chơi bằng thắng mới thôi, giống như làm ăn vậy, anh ấy không bao giờ bỏ cuộc... Hai cái này trả lại, cô mang đi được rồi."
Triệu Hiểu Hiểu lấy lại tinh thần: "Vâng, vâng ạ."
"Đúng rồi, phiền cô hỏi phòng hành chính có lọ hoa nào cắm được hoa to như thế này không." Hứa Ngụy Châu giơ tay ước lượng, "Nếu có thì tôi không cần mua mới."
"Anh định cắm hoa này đúng không, lát nữa tôi sang hỏi." Triệu Hiểu Hiểu chợt nhớ ra gì đó, bèn hỏi, "Trợ lý Hứa, cái này lắp xong anh để ở đâu?"
Hứa Ngụy Châu cười đáp: "Đây là sếp Hoàng bỏ tiền, lắp xong đương nhiên để ở phòng anh ấy."
Hứa Ngụy Châu mang văn kiện đã xử lý vào phòng Hoàng Cảnh Du, lúc này hắn đang cầm điện thoại xem tin tức, hẳn là không phải rất bận. Hứa Ngụy Châu đặt giấy tờ xuống, trao đổi công việc theo lệ thường xong mới hỏi: "Có phải anh định cho Thụy Đào tham gia dự án Ninh Hải không?"
Hoàng Cảnh Du: "Phùng Tuấn Đào muốn đổi tài nguyên của Chính Thái Vĩnh lấy một vị trí trong Ninh Hải, ông ta muốn kiếm tiền mà thôi."
"Nhưng thực ra lại có lợi với chúng ta, dù sao chúng ta không thiếu tiền, chia chút lợi nhuận không thành vấn đề."
"Đúng vậy."
"Có cần tôi liên lạc với họ không?"
"Tạm thời chưa cần, không vội như thế làm gì, hai hôm nữa tôi trao đổi với ông ta sau."
"Vâng." Hứa Ngụy Châu cười, "Sáng nay Phùng Anh gửi tin nhắn cho tôi, hỏi Kinh Hoa có nơi nào chơi vui, nơi nào ăn ngon, tôi còn tưởng các anh hẹn trước, nghĩ thầm vừa trở về đã phải gặp mặt."
Hoàng Cảnh Du hơi nhíu mày: "Phùng Anh gửi tin nhắn cho cậu?"
"Đúng vậy, hai hôm nay thi thoảng nói chuyện." Hơn nữa Phùng Anh có vẻ hướng ngoại, giọng điệu nói chuyện với Hứa Ngụy Châu như là bạn bè lâu năm, không thấy xa lạ chút nào. Xuất phát từ phép lịch sự, Hứa Ngụy Châu vẫn trả lời.
Hứa Ngụy Châu nhận ra gì đó, hỏi lại: "Sao vậy, có gì không ổn hay sao?"
Nhất thời Hoàng Cảnh Du không biết mở miệng thế nào.
Hôm đó ở chợ đêm lúc gặp Phùng Anh, Hoàng Cảnh Du thấy chàng trai đứng bên cạnh trông khá suồng sã. Từ nhỏ Hoàng Cảnh Du đã được đào tạo như người thừa kế, trước giờ ông Hoàng đối xử với anh rất nghiêm khắc, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc anh thấy những tên nhà giàu khác làm những chuyện hoang đường, kẻ có tiền có quyền càn rỡ đến mức nào không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Hoàng Cảnh Du không hứng thú với việc nhân phẩm Phùng Anh thế nào, yêu thích cái gì, có quan hệ thế nào với cậu chàng kia, nhưng liên lụy đến Hứa Ngụy Châu thì tuyệt đối không được phép.
Hoàng Cảnh Du nhìn Hứa Ngụy Châu, nhớ tới lần ghé "Tục" lần trước, Tiết Phái nhắc tới có đàn ông muốn làm quen với Hứa Ngụy Châu, lại liên tưởng đến Phùng Anh ân cần quá mức, trong lòng như có điều nhắc nhở. Hoàng Cảnh Du trầm tư một lát mới mở miệng: "Phùng Anh kia... tốt nhất là tiếp xúc ít thôi."
Hứa Ngụy Châu ngơ ngác: "Vì sao?"
"Hình như quan hệ của Phùng Anh và chàng trai kia có chút ái muội."
Hoàng Cảnh Du nói khéo, nhưng Hứa Ngụy Châu là người thông minh, lát sau đã phản ứng lại: "... Cậu ta thích nam?"
Hứa Ngụy Châu ngạc nhiên thật, Phùng Anh nói chuyện với anh không có gì đặc biệt, anh không hề nghĩ đến phương diện này. Hôm ấy, anh cũng thấy cậu chàng kia, vốn tưởng là bạn, không ngờ lại là quan hệ này. Tuy Hoàng Cảnh Du dùng từ "hình như" nhưng với hiểu biết của Hứa Ngụy Châu về hắn, nhất định phải chắc chắn tám phần mới dám nói như thế. Hiện tại Hoàng Cảnh Du nói lời này, ý là sợ Phùng Anh có ý với mình hay chỉ đơn thuần không hy vọng anh tiếp xúc với người đồng tính?
Nội tâm Hứa Ngụy Châu phức tạp, anh do dự hồi lâu, không nhịn được hỏi: "Anh cảm thấy thế nào về việc... cậu ta thích đàn ông?"
Hoàng Cảnh Du không trả lời ngay mà nhìn Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu lại chột dạ nhìn sang hướng khác. Hoàng Cảnh Du không hiểu vì sao Hứa Ngụy Châu để ý Phùng Anh như thế, thậm chí còn hỏi cái nhìn của mình, không khỏi cảm thấy hơi bực bội: "Không thấy thế nào, tôi không quản lý được cậu ta, nhưng Hứa Ngụy Châu, cậu cách xa cậu ta một chút."
Giọng Hoàng Cảnh Du hơi lạnh lùng, sắc mặt Hứa Ngụy Châu khó coi hẳn đi, sao anh lại quêncơ chứ, Hoàng Cảnh Du từng từ chối một người đồng tính ngay trước mắt mình.
Năm đó một tạp chí kinh tế đứng đầu trong nước mời Hoàng Cảnh Du phỏng vấn độc quyền, chủ đề là "Một ngày của Hoàng Cảnh Du", yêu cầu phối hợp với quá trình làm việc của hắn, vì vậy tạp chí mời hẳn nhiếp ảnh gia nổi tiếng tên Lý Thanh đến Vạn Trúc chụp ảnh. Nghe nói Lý Thanh là người cậy tài mà khinh người, hơn nữa tính tình lại không tốt, nhưng trong quá trình chụp Hoàng Cảnh Du, anh ta rất nhẹ nhàng, thậm chí hơi thẹn thùng. Hứa Ngụy Châu biết tại sao, bởi lần đầu tiên gặp Hoàng Cảnh Du, anh ta đã rung động. Ánh mắt nóng bỏng như ẩn chứa ngọn lửa khiến Hứa Ngụy Châu liên tưởng đến bản thân.
Sau khi kết thúc, Lý Thanh mỉm cười vươn tay: "Có thể chụp ảnh cho sếp Hoàng, người trong giới hâm mộ tôi lắm đấy."
Hoàng Cảnh Du hờ hững đáp: "Quá khen."
Lý Thanh là kẻ trải đời, vừa dũng cảm vừa thẳng thắn, anh ta không bận tâm có người thứ ba tại đây, nói tiếp: "Không biết bao giờ sếp Hoàng có thời gian, tôi muốn mời anh một bữa."
Ánh mắt anh ta nhìn Hoàng Cảnh Du gần như không che giấu ý tứ. Hứa Ngụy Châu đứng sau Hoàng Cảnh Du, ngại ngùng đến nỗi tiến không được, lùi cũng không xong, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn bình tĩnh đáp lại: "Ngài Lý có chuyện gì cứ nói thẳng."
"Tôi thích sếp Hoàng nên muốn mời sếp Hoàng uống rượu."
Lý Thanh chưa từng giấu giếm xu hướng giới tính của mình, mấy năm trước đã công khai come out. Công việc nhiếp ảnh nói chuyện bằng thực lực, nên dù come out thì vẫn không ảnh hưởng nhiều.
Hứa Ngụy Châu bị lời bày tỏ thẳng thắn làm cho sửng sốt. Anh lén nhìn Hoàng Cảnh Du, hắn lại cười: "Ngài Lý thích tôi ở điểm nào?"
Lý Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng bị đuổi ra ngoài, không ngờ Hoàng Cảnh Du lại hỏi thế. Anh ta bị hấp dẫn, vẻ mặt say mê: "Tôi không biết, tôi đã thích sếp Hoàng từ ánh mắt đầu tiên."
"Đây là lần đầu tiên tôi gặp ngài Lý, cậu không hiểu gì về tôi đã nói thích tôi, không khỏi hơi rẻ mạt."
Nụ cười trên mặt Lý Thanh trở nên khó coi: "Sếp Hoàng, anh chưa nghe thấy cái gọi là yêu từ cái nhìn cầu tiên à?"
"Nghe có vẻ xa lạ." Ánh mắt Hoàng Cảnh Du sắc bén hẳn lên, "Ngài Lý, cậu biết cuộc đời này tôi ghét nhất điều gì không? Đó là công tư không rõ ràng. Nhiệm vụ quay chụp còn chưa kết thúc, ngài Lý đã vội vàng hẹn tôi uống rượu, người không biết còn tưởng đây là quán bar đấy. Hứa Ngụy Châu..."
Hứa Ngụy Châu tiến lên: "Thưa sếp..."
"Trao đổi lại với Cố Mậu, tôi nghi ngờ tính chuyên nghiệp trong năng lực của ngài Lý, hủy phỏng vấn."
"Vâng, thưa sếp."
Lý Thanh tức giận: "'Cảnh Du, anh không thích đàn ông thì cứ nói thẳng, anh cho rằng không phải anh thì không được chắc? Còn cố làm ra vẻ công tư phân minh, mọi người đều là người trưởng thành, trực tiếp luôn không được à, ok?"
Hoàng Cảnh Du gật đầu: "Cậu nói đúng, tôi không thích đàn ông." Nói xong hắn không nhìn thêm, quay người rời đi.
Hứa Ngụy Châu căng da dầu giơ tay ý bảo Lý Thanh: "Xin lỗi ngài Lý, mời đi bên này."
"Hừ!"
Sau đó Hứa Ngụy Châu để việc này trong lòng mãi, mỗi khi nhớ lại ánh mắt không kiên nhẫn của Hoàng Cảnh Du khi nói câu "Tôi không thích đàn ông", nội tâm lại ê ẩm. Anh không ghét Lý Thanh, ngược lại, anh hâm mộ sự dũng cảm của anh ta. Từ khi thích Hoàng Cảnh Du, anh biến thành cá trong chảo dầu bị lật qua lật lại: Vừa thường xuyên lâm vào vọng tưởng dịu dàng, vừa ép bản thân nhìn thẳng vào sự thật. Dù ngay từ đầu thường xuyên xúc động, trải qua tra tấn đã dần dần giảm bớt.
Nhưng không phải lỗi của Hoàng Cảnh Du.
Hứa Ngụy Châu chợt cảm thấy xấu hổ, anh hít sâu, lấy lại tinh thần: "Sếp Hoàng, tôi cảm thấy anh nghĩ nhiều rồi. Dù Phùng Anh thích... thích đàn ông, thì cũng không có khả năng xem trọng một người thường như tôi, tôi đoán khả năng cao là cậu ta muốn thăm dò tình hình dự án thôi."
Hoàng Cảnh Du nhận ra cảm xúc của Hứa Ngụy Châu hạ xuống, cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng không chờ hắn suy nghĩ cẩn thận thì Hứa Ngụy Châu đã quay người rời đi.
18.
Lần đầu tiên trong đời, Hoàng Cảnh Du đặt công việc trên tay xuống, sau đó viết hai chữ "Hứa Ngụy Châu" lên lịch trình rồi đẩy nó lên vị trí đầu tiên.
Đây là dự án lâu dài, Hoàng Cảnh Du cảm thấy khó giải quyết, nên xử lý thận trọng.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng Cảnh Du vẫn đang tối ưu hóa hình thức làm việc giữa mình và Hứa Ngụy Châu: Cố gắng giảm cường độ làm việc của Hứa Ngụy Châu trong sự cho phép; bổ sung nhân viên chia sẻ công việc vụn vặt với anh; đến cuối năm, hắn định chính thức đề cử anh cho vị trí phó tổng giám đốc... Đơn xin từ chức vào bốn năm trước khiến Hoàng Cảnh Du nhận ra: Hứa Ngụy Châu không hề phụ thuộc vào hắn, anh có thể tùy ý rời đi để tìm một công việc thích hợp hơn. Vạn Trúc có thể giữ anh lại hay không tùy thuộc vào anh muốn gì, mà Hoàng Cảnh Du có thể cho cái gì...
Dù sao thì Hoàng Cảnh Du không thể chấp nhận Hứa Ngụy Châu rời khỏi Vạn Trúc.
Mối quan hệ tổng giám đốc và trợ lý hiển nhiên không đủ để giữ chân anh, ngoài thăng chức và tăng lương, Hoàng Cảnh Du hy vọng có thể thành lập một mối quan hệ đáng tin cậy và ổn định hơn với Hứa Ngụy Châu, vì vậy hắn nhạy cảm với cảm xúc của anh hơn, ví như lúc này, Hoàng Cảnh Du rất muốn biết tại sao cảm xúc của Hứa Ngụy Châu đi xuống.
Rất kỳ lạ, Hoàng Cảnh Du có thể đoán được ý tưởng của đối thủ hay đối tác, nhưng không thể hiểu một trợ lý theo mình tám năm. Dường như mọi việc liên quan đến Hứa Ngụy Châu đều trở nên rắc rối.
Bên kia, sau khi trở về phòng, Hứa Ngụy Châu vẫn ngẩn người. Anh không tức giận, chỉ là nội tâm không không tránh khỏi buồn bực. Anh nhìn hộp lego trên bàn, dứt khoát mở ra. Bộ lego này không khó xếp, chỉ là số lượng mảnh ghép nhiều, kích thước cũng không nhỏ nên sẽ tốn thời gian. Hiện tại Hứa Ngụy Châu không có việc gì, bày hết mảnh ghép lên bàn trà, công khai đình công. Triệu Hiểu Hiểu đúng lúc mang lọ hoa đến, xung phong nhận nhiệm vụ phân loại các mảnh ghép. Hai người vừa chơi lego vừa tán gẫu.
"À, màu xanh lục ở đây..." Triệu Hiểu Hiểu đưa một mảnh ghép màu xanh đến trước mặt Hứa Ngụy Châu.
"Ừ. Đây là hoa gì nhỉ?"
Triệu Hiểu Hiểu cầm hộp lên xem: "Có hoa oải hương, cúc họa mi, hình như có cả hoa hồng nhưng sao lại màu vàng? Còn lại tôi không biết."
"Thôi, quan tâm hoa gì làm gì, đẹp là được."
"À." Triệu Hiểu Hiểu đẩy lọ hoa cho Hứa Ngụy Châu xem, "Trợ lý Hứa, cái này lấy chỗ chị Annie, chị ấy bảo là đưa cho anh."
Hứa Ngụy Châu cười đáp: "Ừ, mai tôi mời cô ấy uống cà phê."
Triệu Hiểu Hiểu tiếp tục phân loại, Hứa Ngụy Châu hoàn thành bông hoa đầu tiên, là một bông oải hương, anh bỏ vào bình, sau đó chọn lựa rồi tiếp tục ghép.
Triệu Hiểu Hiểu nhìn Hứa Ngụy Châu một lát, bỗng nghĩ đến gì đó, hơi khó xử mà mở miệng: "Trợ lý Hứa, tôi có thể hỏi một vấn đề không?"
Hứa Ngụy Châu lắp mảnh ghép vào vị trí cánh hoa, gật đầu: "Cô nói đi."
"Tôi muốn hỏi làm việc với sếp Hoàng cần lưu ý điều gì? Đôi khi tôi không biết mình làm có đúng không, gương mặt sếp Hoàng toàn không có cảm xúc khiến tôi rất căng thẳng."
"Không sao, cô đừng hồi hộp, anh ấy rất dễ nói chuyện."
"Thật á?"
Hứa Ngụy Châu suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nếu không thì cô lưu ý lúc đi làm nên để điện thoại ở chế độ im lặng, anh ấy không thích tiếng chuông ầm ĩ."
Triệu Hiểu Hiểu gật đầu liên tục: "Vâng, vâng."
"Còn nữa, cố gắng không xịt nước hoa hoặc chọn loại nào hương dịu nhẹ thoang thoảng thôi, mũi sếp Hoàng thính lắm, rất mẫn cảm với mùi hương, không thích hương quá nồng, kể cả thơm đến đâu."
Triệu Hiểu Hiểu nghe vậy thì sửng sốt: "Có người không thích thơm ạ?"
"Ừ, thật ra bình thường không có vấn đề gì, nhưng cô thường xuyên ra vào văn phòng của anh ấy thì nên lưu ý một chút."
"Vâng, tôi biết rồi." Triệu Hiểu Hiểu cảm thán, "Trợ lý Hứa, anh hiểu sếp Hoàng quá!"
"Bởi vì làm việc chung lâu rồi mà. Kể cho cô nghe, lúc còn ở trụ sở cũ, có nhân viên dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn, có lẽ chọn sai chế độ, lúc ấy không biết chạy đi đâu, thức ăn cháy khét không ai phát hiện. Lúc ấy chúng tôi đang họp, phòng nghỉ ngơi rõ ràng cách chúng tôi rất xa, chúng tôi chẳng ai ngửi thấy gì, chỉ có sếp Hoàng đang nói thì ngừng lại hai lần, cuối cùng không nhịn được nữa, tự đi ra tắt lò vi sóng, sau đó mở cửa sổ thông gió."
"Hahahaha, thật á? Sao anh ấy không gọi cô lao công làm?"
"Cô ấy tan làm rồi, hơn nữa gọi người thì vẫn phải đợi, tự làm còn nhanh hơn... Bông này xong rồi."
...
Không lâu sau, nhiệm vụ đã sắp hoàn thành. Hứa Ngụy Châu để hết hoa vào một chỗ, nhìn lướt qua mặt bàn: Còn một bông cuối cùng. Hứa Ngụy Châu xem đồng hồ, nói với Triệu Hiểu Hiểu: "Trưa nay tôi có hẹn, hiện tại phải đi rồi, đồ cứ để đấy, bao giờ về thì tôi cắm vào bình sau. Cô đi ra thì đóng cửa giúp tôi, không cần khóa."
Bàn giao xong thì Hứa Ngụy Châu lấy chìa khóa, mở cửa đi ra ngoài. Triệu Hiểu Hiểu dọn rác trên bàn, đang định rời đi thì thấy Hoàng Cảnh Du bước vào.
Hoàng Cảnh Du: "Tôi tới tìm quyển sách, đã báo với Hứa Ngụy Châu rồi."
Triệu Hiểu Hiểu thấy Hoàng Cảnh Du nhìn lego, nhất thời chột dạ, vội vàng gật đầu: "Vâng thưa sếp, tôi ra ngoài trước ạ."
Hoàng Cảnh Du không tìm đồ ngay mà đi đến trước bó hoa: Về cơ bản xem như đã lắp ghép gần xong, dù bị tùy ý đặt lên bàn nhưng vẫn sinh động như thật. Hoàng Cảnh Du cầm một bông lên nhìn rồi đặt xuống, sau đó ánh mắt quét qua những mảnh ghép còn lại. Hoàng Cảnh Du lấy điện thoại ra tra: Cam thảo, hoa lăng thảo, tử uyển, oải hương, cúc họa mi, hoa mõm sói và hoa hồng. Bó hoa có ba bông hồng, bông còn lại chưa ghép là bông hồng cuối cùng.
Hoàng Cảnh Du xem màn hình một lát, cuối cùng mở tờ hướng dẫn, ngồi xuống.
Hứa Ngụy Châu về đến công ty đã là hai giờ chiều, từ khi bước ra khỏi xe, đôi mắt vẫn không rời điện thoại.
Sáng nay Hoàng Cảnh Du gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh có cầm một quyển sách hay không. Hứa Ngụy Châu nhìn tên sách mà nghĩ không ra nên nhắn lại: Anh tự vào tìm thử xem, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, cửa không khóa.
Hoàng Cảnh Du trả lời: Ừ.
Lúc ấy Hứa Ngụy Châu cho rằng đối thoại đã kết thúc, đúng lúc Hứa Ngụy Châu đang lái xe nên không để ý điện thoại nữa, đến nơi mới phát hiện sau đó Hoàng Cảnh Du còn gửi một tin: Tối thứ bảy tuần này cậu rảnh không? Lần trước hẹn nếm thử tay nghề của tôi, cậu nhớ chứ?
Trái tim Hứa Ngụy Châu hẫng một nhịp.
Đương nhiên anh nhớ, hôm ấy tâm trạng Hoàng Cảnh Du không tốt, lúc gọi điện tán gẫu với mình có nhắc đến. Anh còn cho rằng Hoàng Cảnh Du chỉ thuận miệng thôi, không xem việc này là thật, kết quả đối phương chủ động nhắc lại.
Hứa Ngụy Châu nhìn khung thoại hồi lâu, cuối cùng đáp lại: Có rảnh, anh muốn cùng nhau ăn cơm à, anh tự xuống bếp? [sticker cười nhe răng]
Hoàng Cảnh Du: Đúng vậy, cậu đến nhà tôi.
Hứa Ngụy Châu: Ok, vậy xem như đã định. [cảm ơn ông chủ.jpg]
Ngắn ngủi vài phút, Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu đã hẹn một bữa cơm. Tuy cả hai thường xuyên dùng bữa cùng nhau nhưng lần này Hoàng Cảnh Du tự mình xuống bếp, Hứa Ngụy Châu cảm thấy như đang nằm mơ. Mọi bối rối và không thoải mái lập tức tan thành mây khói, nội tâm Hứa Ngụy Châu chỉ còn lại chờ mong và vui sướng. Thậm chí cơm nước xong quay lại công ty, anh còn nhịn không được mở điện thoại ra xác nhận lại một lần. Hứa Ngụy Châu vừa nhìn điện thoại vừa chào Triệu Hiểu Hiểu, sau đó đẩy cửa vào, Anh đang định ngồi vào vị trí của mình thì bỗng phát hiện thứ gì đó không thích hợp.
Hứa Ngụy Châu dừng bước, quay đầu nhìn bàn trà trống không, rồi ngơ ngác quay sang bàn làm việc của mình.
Bên cạnh máy tính là bó hoa quen thuộc. Mới sáng hôm nay thôi, chúng nó vẫn còn là những mảnh ghép nho nhỏ, sau đó biến thành những bông hoa với những sắc thái khác nhau, lẳng lặng đứng đó. Mà giờ phút này, chúng duyên dáng đứng trong lọ hoa thủy tinh, kể cả bông hồng chưa hoàn thành anh để lại trước khi ra ngoài.
Là Hoàng Cảnh Du lắp ghép.
Hứa Ngụy Châu có thể tưởng tượng những mảnh ghép nho nhỏ lần lượt gắn kết tạo thành bông hoa hồng trên tay Hoàng Cảnh Du. Nó là đặc biệt, nó là "vẽ rồng thêm mắt", nó đánh thức tất cả bông hoa khác cùng nhau nở rộ.
Đây là món quà Hoàng Cảnh Du tự tay làm.
Hiện tại, Hoàng Cảnh Du tặng cho Hứa Ngụy Châu.
19.
Từ khi xác định được bữa ăn kia, Hứa Ngụy Châu cứ băn khoăn một vấn đề: Lần đầu tiên đến nhà Hoàng Cảnh Du có cần mang quà không? Nếu có thì nên tặng gì? Anh tra hết một lượt Baidu mà không tìm được đáp án thích hợp, cuối cùng quyết định tìm bạn tốt xin giúp đỡ.
Cố vấn đầu tiên của Hứa Ngụy Châu là Lạc Đình. Khi anh giả vờ bình tĩnh kể lại đầu đuôi câu chuyện và muốn Lạc Đình cho lời khuyên nên mang quà gì, y đã nói: "Châu à, đừng giả vờ, cách điện thoại mà tớ còn cảm nhận được sự phấn khởi của cậu, muốn cười thì cứ cười đi."
Hứa Ngụy Châu: "..."
"Quay lại chuyện chính, không cần nghĩ nhiều, mang hai bình rượu trắng đến chuốc say, ngủ xong là chạy. Cuối cùng chỉ còn hai con đường, hoặc là tốt hơn, hoặc là từ chức."
Hứa Ngụy Châu hờ hững đáp lại: "Còn có con đường thứ ba, đến cục cảnh sát."
Lạc Đình bất lực: "Haiz... có câu này cậu nghe chưa, không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con!"
"Có phương án nào đứng đắn hơn không?"
Hai người trao đổi một lát, Lạc Đình kiến nghị mang rượu vang đỏ: Ổn mà, không sai đâu. Nhưng bản thân Hoàng Cảnh Du là người hiểu rượu, hắn uống rượu vang đỏ còn nhiều hơn Hứa Ngụy Châu ăn muối, hơn nữa thứ này ấy mà, đắt quá thì Hứa Ngụy Châu tặng không nổi, rẻ quá thì lại không thích hợp.
Hứa Ngụy Châu chuyển sang Annie. Annie có gu thẩm mỹ, nhìn nhận sự việc ở mức toàn diện, các hoạt động lớn hay nhỏ trong công đều do Annie phụ trách. Hứa Ngụy Châu che giấu thông tin mấu chốt, gửi tin nhắn hỏi Annie đến nhà bạn ăn cơm thì nên mang quà gì. Annie trả lời tặng một bức tranh để bạn treo trong nhà, mỗi khi nhìn sẽ nhớ đến người tặng tranh, nếu cần thì cô có thể giới thiệu phòng triển lãm. Nghe qua đúng là không tồi, nhưng Hứa Ngụy Châu cảm thấy tranh ảnh ngoài thuộc về sở thích cá nhân của từng người, còn phải phù hợp với trang trí cũng như vật dụng trong nhà, nếu chọn lựa không kĩ, cuối cùng lại không hợp với phong cách tổng thể thì lại là vấn đề.
Hai người bạn đáng tin cậy không cho được đáp án khả thi, Hứa Ngụy Châu nhìn danh sách Wechat, cân nhắc tiếp theo nên hỏi ai. Đúng lúc Triệu Hiểu Hiểu đến bảo anh ký tên, Hứa Ngụy Châu thuận miệng hỏi: "Hiểu Hiểu, hỏi cô chuyện này, cuối tuần tôi tới nhà bạn dùng bữa, bởi vì là lần đầu tiên nên cần mang quà, cô cảm thấy tặng thứ gì được?"
Triệu Hiểu Hiểu suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Hoa, hoa tươi hay chậu hoa đều được."
"Hoa? Có thích hợp không?"
"Thích hợp mà trợ lý Hứa, vừa đẹp vừa dễ chăm sóc, bạn anh nhận được sẽ vui." Triệu Hiểu Hiểu lấy điện thoại ra bấm, sau đó đưa cho Hứa Ngụy Châu, "Trợ lý Hứa anh xem, đây là hoa mẹ tôi mua tuần trước để trong nhà, ba tôi quê mùa mà còn khen đẹp đấy!"
Trong hình là một bông hoa hướng dương, sau khi cắt tỉa được cắm vào bình gốm, bình màu trắng làm nổi bật bông hoa màu vàng. Hứa Ngụy Châu nhìn lọ hoa lego bên cạnh máy tính, Hoàng Cảnh Du lắp ghép rồi đặt lên bàn làm việc của anh, vậy anh tặng một bó hoa tươi xem như có qua có lại. Hơn nữa trùng hợp là anh tìm kiếm và phát hiện ý nghĩa của hoa hướng dương là "tình yêu thầm lặng", Hứa Ngụy Châu nghĩ thầm: Rất thích hợp với mình.
Không cần nói gì, chỉ cần nở rộ trong lòng Hoàng Cảnh Du, dù chỉ một thời gian ngắn ngủ cũng đã đủ rồi.
Tối thứ bảy, Hứa Ngụy Châu mang bó hoa được lựa chọn kĩ lưỡng đến nhà Hoàng Cảnh Du. Nơi Hoàng Cảnh Du ở là tiểu khu nổi tiếng xa hoa ở Kinh Hoa – Phỉ Thúy Vân Sơn, mỗi tầng một căn, Hoàng Cảnh Du ở tòa 8 căn 5A. Tuy Hứa Ngụy Châu chưa từng ghé qua nhưng có mấy lần đi công tác, tài xế đón anh trước rồi mới đến Phỉ Thúy Vân Sơn đón Hoàng Cảnh Du, vì vậy anh biết nhà Hoàng Cảnh Du ở đâu, thậm chí Hoàng Cảnh Du cũng không báo địa chỉ với anh, cho rằng đương nhiên là anh biết.
Hai người hẹn nhau sáu giờ, Hứa Ngụy Châu xuất phát từ nhà lúc năm giờ mười phút. Trong lúc lái xe, Hứa Ngụy Châu luôn bình tĩnh, dù nhận được một cuộc gọi vừa trêu ghẹo vừa an ủi của Lạc Đình vẫn mỉm cười tự nhiên. Đến nơi dừng xe, Hứa Ngụy Châu ôm bó hoa càng tiến gần đến nhà Hoàng Cảnh Du, trong lòng càng hồi hộp. Anh tưởng tượng trong đầu lúc mở cửa mình nên nói gì, sau đó lại hối hận tại sao mình không mang một bình rượu, chỉ tặng hoa có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng mỗi bông hoa đều là tự tay anh chọn, cuối cùng còn thắt dây lụa đỏ cho bó hoa dưới sự hướng dẫn của chủ tiệm. Hứa Ngụy Châu miên man suy nghĩ, đến khi đứng trước cửa căn nhà, Hứa Ngụy Châu hít sâu, đang định giơ tay gõ thì cửa mở.
Hoàng Cảnh Du mặc áo thun màu xám đậm cùng một chiếc quần thể thao, tóc hơi rối, cằm có ít râu, hoàn toàn không còn dáng vẻ nghiêm túc như ngày thường, nhưng lại là dáng vẻ ở nhà Hứa Ngụy Châu có thể tưởng tượng ra. Hứa Ngụy Châu bật cười, cả người thả lỏng, sau đó giơ hoa ra trước: "Tặng anh bó hoa."
Trong lúc Hoàng Cảnh Du mang hoa vào cắm thì Hứa Ngụy Châu tham quan căn nhà. Anh vừa ngắm vừa cảm thấy thú vị: Trước kia trong lúc nhàm chán, anh từng tưởng tượng không biết nhà Hoàng Cảnh Du sẽ trông ra sao, hắn thích hợp với phong cách nào. Hiện tại nhìn thấy thì nhận ra không khác phỏng đoán của mình là bao.
Hoàng Cảnh Du xử lý hoa xong thì từ ban công đi vào, lau tay, thấy Hứa Ngụy Châu cười thì tò mò: "Cậu cười gì?"
Hứa Ngụy Châu nghĩ một lát rồi trả lời nghiêm túc: "Không có gì, chỉ là cảm thấy nhà anh không khác trong tưởng tượng của tôi là mấy."
Hoàng Cảnh Du hiểu ra: "Tôi không phải người thú vị, lúc trang hoàng thì tôi mới tiếp nhận công ty nên tương đối bận, nhà thiết kế đề xuất mấy phương án, tôi chọn cái thuận mắt nhất."
"Ý tôi là đây là phong cách tôi thích." Nói xong, Hứa Ngụy Châu lại cảm thấy không ổn, vội bổ sung thêm một câu, "Nếu có tiền thì tôi cũng trang trí thế này."
Hoàng Cảnh Du nở nụ cười: "Lại đây giúp tôi một tay, nấu thêm nồi canh là chúng ta có thể ăn cơm."
"Ừm." Hứa Ngụy Châu vén tay áo, thấy Hoàng Cảnh Du còn chuẩn bị cả tạp dề bèn nói nhỏ, "Có phải anh đã định để tôi hỗ trợ trước rồi không?"
"Ai bảo cậu đến đúng lúc." Hoàng Cảnh Du trêu đùa.
Nồi đang nấu, Hoàng Cảnh Du bắt đầu thái củ mài, Hứa Ngụy Châu đưa bát nước cho hắn sau đó bắt đầu rửa rau trong chậu. Phòng bếp nhà Hoàng Cảnh Du rất rộng, dù bàn đã bày không ít bát đũa nhưng vẫn ngọn gàng ngăn nắp. Hai người cùng nhau làm, rõ ràng là lần đầu tiên phối hợp trong bếp nhưng lại giống lén lút luyện tập vô số lần, vừa tự nhiên vừa ăn ý.
Không bao lâu sau, bữa tối bắt đầu. Hoàng Cảnh Du làm bốn món một canh: bò sốt vang, cá mú hấp, cua sốt cay, rau xào thập cẩm, canh rau đậu hỗ và hai món salad trộn. Vì phong phú quá mức, Hứa Ngụy Châu nhìn thấy mà ngây người: "Chúng ta ăn hết không?"
Hoàng Cảnh Du rót rượu vang đỏ cho Hứa Ngụy Châu, cười đáp: "Vừa ăn vừa uống, tối nay lão Triệu đưa cậu về, không vội."
Hứa Ngụy Châu chỉ vào cua sốt cay: "Anh không ăn cay sao lại làm món này?"
"Sáng nay người ta giao cua tới, tôi thấy chất lượng không tệ, không phải cậu thích ăn cay à, nên tôi làm món này."
Hứa Ngụy Châu ngạc nhiên: "Sao anh biết làm?"
"Trên mạng có hướng dẫn, làm theo là được, không khó."
Hứa Ngụy Châu nghẹn lời: Được rồi, có lẽ đây là thiên phú, người thông minh làm gì cũng nhanh.
Ăn bữa cơm ước chừng hai tiếng đồng hồ. Phần lớn thời gian là bọn họ tán gẫu, gì cũng nói, nói hết chuyện trên trời dưới biển, tin tức bên lề, chuyện người ta, chuyện của chính mình. Đa phần là Hứa Ngụy Châu nói, hào hứng quá còn quên ăn, phải buông đũa xuống mô tả bằng tay. Còn Hoàng Cảnh Du mỉm cười nhìn anh, đôi khi Hứa Ngụy Châu tạm dừng thì nói thêm vào, hoặc Hứa Ngụy Châu hỏi gì thì hắn trả lời đó, so với nói chuyện, hắn thích nghe Hứa Ngụy Châu nói hơn.
Có lẽ do uống rượu nên Hứa Ngụy Châu hơi lâng lâng, cảm giác rất kỳ diệu.
Trong bữa cơm ấy, Hứa Ngụy Châu là vai chính duy nhất. Anh cảm nhận rõ ánh mắt Hoàng Cảnh Du vẫn luôn quay xung quanh mình khiến Hứa Ngụy Châu hân hoan. Bọn họ vượt qua bê tông cốt thép của Vạn Trúc, tạm gác lại quan hệ cấp trên cấp dưới, dường như biến thành hai người mới quen nhau không lâu, có duyên ngồi lại uống một chén, mọi chuyện bỏ lại phía sau, trong lòng chỉ còn vui sướng và tùy ý.
Hứa Ngụy Châu nghĩ thầm, thì ra hai người ăn cơm với nhau có thể ăn rất lâu.
20.
Dùng xong bữa tối, Hoàng Cảnh Du pha trà cho Hứa Ngụy Châu. Bình thường Hoàng Cảnh Du hay uống cà phê, trong nhà có trà ngon nhưng không có bộ pha trà chuyên dụng. Tuy nhiên Hứa Ngụy Châu không phải người chú trọng tiểu tiết, hiện tại anh đang đứng ở ban công hóng gió, muốn giải phóng bớt nhiệt độ trên mặt. Gió thu mát mẻ thổi qua khiến người ta thư thái, khi Hoàng Cảnh Du đưa trà cho anh, anh ngơ ngác không muốn duỗi tay. Có lẽ Hoàng Cảnh Du nhận ra anh lười nhận nên đặt cả tách của anh và mình lên bàn tròn.
Hơi nước bốc lên hòa cùng làn gió, nhất thời cả hai đều không nói chuyện.
"Mùa hè đi qua." Một lát sau, Hứa Ngụy Châu hạ giọng, có lẽ do quay lưng về phía Hoàng Cảnh Du nên giọng có vẻ buồn.
Hoàng Cảnh Du ngắm bầu trời đêm, chuyển tầm mắt sang bóng lưng Hứa Ngụy Châu: "Cậu thích mùa hè à?"
Hứa Ngụy Châu quay người lại, hơi nghiêng đầu, vừa như đang nhìn hắn vừa như vẫn lâm vào hồi ức xa xưa.
"Quê tôi... Là một thôn nhỏ, sau nhà có một con sông, vừa đến mùa hè là tôi ra sông câu tôm, câu hết cả buổi chiều. Bữa tối bà tôi mang ra nấu, thơm lắm, ăn cũng ngon."
"Trong sân có cây đào cổ thụ, mỗi năm kết rất nhiều quả. Tôi toàn không chờ được, hơi đỏ là hái xuống ăn, ăn vào là không ngừng được, sau đó tiêu chảy."
"Mùa hè chúng tôi còn hóng gió, anh biết hóng kiểu gì không? Nhà nhà dọn bàn ra sân ăn cơm tối. Cơm nước xong thì trời tối mịt, bà tôi lau sạch bàn rồi tôi nằm lên đó ngắm sao, bà ngồi bên cạnh vừa quạt đuổi muỗi cho tôi vừa nói chuyện với hàng xóm. Lúc ấy tôi cảm thấy ngôi sao là thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian."
Tốc độ nói của Hứa Ngụy Châu rất chậm, ngữ điệu còn nhẹ nhàng và mềm mại hơn trong bữa cơm. Hoàng Cảnh Du nghi ngờ không biết có phải anh say rồi không, nhưng mỗi lần hai người đối diện, hai mắt Hứa Ngụy Châu vẫn sáng trong – có lẽ chỉ là anh không muốn khiến bóng đêm thêm ồn ào.
"Sau đó tôi lên Kinh Hoa học đại học, có một lần cuối tuần đi siêu thị mua đồ nên lỡ xe về quê, tôi đành đến quảng trường Minh Nguyệt Hồ. Anh biết quảng trường đó không, rộng lắm, mặt đất thiết kế rất nhiều đèn chiếu ban đêm. Trời tối om, tôi đứng bên cạnh quảng trường, mỗi ngôi sao đều ở dưới chân, tôi xem đến ngây ngẩn."
"À đúng rồi, nhắc đến hóng gió, tôi nhớ nhà hàng xóm có một chiếc máy ghi âm kiểu cũ, cứ mỗi tối nhà bọn họ lại mở nghe hát, đến bây giờ tôi vẫn nhớ "Hồi ức màu hồng" của Hàn Bảo Nghi. Hồi đại học đi KTV với bạn cùng phòng, tôi hát bài này, chọc bọn họ cười nghiêng ngả." Nói đến đây, Hứa Ngụy Châu không nhịn được mà bật cười.
Hoàng Cảnh Du cũng nở nụ cười.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác thế này: Giọng Hứa Ngụy Châu như một sợi tơ dài lôi kéo trái tim nhẹ bẫng của hắn – khi anh kể lại dòng sông nhỏ và cây đào, dường như Hoàng Cảnh Du cũng đi theo câu tôm; khi Hứa Ngụy Châu nhắc đến ngôi sao và quảng trường, hắn cũng cảm thấy đó là cảnh tượng đẹp đẽ nhất thế gian; khi anh nói đến ca hát với bạn cùng phòng, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng dáng vẻ sinh viên của Hứa Ngụy Châu ở KTV, bạn bè anh sẽ trêu đùa thế nào, anh cười đến xán lạn bao nhiêu, quá vui vẻ. Hoàng Cảnh Du chợt cảm thấy tiếc nuối, tiếc là mình không gặp Hứa Ngụy Châu thời đại học – hắn chắc chắn Hứa Ngụy Châu là ngôi sao lộng lẫy nhất ở trường, tỏa sáng lấp lánh thu hút không ít ánh mắt của cả nam lẫn nữ.
"Rất khó quên." Hứa Ngụy Châu cầm tách trà đã nguội, nhẹ nhàng chạm vào tách của Hoàng Cảnh Du một cái, "Bây giờ đến lượt anh."
Hoàng Cảnh Du suy nghĩ hồi lâu, so với thời thơ ấu tràn ngập tình yêu và những điều thú vị của Hứa Ngụy Châu, chuyện ngày xưa của Hoàng Cảnh Du chẳng có gì đáng kể: "Cuộc sống của tôi nhàm chán, không biết nên nói cái gì."
Hứa Ngụy Châu bất mãn: "Thế sao anh ngồi nghe lâu thế?"
Hoàng Cảnh Du bắt đầu hoài nghi mình cũng uống hơi nhiều, nếu không sao hắn lại cảm thấy giọng điệu Hứa Ngụy Châu như đang làm nũng, đành hắng giọng rồi đáp: "Nếu không thì thế này, cậu muốn biết cái gì, nếu kể được thì tôi kể."
"Tôi không biết..." Hứa Ngụy Châu đứng mệt nên ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, "Không thì anh nói về "dự án hũ mật ong" đi, cái này nói được không?"
Hoàng Cảnh Du kinh ngạc nhìn Hứa Ngụy Châu, dường như không ngờ anh sẽ đề cập đến vấn đề này. Hoàng Cảnh Du không trả lời có hay không mà hỏi ngược lại: "Cậu biết dự án này làm gì không?"
Hứa Ngụy Châu từ từ nhắm hai mắt: "Đương nhiên, tôi biết rất rõ – "Để tưởng nhớ mẹ mình, chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Vạn Trúc Hoàng Cảnh Du khởi động Dự án hũ mật ong, thành lập quỹ phúc lợi, hy vọng có thể trợ giúp những học sinh ở Kinh Hoa có cùng cảnh ngộ mồ côi mẹ sẽ nhận được món quà tới muộn. Chỉ cần là học sinh thuộc trường học trên địa bàn thành phố Kinh Hoa thì đều có thể nộp đơn, một khi thông qua xét duyệt thì có thể nhận ngay một số tiền nhất định hoặc định kỳ nhận một phần quà từ tập đoàn Vạn Trúc."
Hoàng Cảnh Du sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng nào đó, không chờ hắn nắm bắt được thì Hứa Ngụy Châu đã mở mắt mỉm cười bổ sung: "Đây là tin tức trên mạng từ lâu lắm rồi, anh xem, tôi biết hết tất cả chuyện lớn, chuyện bé của Vạn Trúc!"
Hoàng Cảnh Du dở khóc dở cười: "Sao cậu giỏi vậy, tin từ bao giờ rồi cậu còn nhớ, thế bình luận kia cậu nhớ không?"
"Nhớ chứ, mọi người đều khen chủ tịch Vạn Trúc vừa có tâm vừa có ý thức trách nhiệm đối với xã hội, tình mẫu tử khiến người ta cảm động, tình cảm gia đình là vô giá."
Nụ cười của Hoàng Cảnh Du tắt dần, cụp mắt nhìn lá trà chìm dưới đáy tách, một lát sau mới cất tiếng: "Đó là cách tuyên truyền với bên ngoài... Trên thực tế, vì tôi muốn ổn định công ty nên mới có hoạt động công chúng như thế."
Hứa Ngụy Châu nhìn Hoàng Cảnh Du với vẻ mặt khiếp sợ.
"Có phải thất vọng lắm không, quỹ phúc lợi này không dịu dàng như trong tưởng tượng của cậu, tôi cũng không phải người tốt trong miệng bọn họ."
"Nhìn vào kết quả là đủ rồi. Tôi có hết lịch sử lưu động quỹ đó, tôi hiểu nó tồn tại như thế nào rõ ràng hơn ai hết." Hứa Ngụy Châu khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
Hoàng Cảnh Du: "Cậu muốn biết ba chữ "hũ mật ong" từ đâu mà có không?"
Gió đêm thổi tóc Hoàng Cảnh Du bay phấp phới, Hứa Ngụy Châu nghiêm túc nhìn hắn.
"Hồi nhỏ tôi chơi với bạn, cậu ấy bảo nhà bà ngoại có một bình sứ màu trắng, bên trong chứa đầy đường phèn, mỗi lần cậu ấy sang nhà bà ngoại thì đều thích mở bình lấy đường phèn ăn, rất ngọt, ngọt hơn bất cứ thứ gì khác. Không hiểu vì sao, tôi vẫn luôn nhớ rõ chuyện này. Hôm đó nhân viên hỏi tôi tên quỹ là gì, tôi lại nghĩ đến nó, vì thế đặt tên là "hũ mật ong" – có lẽ cảm giác được mẹ yêu thương giống như đường phèn, ngọt hơn bất cứ thứ gì trên thế gian."
Giọng điệu Hoàng Cảnh Du có vẻ hơi xa cách và trào phúng, điều này khiến Hứa Ngụy Châu hối hận. Anh chợt nhận ra đề tài này đối với Hoàng Cảnh Du có lẽ không tràn ngập vui sướng và hoài niệm như hắn nói. Hứa Ngụy Châu vô tình nhìn trộm chuyện riêng của Hoàng Cảnh Du, nếu đó không phải ký ức khiến người ta hạnh phúc, Hứa Ngụy Châu hy vọng hắn đừng nhớ lại.
"Tuy "nó được tôi thiết lập vì mẹ" nhưng trên thực tế, từ đầu đến cuối liên quan đến tôi chỉ có tiền – không đúng, tiền cũng không phải, đó là tiền của công ty." Hoàng Cảnh Du cong môi, độ cong nhẹ đến nỗi sắp bị gió thổi bay, "Nó là thứ giữ gìn lợi ích."
"Không phải." Hứa Ngụy Châu vẫn giữ im lặng bỗng mở miệng. Anh cau mày nhìn về phía Hoàng Cảnh Du, dường như hơi tức giận, đến nỗi mà nhấn mạnh lại một lần, "Không phải."
Hoàng Cảnh Du không giải thích, Hứa Ngụy Châu cũng không muốn nói thêm, cả hai không hẹn mà cùng im lặng.
Không gian chỉ còn tiếng gió xào xạc.
Hứa Ngụy Châu không thấy rõ biểu cảm của Hoàng Cảnh Du, không đoán được hiện tại hắn đang nghĩ gì. Rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ rất gần nhưng ở giữa lại có rất nhiều thứ. Đúng rồi, chính là thế, anh nên hiểu ra sớm hơn, Hoàng Cảnh Du luôn như thế: Giống như một hòn đảo cô độc, vẫn đứng đó nhưng không thể lại gần.
Hứa Ngụy Châu ghét cảm giác này.
Tới hiện tại, mấy ly vang đỏ uống buổi tối mới ngấm hoàn toàn, cảm xúc bị cồn và gió đêm ấp ủ dần lên men, nỗi chua ngọt đắng cay của tình yêu thầm kín trộn lẫn dưới đáy lòng khiến anh vừa bỏng vừa đau. Tình yêu đè nén dưới đáy lòng như thể chờ được cơ hội, lập tức ngoi lên bẻ gãy tứ chi, bắt cóc trái tim. Anh quên hết tất cả, chỉ muốn tìm cơ hội mở lời theo bản năng, muốn thoát khỏi khung cảnh khốn đốn, muốn được cứu vớt...
Hô hấp của Hứa Ngụy Châu dồn dập, duỗi tay nắm lấy cổ tay Hoàng Cảnh Du, "Sếp Hoàng..."
Muốn bùng nổ.
Mấy chữ kia vòng quanh khoang miệng, chỉ cần anh nói ra, dù thế nào vẫn có một đáp án. Hứa Ngụy Châu nghĩ trong lòng, có muốn thử một lần không? Anh và Hoàng Cảnh Du hình như rất có duyên với bóng đêm – Bọn họ vì công việc mà thức trắng đêm; có khi thả lỏng dạo chơi dưới ánh đèn; bọn họ chia sẻ cảnh đêm ở các thành phố khác nhau; cũng đắm chìm dưới ánh trăng mênh mông... Giống như hiện tại, liệu anh có thể bày tỏ tình yêu mãnh liệt với người này dưới bầu trời đêm?
Hoàng Cảnh Du kiên nhẫn nhìn anh, hạ giọng dò hỏi: "Sao thế?" Hắn lại gần, Hứa Ngụy Châu thấy hai mắt hắn sáng ngời, màu hổ phách lấp lánh dưới ánh đèn.
Hứa Ngụy Châu nắm chặt tay. Lòng bàn tay nóng lên, có lẽ do rượu, cũng có thể vì sợ hãi – vì "yêu" mà tra tấn lặp đi lặp lại.
Buổi tối hôm ấy quá hoàn mỹ: Đồ ăn thơm ngon, hàn huyên nhiệt tình, gió thu, trà thơm, còn có Hoàng Cảnh Du, hết thảy đều hoàn hảo. Anh không nỡ phá hỏng khung cảnh này, anh hy vọng dù là mình hay Hoàng Cảnh Du, một ngày nào đó nhớ lại buổi tối hôm nay, trong đầu chỉ có kí ức tốt đẹp.
Hứa Ngụy Châu quay đầu, hai mắt rưng rưng, cố gắng kìm nén, từ từ buông tay: "... Hoa nở rồi."
Thôi thì khiến giờ khắc này ngưng tụ trong mắt đôi bên.
Hoàng Cảnh Du sửng sốt, nhìn về phía hoa hướng dương cách đó không xa. So với dáng vẻ ủ rũ lúc mới nhận được, hiện tại từng bông hoa nở rộ, màu vàng tươi sáng nổi bật giữa đêm đen.
Hoàng Cảnh Du mỉm cười, nhìn về phía Hứa Ngụy Châu, trong mắt ngập tràn dịu dàng có lẽ chính hắn cũng không nhận ra.
"Ừ, hoa nở rồi."
21.
Cuối tuần này của Hứa Ngụy Châu không nhàn rỗi chút nào.
Sáng chủ nhật, Hứa Ngụy Châu còn chưa thoát khỏi cảm giác lâng lâng từ đêm hôm trước thì đã nhận được cuộc gọi của em trai Hoàng Cảnh Du. Hoàng Kiến Xuyên nói tối nay ban nhạc bọn họ biểu diễn ở một quán bar nên mời anh đến chơi. Hứa Ngụy Châu vốn định từ chối nhưng Hoàng Kiến Xuyên thuyết phục nhiệt tình: "Anh à, anh đến đi, anh đến nghe hát thử xem, em hát cũng xem như dễ nghe mà." Giọng điệu vô cùng khẩn thiết, Hứa Ngụy Châu nghe mà ngại từ chối nên đành đồng ý.
Nơi Hoàng Kiến Xuyên biểu diễn tên là "Bạch Tinh" – một quán bar âm nhạc mới mở, trang trí đậm tính nghệ thuật. Hứa Ngụy Châu đến nhưng không thấy Hoàng Kiến Xuyên, đến bên quầy cách sân khấu không xa tìm vị trí ngồi xuống, tùy ý gọi một loại đồ uống. Một lát sau, đồ uống còn chưa ra thì Hoàng Kiến Xuyên đã tới.
Hôm nay Hoàng Kiến Xuyên mặc áo sơ mi, tóc vuốt hết ra sau, nhìn qua trưởng thành hơn nhiều. Cậu vừa nhìn thấy Hứa Ngụy Châu thì hai mắt sáng lên: "Anh, anh thấy em thế nào, đẹp trai không?"
Hứa Ngụy Châu nói đùa: "Kém anh trai cậu một chút."
Vốn tưởng Hoàng Kiến Xuyên nghe xong sẽ bất mãn, ai ngờ cậu tỏ vẻ đồng tình: "Anh em là tuyệt đối rồi!"
Xem ra trưởng thành chỉ là ảo giác, bản chất vẫn ngốc nghếch.
Hai người hàn huyên một hát thì nghe thấy tiếng gọi: "Xuyên Tử!" Hoàng Kiến Xuyên quay đầu ra hiệu, rồi nói với Hứa Ngụy Châu, "Anh, lát nữa em lên lát, em bảo họ mang cho anh một đĩa trái cây." Hứa Ngụy Châu gật đầu.
Ban nhạc của Hoàng Kiến Xuyên tên là "Thi nhân trên đụn cỏ khô", có tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, Hoàng Kiến Xuyên là hát chính. Bài thứ nhất Hoàng Kiến Xuyên hát là một bản tình ca, có thể nghe ra cậu không phải ca sĩ chuyên nghiệp, thậm chí có thể nói là hơi "vụng", nhưng cũng bởi vì vụng nên tình cảm trong giọng hát vô cùng chân thành. Không thể không nói, tính tình Hoàng Kiến Xuyên trẻ con nhưng giọng hát không đến nỗi nào.
Hoàng Kiến Xuyên hát ba bài liên tục, bài thứ tư mới đến sáng tác của chính bọn họ. Bài ấy tên là "Đáp án", hình như là bài hát dẫn đến cuộc ẩu đả lần trước, Hứa Ngụy Châu lắng nghe, giọng Hoàng Kiến Xuyên trong vắt, điệu nhạc du dương, câu từ đã được cải biên, phối hợp với nhau đúng là hoàn hảo.
Đây là một tác phẩm được đầu tư kĩ lưỡng.
Nói thật là vượt ngoài mong đợi của Hứa Ngụy Châu. Anh ngẫm nghĩ, không hổ là em trai Hoàng Cảnh Du, nếu biểu diễn trong cuộc họp thường niên của Vạn Trúc thì trả thêm tiền vẫn xứng đáng.
Ban nhạc biểu diễn đến mười rưỡi, sau khi kết thúc, Hứa Ngụy Châu, bốn người trong ban nhạc của Hoàng Kiến Xuyên cùng hai người bạn nữa rủ nhau đi ăn bữa khuya – Hoàng Kiến Xuyên ngồi xe Hứa Ngụy Châu, mấy người còn lại ngồi một xe, mọi người định đến một nhà hàng tên là "Vòng quay số" ăn nướng BBQ. Trên đường đi, Hoàng Kiến Xuyên hỏi Hứa Ngụy Châu cậu hát thế nào, có dễ nghe không, Hứa Ngụy Châu khen vài câu, nói cậu có thể ký hợp đồng và ra mắt luôn.
Hoàng Kiến Xuyên bĩu môi: "Không, Thi nhân trên đụn cỏ khô của chúng em là tự do."
Nghe thấy tên bạn nhạc, Hứa Ngụy Châu tò mò: "Tại sao bạn nhạc của cậu lại lấy tên này?"
Hoàng Kiến Xuyên lập tức hăng hái: "Lúc trước em chọn môn tự học là thơ ca thường thức, thầy giáo lớn tuổi rồi nhưng rất hiền hòa, nhưng em nghe không hiểu, toàn ngủ thôi."
"Nghe rất ít, có phải thi hết môn xếp đầu tiên từ dưới đếm lên không?"
"Vâng, dù sao cả kỳ thầy nói gì em quên hết rồi, chỉ riêng có một câu em nhớ đến giờ."
Hứa Ngụy Châu tò mò: "Câu gì?"
"Thơ ca động lòng người nhất không phải viết ra mà là nằm tắm nắng trên đống cỏ khô tự nhiên nhặt được."
Hứa Ngụy Châu ngẫm nghĩ một lát: "Tinh hoa tự nhiên đến, ý nói cảm hứng."
"Đúng, đúng, đúng." Hoàng Kiến Xuyên hào hứng, "Anh cũng lĩnh hội được đúng không? Dù sao nó khiến em rung động, sau đó em đặt tên ban nhạc là "Thi nhân trên đụn cỏ khô", hy vọng lúc chúng em làm nhạc luôn đầy cảm hứng và ý tưởng."
Hứa Ngụy Châu liếc Hoàng Kiến Xuyên, nghĩ thầm cảm xúc thanh niên tinh tế lại phong phú, rất mẫn cảm với con người cũng như sự việc xung quanh, đúng là thích hợp làm nghệ thuật.
Quán nướng cách quán bar tầm bốn, năm cây số, chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đến nơi. Bởi vì quân số bốn nam ba nữ không ít, hơn nữa thời tiết dễ chịu nên bọn họ quyết định ngồi bàn ngoài trời. Nam thanh nữ tú ngồi quây quanh cái bàn, nói nói cười cười, ồn ào nhốn nháo, Hứa Ngụy Châu nghe bọn họ nói chuyện mà như quay về thời đại học, cả người nhẹ nhàng hẳn ra. Trong lúc đó, có người tò mò về Hứa Ngụy Châu, anh trai vừa đẹp vừa có khí chất, khác xa bạn cùng trang lứa với bọn họ, không ai có thể bỏ qua, có cô gái dũng cảm mở lời: "Anh Hứa có bạn gái chưa?"
"Chưa, công việc bận quá, làm gì có thời gian yêu đương." Hứa Ngụy Châu chia thịt dê mới được đem lên.
"Anh à, anh ưu tú thế này mà còn chưa có bạn gái? Không khoa học chút nào!" Hoàng Kiến Xuyên không thể tin nổi.
Bạn nữ kia nghẹn lời: "Hoàng Kiến Xuyên, anh ấy là anh cậu thật à? Sao cái gì cũng không biết."
Hoàng Kiến Xuyên nghe vậy thì không vui, cầm điện thoại lên bịa chuyện: "Đương nhiên là thật, anh họ tớ, cậu xem này, chúng tớ cùng mua điện thoại với nhau đấy."
Đúng là trùng hợp, điện thoại của Hứa Ngụy Châu và Hoàng Kiến Xuyên không những cùng hãng mà còn cùng phiên bản, ánh mắt bạn nữ quét qua quét lại hai người, nói thầm: "Đúng là hơi giống..."
Hứa Ngụy Châu: "..."
Ăn gần xong, Hứa Ngụy Châu lặng lẽ đi tính tiền. Hoàng Kiến Xuyên lại mở một chai bia, ồn ào rót cho bạn nam bên cạnh, hô: "Cụng ly!"
"Hoàng Kiến Xuyên, cậu có điện thoại!" Có bạn nữ thốt lên, thấy tay Hoàng Kiến Xuyên dính bia thì cẩn thận kết nối hộ.
Hoàng Kiến Xuyên chưa xem ai gọi mà cứ thế nhận, cười nói: "Alo, ai đấy?"
Đầu dây bên kia im lặng.
Hoàng Kiến Xuyên đợi một lát không thấy ai trả lời, tưởng là cuộc gọi quấy rầy, đang định tắt máy thì đầu dây bên kia mở miệng, giọng nói không rõ cảm xúc: "Hoàng Kiến Xuyên."
Hoàng Kiến Xuyên rùng mình, cuống quýt bỏ điện thoại ra nhìn, hai chữ "Sếp Hoàng" to oành trên màn hình – Đây là điện thoại của Hứa Ngụy Châu.
Hoàng Kiến Xuyên nuốt nước miếng, áp điện thoại vào tai: "Anh, em xin lỗi, đây là điện thoại anh Hứa, em... em lấy nhầm."
"Ngụy Châu đâu?"
Hoàng Kiến Xuyên nhìn quanh một vòng, Hứa Ngụy Châu vừa ra khỏi cửa quán, cậu cuống quýt trả lời: "Anh Hứa về rồi đây anh, em giúp anh..."
"Anh Hứa Ngụy Châu! Anh mau ra đây ăn cái này!"
"Anh Hứa, cà tím nướng xong rồi!"
"Anh Hứa, lấy hộ em hộp giấy với ạ."
Tiếng nói hết đợt này đến đợt khác khiến Hoàng Kiến Xuyên không thể không dừng lại, âm thanh hiển nhiên thông qua điện thoại truyền vào tai Hoàng Cảnh Du.
Hoàng Cảnh Du: "..."
Hoàng Kiến Xuyên căng thẳng giải thích: "Chúng em đang ăn nướng BBQ... Có cả... bạn của em..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cho đến khi Hứa Ngụy Châu đi đến trước mặt, Hoàng Kiến Xuyên nhanh tay nhét điện thoại vào tay anh, nói bằng khẩu hình: "Anh em!"
Hứa Ngụy Châu gật đầu, cầm điện thoại ra chỗ yên tĩnh: "Alo, sếp Hoàng?"
Hoàng Cảnh Du bất đắc dĩ hỏi: "... Nướng BBQ ăn ngon không?"
Hứa Ngụy Châu bật cười trong lòng, ngoài miệng giả vờ nghiêm túc: "Thịt dê và sườn sụn không tồi."
Hoàng Cảnh Du: "..."
"Anh tìm tôi có chuyện gì à?"
Hoàng Cảnh Du im lặng. Thật ra không có chuyện gì quan trọng, chỉ là hắn mới xong việc, muốn nghỉ ngơi một lát, sau đó nghĩ đến Hứa Ngụy Châu, nên mới gọi hỏi một chút: "Cậu nhớ giục hợp đồng bên phía Hoài Tư."
"Vâng thưa sếp."
Hoàng Cảnh Du tạm dừng một lát rồi hỏi tiếp: "Sao tự nhiên lại ăn nướng BBQ?"
"Hôm nay ban nhạc của cậu Hoàng có buổi biểu diễn, mời tôi đến nghe, sau đó tôi mời bọn họ một bữa."
"Ồ? Hát hay không?"
"Ừm... Với trình độ ấy, nếu biểu diễn ở cuộc họp thường niên của Vạn Trúc thì phải trả thêm tiền."
"..."
Vị trí này gió hơi lớn, tóc Hứa Ngụy Châu bị thổi rối bời. Cách đó không xa, không biết nhóm Hoàng Kiến Xuyên đang nói gì bỗng bật cười, Hứa Ngụy Châu đứng ở chỗ yên tĩnh nghe rõ cực kỳ. Hoàng Kiến Xuyên chợt nhớ tiếng gọi nhiệt tình của mấy bạn nữ vừa rồi, lại nhớ đến câu Tiết Phái hỏi mình "Cậu cảm thấy người như nào mới xứng với trợ lý Hứa", nội tâm khẽ động, buột miệng thốt lên: "Cậu thích mẫu người thế nào?"
"... Anh hỏi gì cơ?" Hứa Ngụy Châu sửng sốt.
Lúc này Hoàng Cảnh Du mới ý thức được hiện tại hỏi vấn đề này kỳ quái đến mức nào, vội vàng bổ sung một câu: "... Tiết Phái bảo muốn giới thiệu đối tượng cho cậu."
"À, à." Hứa Ngụy Châu lấy lại tinh thần, "Tôi... Tôi..."
Anh trả lời "tôi" một hồi lâu, cuối cùng mới đáp bằng giọng buồn bã: "Tôi thích có tiếng nói chung."
Có tiếng nói chung là sao?
Là cùng chung chí hướng hay cảm xúc? Là không giấu diếm lẫn nhau hay im lặng làm bạn?
Ý câu này quá rộng, Hoàng Cảnh Du cảm thấy hoang mang. Hắn muốn hỏi rõ một chút, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng hát, Hoàng Cảnh Du lại im lặng. Hứa Ngụy Châu nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của Hoàng Cảnh Du trong điện thoại, nhìn đám Hoàng Kiến Xuyên khoác vai nhau, lắc lư theo điệu nhạc, tiếng ca xuyên qua màn sương, khiến những người đang dùng bữa khuya dừng tay và lắng nghe:
"Đây là mùa đẹp nhất
Có thể quên ước mơ
Nơi nơi đều là hoa
Bóng tối phủ núi đồi
Đây là bóng tối đẹp nhất
Có thể lay động ánh mặt trời
Nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh núi
Chén rượu vang leng keng
Đây là chén rượu đẹp nhất
Có thể cất tiếng ca
Kéo hương hoa lại gần
Bốn phía là tia nắng
Đây là tia nắng đẹp nhất
Bóng hoa in xuống đất
Ai muốn nhặt cái bóng
Ai muốn nhận ánh dương"
...
Hứa Ngụy Châu bật cười.
Anh nghĩ có lẽ Hoàng Cảnh Du không nhận ra, giống như bây giờ, bọn họ không cần nói gì hết, chỉ là cùng nhau nghe một bài hát cũng là một loại có tiếng nói chung.
22.
Cuộc sống đôi khi rất độc ác, cho bạn một viên kẹo nhưng không quên dội cho bạn một gáo nước lạnh. Hứa Ngụy Châu vượt qua một cuối tuần tuyệt vời, sau đó phải đánh đổi bằng tâm trạng của tuần tiếp theo. Ngay từ đầu tuần, Hoàng Cảnh Du đã dặn anh đặt bàn ở nhà hàng Hoa Viên, Mẫn Giai có thời gian, hắn muốn dùng bữa tối với cô vào tối thứ năm.
Có lẽ đây là lần thứ hai nghe về vấn đề này nên Hứa Ngụy Châu bình tĩnh đến bất ngờ, thậm chí còn nhắc nhở: "Anh có cần vé xem phim không?"
Hoàng Cảnh Du do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: "Mua đi."
Hứa Ngụy Châu tạm ngừng, rồi kiến nghị thêm: "Với độ nổi tiếng của sếp Mẫn thì bao cả phòng sẽ thích hợp hơn."
"Không cần." Hoàng Cảnh Du cau mày, "Cứ mua bộ phim mới nhất bên cô ấy đi."
Lúc bộ phim mới ra rạp, Mẫn Giai đã cử nhân viên đến Vạn Trúc tặng vé, hiện tại bộ phim sắp rút khỏi rạp, Hoàng Kiến Xuyên vẫn lựa chọn nó. Hứa Ngụy Châu nghĩ thầm: Bộ phim này Mẫn Giai phải xem ít nhất chục lần rồi, Hoàng Cảnh Du chắc chắn không thể không biết. Người ta xem phim rạp vì thật sự muốn xem phim, nhưng Hoàng Cảnh Du và Mẫn Giai chọn ra rạp chiếu phim có lẽ chỉ muốn cảm nhận bầu không khí gọi là hẹn hò.
Hứa Ngụy Châu cảm thấy khó thở, nhất thời không biết nên nói gì, bèn quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hoàng Cảnh Du thấy Hứa Ngụy Châu đột nhiên im lặng, cũng đánh mắt nhìn theo: Tòa nhà cách đó không xa thay quảng cáo mới, hình như một ngôi sao nam nổi tiếng làm phát ngôn thương hiệu cho một nhãn hiệu đồng hồ, quảng cáo to bằng nửa tòa nhà dưới ánh mặt trời cực kỳ bắt mắt. Hoàng Cảnh Du nhìn thoáng qua: "Cố Gia Nhiên."
Hứa Ngụy Châu bất ngờ: "Anh biết cậu ta." Hứa Ngụy Châu luôn cho rằng Hoàng Cảnh Du chỉ biết mấy ngôi sao mà tập đoàn từng hợp tác.
"Ông chủ của cậu ra ở cùng tiểu khu với tôi."
"... Ôn Ngân của Lam Hải?"
"Ừ."
Hứa Ngụy Châu chần chờ một lát, sau đó hỏi: "Anh có nghe nói... tin đồn của Ôn Ngân và Cố Gia Nhiên không?
"Tin đồn gì?"
"Là... Hình như bọn họ rất thân thiết, như là... một cặp."
Hứa Ngụy Châu trả lời một cách mơ hồ, nhưng Hoàng Cảnh Du nghe hiểu. Hắn dừng bút, ngẩng đầu: "Ngụy Châu, đây là lần thứ hai cậu hỏi tôi vấn đề này."
Hứa Ngụy Châu chợt căng thẳng: "Tôi không hỏi anh."
"Cậu muốn hỏi tôi có cái nhìn thế nào về vấn đề này đúng không?" Giọng Hoàng Cảnh Du bình tĩnh, hô hấp Hứa Ngụy Châu bắt đầu dồn dập, nhưng không phản bác, hình như đang đấu tranh với thứ gì đó.
Hoàng Cảnh Du nghiêm túc nhìn trợ lý của mình: "Tôi không biết tại sao cậu lại để ý vấn đề này như thế, nhưng hiện tại tôi có thể trả lời nghiêm túc – Thật ra tôi không quá quan tâm vấn đề này, tình yêu đồng tính cũng được, dị tính cũng được, tôi thấy nó chỉ như củ cải trắng thôi, tùy theo nhu cầu."
"Đó là bởi bọn họ không liên quan gì đến anh đúng không. Nếu là người thân mà anh quan tâm, ví như anh có con..."
Hoàng Cảnh Du ngắt lời: "Giả thiết này không thành lập, tôi không có con."
Hứa Ngụy Châu cứng người: "Hoặc là... hoặc là..."
Hứa Ngụy Châu đang định nói Hoàng Kiến Xuyên, nhưng lại nghĩ đến tình thân còn mỏng manh hơn không khí, chắc hẳn không thể xem là người thân của Hoàng Cảnh Du, anh lại hậm hực ngậm miệng.
Hoàng Cảnh Du dở khóc dở cười: "Nếu bắt buộc phải ví dụ, chi bằng nói..."
Cái tên đã ở bên miệng, Hoàng Cảnh Du lại ý thức được gì đó, xấu hổ dừng lại.
Nhưng nó khiến Hứa Ngụy Châu càng tò mò: "Ai?"
Không chờ Hoàng Cảnh Du trả lời, Hứa Ngụy Châu đã "A" một tiếng: "Tôi biết rồi..."
Hoàng Cảnh Du đứng bật dậy: "Ý tôi là..."
"Ông chủ Tiết!"
Hoàng Cảnh Du không hé răng.
Hắn nắm chặt cây bút chưa kịp buông, cuối cùng dưới ánh mắt dò hỏi của Hứa Ngụy Châu, gật đầu: "Đúng."
Hứa Ngụy Châu lộ ra biểu cảm "tôi biết ngay mà": "Thế theo như ý anh, nếu ông chủ Tiết thích đàn ông, anh sẽ nghĩ sao?"
Đối mặt với sự kiên trì của Hứa Ngụy Châu, Hoàng Cảnh Du thật sự không có biện pháp chống đỡ, hiếm khi cảm thấy bối rối: "Tôi..."
Hứa Ngụy Châu vẫn bất động nhìn hắn.
Có một số việc giữa người xa lạ và người thân sẽ cho cảm nhận khác nhau. Hứa Ngụy Châu nghĩ có lẽ lần này sẽ không nhận được đáp án kiểu mẫu như vậy nữa.
"Tôi..." Hoàng Cảnh Du tránh ánh mắt Hứa Ngụy Châu, nhẹ nhàng đáp, "Hy vọng cậu ta hạnh phúc."
Hứa Ngụy Châu ngơ ngác, hồi lâu sau mới nói thầm: "Anh đúng là..."
Đúng là gì thì Hoàng Cảnh Du không biết. Cho đến khi Hứa Ngụy Châu rời khỏi văn phòng, Hoàng Cảnh Du vẫn không biết anh muốn nói gì.
Buổi tối, Hoàng Cảnh Du đến "Tục" một mình. Tiết Phái thấy hắn thì hơi bất ngờ, thứ nhất là không hẹn trước, thứ hai là y không ngờ Hoàng Cảnh Du thật sự nghe vào đầu, hiếm khi đến quán bar mà không dẫn Hứa Ngụy Châu đi cùng. Theo lệ thường, Tiết Phái mang rượu ngon ra mời Hoàng Cảnh Du, nhưng lại thấy hắn thất thần ngồi ở đó, không uống ngụm nào, dáng vẻ tâm sự nặng nề. Tiết Phái khó hiểu: "Có phải cậu gặp phải chuyện gì không? Tôi thấy Vạn Trúc có phá sản thì chắc gì đã thấy cậu mặt ủ mày chau thế này."
Hoàng Cảnh Du ngẫm nghĩ một lát, chuyện của hắn và Hứa Ngụy Châu vẫn mang tính riêng tư, nên bắt đầu câu chuyện bằng "Tôi có một người bạn" để nói lại vấn đề của Hứa Ngụy Châu, sau đó đưa ra nghi vấn của mình: Vì sao muốn hỏi vấn đề này? Người kia hy vọng có được đáp án thế nào?
Tiết Phái vừa uống rượu vừa hoang mang nghe kể chuyện, nghe xong thì hiểu ra: "Biết rồi, một người là cậu, người còn lại là Hứa Ngụy Châu. Vấn đề này chắc là Hứa Ngụy Châu hỏi."
"..."
Tiết Phái khó hiểu: "Tôi cũng muốn hỏi cậu, tại sao lại rối rắm vì vấn đề này?"
Hoàng Cảnh Du: "Tôi tìm cậu để phân tích, chứ không phải đến để nghe cậu đặt câu hỏi."
"Được thôi." Tiết Phái nghiêm túc lại, "Lão Hoàng này, tôi đi thẳng vào kết luận luôn, một tin tức tốt và một tin tức xấu... Tin tức tốt là tôi đoán trợ lý Hứa có người mình thích, tin tức xấu là người kia là đàn ông."
Không chờ Hoàng Cảnh Du khiếp sợ xong rồi bình thường trở lại, Tiết Phái đã bổ sung: "Cậu ấy không ngừng thử cậu vì lo lắng xu hướng giới tính sẽ ảnh hưởng công việc, dù sao Hứa Ngụy Châu là một nhân viên ưu tú. Tuy xã hội hiện đại đã cởi mở hơn nhiều nhưng không phải ai cũng chấp nhận tình yêu đồng tính. Mà cậu là cấp trên của cậu ấy, với cậu ấy, cái nhìn của cậu rất quan trọng, điều này không thể nghi ngờ. Vì vậy Hứa Ngụy Châu mới quan tâm như thế, thậm chí hỏi hai lần, bởi cậu ấy cần một đáp án rõ ràng, cậu ấy hy vọng nhận được sự tán thành và ủng hộ của cậu."
Hoàng Cảnh Du im lặng một lúc lâu.
Hắn không biết mình khiếp sợ vì Hứa Ngụy Châu thích nam hay Hứa Ngụy Châu có người mình thích. Hoàng Cảnh Du biết một người xuất sắc như Hứa Ngụy Châu vẫn luôn được hoan nghênh, nhưng không thể tưởng tượng mẫu người anh thích sẽ như thế nào, đặc biệt lại là đàn ông?
Tiết Phái nói thêm: "Chỉ là tôi đoán có lẽ Hứa Ngụy Châu chưa bắt đầu yêu đương, có thể là yêu thầm hoặc đang trong giai đoạn tìm hiểu, nhưng chắc chắn một điều là chưa xác lập quan hệ."
"Vì sao?"
"Nếu Hứa Ngụy Châu yêu đương thì chắc chắn cậu là người đầu tiên phát hiện ra." Tiết Phái dựa vào sô pha, "Cậu thấy dạo này cậu ấy có thay đổi gì không? Có hành động nào khác trước đây không? Có chú ý đặc biệt đến ai không? Thường xuyên kìm nén không được mà gọi điện hay đăng bài gì đó?"
Hoàng Cảnh Du ngẩn ra, hình như nghĩ đến gì đó, cuối cùng chỉ do dự lắc đầu.
"Thông thường mà nói, nếu yêu đương thật, dù là yêu thầm thì vẫn để lại dấu vết, nhưng ngay cả cậu mà còn không nhận ra điều gì không ổn thì khả năng cao là mới đến bước làm quen, nói không chừng chính cậu ấy còn hoang mang... Thật ra tôi cảm thấy các mối quan hệ của Hứa Ngụy Châu không rộng lắm, công việc lại bận rộn, nếu cậu ấy thật sự để ý ai, liệu cậu có quen người đó không?"
Tiết Phái vừa dứt lời, Hoàng Cảnh Du liền nghĩ đến Phùng Anh. Hoàng Cảnh Du nhớ Hứa Ngụy Châu từng bảo mình thích người có tiếng nói chung, lúc dùng bữa đúng là Phùng Anh và anh luôn trò chuyện; hơn nữa lần trước mình đánh giá không tốt về Phùng Anh, Hứa Ngụy Châu rất không vui. Chẳng lẽ lúc ấy đã để ý rồi sao? Nếu là thế thật thì xem như tất cả đã rõ. Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoàng Cảnh Du lập tức khó coi: Không biết tên đào hoa kia nói gì, mới ăn một bữa cơm rồi nhắn tin mấy ngày là có thể thu hút sự chú ý của Hứa Ngụy Châu. Nội tâm Hoàng Cảnh Du luôn cảm thấy Hứa Ngụy Châu không có khả năng thích một người như vậy, nhưng trợ lý của mình vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm trong tình yêu, nếu bị kẻ lắm mưu nhiều kế lừa thì sao?
Chỉ một chốc mà sắc mặt Hoàng Cảnh Du thay đổi mấy lần, Tiết Phái không biết hắn suy nghĩ điều gì, nhìn có vẻ vừa tức giận vừa đau lòng. Tiết Phái cảm thấy thú vị, quen Hoàng Cảnh Du nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy biểu cảm hắn phong phú như thế.
"Nói đi nói lại hình như cậu không quan tâm chuyện cậu ấy thích đàn ông thì phải? Lần trước tôi nhắc đến có người để ý cậu ấy, cậu chỉ cảm thấy đối phương không xứng."
Nhắc đến chuyện lúc trước, nội tâm Hoàng Cảnh Du rối bời: "Hứa Ngụy Châu vẫn luôn ưu tú, dù yêu hay không yêu, đàn ông hay phụ nữ thì tôi đều hy vọng cậu ấy hạnh phúc."
Tiết Phái nói đùa: "Thế nếu cậu ấy thích cậu thì sao?"
Hoàng Cảnh Du sửng sốt, sau đó nhíu mày nhìn Tiết Phái.
Tiết Phái giơ tay: "Nếu suy luận của tôi đúng thì có khả năng là thế mà? Dù sao Hoàng Cảnh Du tiếng tăm lừng lẫy thuộc hàng xuất chúng trong xuất chúng, hơn nữa cậu thấy người này không xứng, người kia không xứng, vậy cậu xứng không?"
Thấy vẻ mặt Hoàng Cảnh Du cứng đờ, có lẽ còn chịu kích thích hơn nghe Hứa Ngụy Châu thích đàn ông vừa nãy, Tiết Phái bật cười: "Được rồi, tôi đoán thôi, dù thích nam giới thì trợ lý Hứa cũng không rối bời như thế đâu. Nếu thật sự ở bên cậu, hai người đi ăn cơm dạo phố là hẹn hò hay mở họp?"
Nói xong lại nghĩ đến gì đó, Tiết Phái cười: "Cậu đừng trách tôi nói giỡn. Ngần ấy năm tôi thấy chỉ có người có tính cách như Hứa Ngụy Châu mới chịu được cậu, sau này cậu kết hôn cứ dựa theo tiêu chuẩn như thế mà tìm đối tượng."
Hoàng Cảnh Du cảm thấy khó chịu vô cớ: "Cái gì gọi là tính cách như Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu là Hứa Ngụy Châu, dù tính cách giống hệt thì cũng không phải Hứa Ngụy Châu, không phải ai tôi cũng chấp nhận."
Tiết Phái không nói lại hắn, giơ tay đầu hàng: "Ừ, ừ, ừ, trợ lý Hứa là có một không hai."
Tiết Phái nâng ly cụng ly với Hoàng Cảnh Du: "Sao, hiện tạo nghi vấn được giải đáp chưa?"
"Cảm ơn, trải qua sự phân tích của cậu, tôi càng hoang mang hơn."
"..."
Cả buổi tối, phần lớn thời gian Hoàng Cảnh Du dùng để tự hỏi những chuyện liên quan đến Hứa Ngụy Châu, giống như làm việc, cũng không phải làm việc. Bởi vì đối mặt với công việc, Hoàng Cảnh Du luôn dễ dàng tìm được bước đột phá và cách giải quyết; mà đối mặt Hứa Ngụy Châu, hắn như lâm vào màn sương mù dày đặc, không thể đứng im tại chỗ, nhưng mỗi bước đi đều không chắc chắn.
Với Hoàng Cảnh Du, những thứ không nắm chắc thì càng nguy hiểm.
Vốn đến "Tục" vì muốn tham khảo cái nhìn của Tiết Phái, kết quả bị ý tưởng của y khuấy đảo, khiến sự việc càng phức tạp thêm. Hoàng Cảnh Du suy đi tính lại, nếu Hứa Ngụy Châu thật sự thích đàn ông như suy đoán của Tiết Phái, về công hay về tư thì hắn đều không cảm thấy có vấn đề, nhưng tốt nhất đừng là Phùng Anh vừa nhìn đã thấy không đáng tin.
Hứa Ngụy Châu đáng giá có được những thứ tốt nhất: Công việc, cuộc sống, cũng như người yêu.
Không biết dáng vẻ khi yêu đương của anh sẽ thế nào – Có đoan chính lịch sự như ngày thường không? Có vui vẻ như hôm đi dạo chợ đêm Trường Ninh không? Lúc ăn cơm, sẽ kể chuyện thời thơ ấu cho đối phương nghe sao?
Hoàng Cảnh Du bỗng ý thức được Hứa Ngụy Châu đã ba mươi tuổi rồi. Ở độ tuổi thích hợp yêu đương nhất, Hứa Ngụy Châu vẫn đứng phía sau mình, đĩnh bạt ngay thẳng như cây bạch dương. Thời gian khiến Hứa Ngụy Châu càng thêm trầm ổn, chỉ riêng chuyện Hoàng Cảnh Du chưa từng thấy mệt mỏi và buồn ngủ trên gương mặt anh là không thay đổi. Nhiều năm như vậy, mỗi khi anh đứng đó, mỗi khi đối mặt với mình thì suy nghĩ điều gì?
Nghĩ đến đây, Hoàng Cảnh Du bắt đầu thấy hối hận. Rõ ràng bọn họ có rất nhiều cơ hội giống bữa tối nọ, ở bên nhau không phải vì công việc, không cần nghĩ, không cần quan tâm đến gì khác, chỉ hóng gió và tâm sự...
Hứa Ngụy Châu có thể tiếp tục dựa vào lan can kể chuyện khi anh còn nhỏ. Đôi mắt anh sáng ngời, sau đó cười rộ lên, tắm mình dưới ánh trăng; gió thổi tóc anh tung bay, chắc chắn anh sẽ giơ tay vuốt lại; anh còn thường xuyên quay sang liếc mình, đôi khi nhíu mày, đôi khi thấp thoáng ý cười; hoặc chỉ cần anh ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn về phía mình... Ban đêm vì anh mà trở nên khác biệt, hoa hướng dương phía sau còn không sống động bằng anh.
Đó là Hứa Ngụy Châu.
Hoàng Cảnh Du chậm rãi nhắm mắt lại. Trái tim hắn đập rất nhanh, giống như quay về buổi tối hôm ấy. Hắn chưa từng có khát khao mãnh liệt như thế: Khát khao Hứa Ngụy Châu xuất hiện; khát khao giọng nói của Hứa Ngụy Châu; khát khao hiểu biết Hứa Ngụy Châu; khát khao mọi thứ liên quan đến Hứa Ngụy Châu – ánh trăng, lego, từng chồng tài liệu, hay một bó hoa.
Khát khao Hứa Ngụy Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro