31. "Tất cả giơ tay lên"
- Cho tôi 1 Ice Americano và 1 Latte. Mang đi. - Wonwoo bước tới quầy phục vụ, nói lớn.
Nhân viên pha chế nhìn hắn từ đầu đến chân, ái ngại. Cũng không trách cậu nhân viên được khi tự dưng trong quán xuất hiện một người kỳ lạ, mặt mũi xây xát dù cố gắng che bởi chiếc kính râm to bự, khoác áo jacket da bên ngoài chiếc áo thun "nhuộm" màu máu, chưa kể nếu ngửi kỹ trong không khí còn có mùi thuốc súng còn vương lại trên người khách kia nữa.
Khỏi phản đoán, nguyên chữ "ác nhân" viết trên trán hắn rồi. Cậu nhân viên dạ vâng, sợ hãi, đôi tay luống cuống, len lén mò tới nút báo động khẩn cấp cho cảnh sát được lắp bên dưới kệ phục vụ. Nhưng làm sao qua mắt tên tội phạm này được.
Wonwoo rút trong người ra khẩu súng nhắn, giương lên trời, giễu oai.
- Tất cả giơ tay lên. - Thật mệt mỏi, hắn chỉ muốn mua coffee một cách bình thường mà cuối cùng tên nhân viên thỏ đế này "ép" hắn phải order theo phong cách của một ác nhân.
Khách trong quán thấy khẩu súng trên tay hắn, sợ hãi, lập tức cúi rạp xuống bàn, không dám ngẩng đầu lên.
Cậu nhiên viên pha chế bị dọa sợ đến mức suýt ướt quần, lóng ngóng làm hai order cho hắn nhanh hết mức có thể.
Ngay khi hắn thảy số tiền coffee lên mặt quầy, tiếng còi báo động đã vang lên, ai đó đã lén hắn và gọi cảnh sát. Haizz, tệ thật.
Wonwoo chạy ra khỏi quán, kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp, bên ngoài đã có chiếc xe chờ sẵn.
- Nói với tôi là không phải anh lại gây chuyện đi? - Mingyu ngồi bên tay lái, cằn nhằn.
- Tôi thề là không giết ai trong đó. - Hắn tháo vỏ đạn cho cậu kiểm tra, trống không. - Chỉ dọa họ chút thôi.
- Và trò chơi của anh kéo theo đám cảnh sát tới! - Cậu vẫn không thôi màn phàn nàn vô tận của mình.
- Nếu cậu không muốn chúng ta bị phát hiện thì mau tăng tốc và biến khỏi đây đi. - Wonwoo nhắc nhở cậu anh hùng. - À quên, Ice Americano của cậu này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro