10.

Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng khách nơi hai con người đang ngồi bên nhau. Bank chăm chú ráp mô hình, bàn tay nhanh nhẹn lắp từng mảnh ghép với vẻ tập trung cao độ. Bên cạnh, Dương Hoàng Yến ôm bé mèo nhà Misthy vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Bank ráp mô hình rồi giúp một tay khi cần.

"Đây, đồ ăn của hai em bé đây."

Misthy từ trong bếp bước ra, trên tay là một đĩa gà chiên nóng hổi, thơm nức mũi. Đặt đĩa xuống bàn, cô vỗ tay hào hứng.

"Nhìn ngon quá!" Yến mắt sáng rỡ, nhanh chóng với tay lấy một miếng, thổi phù phù rồi cắn một miếng nhỏ.

"Đương nhiên rồi, do chính tay em làm mà." Misthy tự hào.

Ba người vừa ăn, vừa chơi với nhau, không gian tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.

Bỗng—

Ding dong!

Misthy đứng dậy đi ra mở cửa.

"Ai vậy ta ?" Cô lẩm bẩm, rồi vừa mở cửa đã trố mắt ngạc nhiên. "Ủa ? Chị Kiều ?"

"Chị Yến đâu ?" Nguyễn Kiều Anh đứng trước cửa, trên người vẫn còn khoác chiếc măng tô dài, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt dịu dàng khi nhắc đến người yêu.

"Đang chơi với Bank trong kia á, chị vào nhà đi."

Kiều Anh bước vào, vừa nhìn vào phòng khách đã thấy bé mèo cam của mình đang ngồi chơi với bé mèo nhà Misthy. Nhưng ngay sau đó, cô không kịp để ý đến mèo nữa vì một bóng dáng nhỏ nhắn đã lao về phía mình.

"Aaaa Kiều Anh về rồi!"

Dương Hoàng Yến thả bé mèo trong lòng ra, chạy ngay đến ôm Kiều Anh thật chặt, như thể muốn kiểm tra xem đây có thật là người yêu mình hay không.

"Chào chị." Bank lễ phép lên tiếng.

"Chào em." Kiều Anh mỉm cười đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn dán vào cô gái nhỏ đang ôm mình.

"Bé đang chơi gì đấy ?"

"Em đang chơi với mấy bé mèo nhà Misthy với ráp hình."

"Vậy bé muốn về luôn không, hay muốn chơi tiếp ?"

"Nhưng em còn đang ăn gà mà..." Yến bĩu môi.

Kiều Anh bật cười, đưa tay nhéo nhẹ má nàng. "Vậy bé ăn hết đi rồi em chở về."

"Vâng ạ!"

Nàng lập tức quay lại bàn, tiếp tục vừa ăn vừa ráp mô hình cùng Bank.

Trong khi đó, Kiều Anh cùng Misthy ngồi xuống sofa.

"Em trả em bé nguyên vẹn lại cho chị đó nhé. Hết sốt, hết ho, uống hết thuốc luôn." Misthy tự hào báo cáo.

"Ừm hết sốt, hết ho nhưng vẫn khàn giọng. Mà dù gì cũng cảm ơn mày với Bank đã chăm Yến trong mấy ngày chị đi vắng, nên chị tha cho mày vụ mày dắt chị Yến đi uống rượu đó." Kiều Anh nheo mắt nhìn Misthy đầy cảnh cáo, nhưng rồi lại cười. "Kèo omakase mày muốn đi lúc nào thì nhắn chị."

"Oke!" Misthy giơ tay làm động tác "ok" ngay lập tức.

Bỗng Yến quay sang, mắt lấp lánh. "Kiều Anh nhìn này, xinh không ?"

Kiều Anh nhìn nàng, rồi nhìn mô hình nàng vừa ráp xong, nhẹ nhàng gật đầu. "Xinh lắm, bé ạ."

Đột nhiên nàng đi lại nắm tay Kiều Anh nhỏ giọng: "Về ạ."

"Muốn về rồi à ?"

"Vâng."

"Vậy thì về thôi." Kiều Anh mỉm cười, với tay lấy túi xách của nàng.

Misthy đứng dậy, cầm chìa khóa xe đưa cho Kiều Anh. "Chị lái xe cẩn thận nha."

"Ừm. Muốn đi ăn ngày nào thì nhắn chị."

"Vâng!"

Misthy mở cửa tiễn hai người, nhìn theo bóng họ khuất dần trong thang máy.

Trên đường về, không khí trong xe tràn ngập sự yên bình. Yến tựa đầu vào ghế, ngón tay vân vê vạt áo. Một lát sau, nàng ngước lên gọi khẽ: "Kiều Anh ơi."

"Sao ạ ?" Kiều Anh liếc nhìn nàng một chút rồi tập trung lái tiếp.

"Em muốn nuôi mèo, được không ạ ?"

Kiều Anh nhướng mày. "Sao tự dưng lại muốn nuôi mèo ?"

"Tại mấy nay ở nhà Misthy chơi với mấy bé mèo thích lắm ạ."

Kiều Anh im lặng một chút rồi bật cười. "Vậy giờ em chở bé đi mua nha."

"Thật không ạ ?"

"Thật. Nhưng mà..." Kiều Anh liếc qua nhìn nàng. "Bé phải hứa là không được ham chơi với nó mà bỏ bê em."

"Không đâu ạ!"

Sau một hồi lựa tới lựa lui ở tiệm thú cưng, cuối cùng nàng cũng chọn được hai bé Munchkin xinh xắn, một bé nhị thể xám trắng và một bé nhị thể vàng trắng.

"Eo ôi, Kiều Anh nhìn này. Dễ thương quá đi!" Yến ôm hai bé mèo vào lòng, ánh mắt rạng rỡ.

Kiều Anh mỉm cười, xoa đầu nàng. "Dễ thương như bé vậy đó."

"Kiều Anh nghĩ tên cho hai bé đi."

"Coca với Pepsi nha."

"Tại sao ạ ?"

"Cả bé và em đều thích uống Coca với Pepsi mà. Đúng không ?"

Yến cười tít mắt. "Vâng ạ!"

Về đến nhà, Yến nằm dài trên sofa, thở dài. "Nhớ nhà quá đi."

Kiều Anh đi phía sau, tay xách hai balo đựng hai bé mèo. Cô đặt balo xuống, mở khóa, để Coca và Pepsi chạy ra khám phá ngôi nhà mới.

"Coca với Pepsi, vào khám phá nhà mới đi."

Sau khi thả mèo xong, Kiều Anh quay lại xe lấy vali của mình vào nhà.

"Em có mua bánh, kẹo với nước ngọt để ở nhà cho bé nè."

Yến ngồi dậy, ôm Pepsi trong lòng, bĩu môi. "Em có phải con nít đâu mà Kiều Anh mua mấy thứ đó."

"Em mua để bé ăn lúc xem phim mà." Kiều Anh bật cười.

"Thôi bé nằm đây chơi với Coca và Pepsi nha. Em lên lầu soạn đồ ra cất."

Nhưng Yến lập tức đứng dậy, nắm lấy tay Kiều Anh. "Thôi Kiều Anh nghỉ ngơi đi, em làm cho."

"Em có mệt đâu mà nghỉ ngơi."

"Có, Kiều Anh có mệt mà." Nàng kéo cô lại sofa, nhấn cô ngồi xuống, rồi nhanh nhẹn xách vali chạy lên lầu.

Kiều Anh bật cười, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của người yêu. "Coi chừng té bây giờ. Đâu có ai dí bé đâu mà chạy gấp vậy."

Ánh mắt cô tràn đầy sự cưng chiều và bất lực.

Vừa ngồi xuống, bé Coca liền nhảy lên lòng Kiều Anh, cuộn tròn lại.

Cô vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, nhỏ giọng nói: "Bé con à, bộ lông vàng cam của con trông giống y chang mái tóc ngả vàng cam của mẹ nhỏ con vậy đó. Nhưng mẹ nhỏ dễ thương hơn con nhiều."

Sau khi xếp đồ xong, Yến quay lại phòng khách, nằm xuống sofa, ôm Coca và Pepsi.

Hai người cùng nhau xem phim, nhưng chỉ được một lúc, nàng đã ngủ mất.

Kiều Anh nhìn nàng, rồi nhìn hai bé mèo con ngủ say bên cạnh, không nhịn được mà thốt lên:

"Trời ơi, nhà tôi nuôi tận ba bé mèo dễ thương."

Cô kéo Yến lại gần, để nàng dựa vào mình, rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cả hai.

Một ngày dài kết thúc bằng một khung cảnh dịu dàng và bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro