Chương 1: LISBON - GIỮA NHỮNG MẢNH VỠ ĐỜI HỌC SINH

Cristiano Ronaldo dos Santos Aveiro, 18 tuổi, là học sinh lớp 10A1 của trường trung học Saint-Aurelio – một ngôi trường danh tiếng, hào nhoáng, và đầy những bí mật đen tối mà ít ai dám chạm đến.

Cậu không đeo kính, không lù khù mọt sách như trong phim, mà trái lại, cậu đẹp một cách thật rực rỡ và thuần khiết: làn da rám nắng tự nhiên, đôi mắt nâu ấm, sống mũi cao, đôi môi mỏng nhẹ luôn mím lại đầy tự vệ. Dáng người gầy gò nhưng cân đối, Cristiano có khí chất của một người luôn gắng gượng để không gục ngã.

Cậu là thủ khoa lớp chuyên Toán – một trong những học sinh xuất sắc nhất trường. Học lực của cậu khiến giáo viên nể phục, khiến bạn bè âm thầm ghen tị... và khiến Thiago Mendes, "trùm trường", căm ghét đến tận xương tủy.
••••

Thiago là con trai duy nhất của bộ trưởng nội vụ. Hắn không cần học cũng có quyền, có tiền, và có đàn em vây quanh như ong bướm. Sở hữu vẻ ngoài đẹp trai và dáng vẻ cao ráo, nhưng tâm hồn hắn đầy những u ám của quyền lực và sự khinh người.

Hắn không thích Cristiano – bởi vì Cristiano không sợ hắn. Cậu không quỳ, không cúi, không tâng bốc hắn như những kẻ khác.

Và như thế, Cristiano trở thành mục tiêu bị dập nát từng ngày.

------

Hành lang sau tiết học thứ ba. Căn phòng thể dục cũ bỏ hoang ở cuối khu A – không camera, không giám thị.

Cristiano đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, lau đi vết bụi phấn trên má thì một bàn tay bất ngờ tóm chặt lấy cổ áo cậu, kéo lê đi giữa hành lang như một món đồ chơi.

"Không chào tao à, đồ rác rưởi?" – Giọng của Thiago như tiếng xé giấy vang bên tai.

"Xin... đừng... hôm nay tôi mệt..." – Cristiano thều thào, vùng vẫy.

"Câm miệng."

ẦM! – Một cú đẩy thô bạo làm Cristiano ngã đập vai vào cạnh bàn thể dục. Cả người cậu co giật.

Paulo – một tên đàn em – giơ chân, đạp thẳng vào lưng cậu. Một tên khác kéo cổ áo Cristiano lên, đấm vào ngực.

"Tao nói bao nhiêu lần rồi, học giỏi mà nghèo thì cũng chỉ là cặn bã. Tao không muốn nhìn thấy mày bước vào lớp với gương mặt tự tin đó nữa, hiểu chưa?" – Thiago gằn giọng, rồi giơ chân đạp thẳng vào mặt Cristiano khiến máu phụt ra từ mũi cậu.

Cậu nằm đó, không phản kháng. Áo trắng đồng phục giờ đã loang lổ máu. Cơ thể run lên từng hồi. Đau. Rát. Nhục nhã.

"Coi như quà chào buổi sáng."

TIẾNG LOA TRƯỜNG, LẠI MỘT LẦN NỮA

"Yêu cầu nhân viên y tế đến phòng thể dục khu A. Có học sinh bất tỉnh."

Lần thứ tư trong vòng hai tháng, Cristiano được đưa lên cáng – máu dính đầy mặt, tay tím bầm, môi cắt ra vì va vào cạnh bàn. Các bạn học nhìn, xì xào, nhưng không ai dám lên tiếng. Đám học sinh sợ Thiago như sợ thần chết.
•••

PHÒNG CẤP CỨU – BỆNH VIỆN LISBON

Bà Dolores ngã khuỵu trước cửa phòng cấp cứu.

"Lại là con tôi... lại là Ronaldo của tôi..." – bà thét lên, nước mắt trào ra, vỡ òa trong nỗi đau không thể gọi tên.

Bác sĩ lắc đầu. "Cậu bé bị tụ máu bên vai phải, chấn thương xương sườn nhẹ, mất máu và cơ thể suy nhược nghiêm trọng. Đây không phải lần đầu, đúng chứ?"

Ông Jose – người đàn ông lao động cứng rắn, mặt đen sạm nắng – chỉ gật đầu, tay siết chặt như muốn bẻ gãy cả thế giới. Ông từng nhiều lần muốn kiện tụi học sinh kia, nhưng chúng có cha làm lớn, luật sư, tiền bạc – còn ông chỉ là một thợ xây.

"Mình à..." – Jose nghẹn ngào – "Mình bảo nó học để đổi đời... nhưng đời nó bầm dập thế này... liệu nó có còn muốn sống

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro