3. Khoái lạc thuần khiết
-oOo-
Máu.
Máu đặc nghẹn trong không khí, đè nặng trên đôi vai. Máu hiện diện ở mọi nơi anh thấy, vấy bẩn trên mọi tấc đất anh đi. Ánh trăng treo trên cao, hiện đang kinh hãi ẩn sau những đám mây xám xịt.
Bỗng nhiên, không một ai muốn đến gần anh.
Kaeye nhìn về bên phải, Jean đang nằm ở sô pha. Cô đang bất tỉnh, máu tuôn chảy khỏi cổ, trang phục vấy bẩn. Lisa đang nằm bên cạnh cô, đầu đặt tại đùi Jean, máu đỏ rỉ xuống ngực cô, tay cô buông thõng khỏi ghế.
Cơn hoảng loạn dâng trào.
Anh quay phắt về bên trái, bỗng nhận ra mình đang đứng tại tửu quán. Các kỵ sĩ, nhà lữ hành, các cô nàng với gương mặt xinh xắn đang túm tụm trong căn phòng. Tất cả mọi người mà anh từng quen biết, những người bạn tâm tình nay nằm bất động trong vũng máu của chính mình. Tựa như một bức tranh sơn dầu cổ xưa.
Diluc đang nhìn anh chòng chọc tại quầy. Đôi mắt đỏ rực như thiêu đốt tâm hồn anh.
"Diluc-! Làm ơn, tránh xa tôi ra-!"
Kaeya van vỉ, lùi người lại cho đến khi chạm tường. Đây không phải là điều anh muốn.
"Kaeya."
Tên anh, ai đó đang thốt lên tên anh. Nhưng âm thanh kia quá đỗi xa xôi. Nghe như giọng của Albedo. Anh điên cuồng tìm kiếm xung quanh. Hô hấp trở nên khó nhọc. Anh bèn quay lại nhìn về phía quầy. Diluc đang gục đầu xuống bàn. Mùi máu của y xông thẳng vào khoang mũi của Kaeya, máu đỏ dần tích tụ trên bàn, ngày một lan rộng.
"Không.....không không không không!"
"Kaeya!"
Lại là giọng của Albedo. Nghe vẫn thanh thoát như mọi khi, dẫu cho có xa xăm đến mức nào.
"Kaeya!"
Anh bật thốt, hai mắt mở to, cả người nhào dậy.
Từng hơi thở loạn nhịp của anh bắt đầu trở nên bình ổn khi anh tĩnh tâm lại, rồi đưa mắt nhìn vào Albedo lúc này đang lo lắng ngồi trên ghế. Cảnh tượng này y hệt như ngày hôm qua khi anh mới tỉnh dậy. Anh thầm nghĩ, ít nhất thì mình có thể trải nghiệm lại cảm giác này một lần nữa. Tuy nhiên, vài giây sau đó, anh liền thu mình lại, né tránh nhà giả kim đang ngồi bên cạnh. Anh sợ sẽ làm cậu bị thương.
"Albedo. Tôi....Tôi mơ thấy mình đã tàn sát mọi người, và-tránh ra!"
Nhà giả kim ngồi dậy và ngay lập tức trèo lên giường, đôi bàn tay trắng nhợt đặt trên cánh tay anh. Cậu một mực tiến lại gần anh, mặc cho lời cầu xin của người kia.
"Tôi không muốn làm cậu bị thương-"
Cậu chưa từng chứng kiến Kaeya tuyệt vọng như thế bao giờ. Anh lúc nào cũng luôn điềm tĩnh, không chút nao núng. Nó khiến cậu đau lòng, cậu biết rõ phương thức để giúp anh, nhưng cậu tin chắc Kaeya sẽ không thích.
"Không đâu."
Kaeya cứng người khi Albedo choàng đầu gối qua người anh, khóa người anh lại và nhìn thẳng vào anh với đôi mắt xanh trong kia. Ngay tức khắc, Kaeya bị thu hút bởi làn da trắng nõn tại cần cổ mảnh khảnh của cậu. Anh chớp mắt liên hoàn, rồi lắc đầu liên tục, cố xua đi cơn khát đang lấn át lí trí.
"Tôi không muốn..."
Albedo dán sát hông vào đùi anh, kéo cổ áo mình xuống, để lộ thêm phần da và nghiêng đầu về một phía, trông như một lời mời rộng lượng. Thật sự mà nói thì, cậu không phiền lòng chút nào cả. Cậu muốn giữ Kaeya sống sót, không phải chỉ vì anh là một người bạn và một người đồng nghiệp thân tín, mà còn là vì anh có thể mang đến lợi ích to lớn cho nghiên cứu của mình. Cậu muốn giữ anh sống, để cậu có thể sửa chữa lỗi lầm của bản thân, và phương pháp duy nhất chính là cung cấp máu để anh duy trì sự sống cho đến khi cậu tìm được phương án khác tốt hơn, nếu lúc đó cơ thể cậu không còn đủ sức chống chịu.
Cậu ngước nhìn Kaeya hiện đang nhắm chặt hai mắt, tuyệt không đối mặt cậu. Albedo cảm thấy cử chỉ này đáng khâm phục biết bao. Lí do duy nhất anh đang phải đối mặt với nỗi đau kinh hoàng này là vì cậu, thế nhưng anh chưa bao giờ tỏ vẻ hối hận khi đã đẩy bản thân vào tình thế này. Anh cũng kiên quyết từ chối dâng cho con quỷ thứ nó cần để thỏa mãn nó.
"Kaeya, không sao đâu mà."
Bàn tay trắng nhợt lướt đến vùng cổ đang căng cứng của anh, ngón cái cậu mân mê bờ má anh, nhằm an ủi người Đội trưởng dưới thân mình. Cậu vuốt ve mái tóc anh, vén đi những lọn tóc bệt trên trán do mồ hôi từ cơn ác mộng. Hành động này có vẻ như đã phát huy công dụng, bởi lẽ Kaeya cuối cùng cũng chịu đối mặt với cậu bằng biểu cảm nghiêm nghị, nhưng rồi, mắt anh lại lượn lờ tại cần cổ cậu.
Kaeya lưỡng lự nghiêng về trước, và Albedo cảm nhận được bàn tay anh đang bấu chặt cậu, kéo cậu lại gần, khiến hông của cả hai dán sát vào nhau. Hơi thở nóng hổi của người kia từng đợt phả vào cổ cậu, cứ như vào ngày hôm qua lúc anh mới tỉnh dậy. Tay Albedo yên vị tại bờ vai Kaeya, cậu nghiêng đầu về một phía, trước khi cảm thụ được răng nanh sắc nhọn trên da mình. Anh vẫn còn đang chần chừ.
Albedo bèn đặt tay sau đầu anh, động tác như đang khích lệ và an ủi người kia, và chỉ đến thời điểm này, Kaeya mới cắm đôi nanh dài nhọn của mình vào làn da trắng tựa sứ.
Cậu cố ép xuống cơn đau đột ngột dấy lên tại cổ, thay vào đó, một tiếng thở đầy run rẩy bật ra. Cậu nhíu chặt hai mày, cố gắng không chuyển động và ngồi im trên đùi Kaeya, cảm nhận máu trong người đang dần bị rút đi qua mỗi đợt cắn mút. Người đội trưởng thốt lên tiếng ngâm đầy thỏa mãn, lưỡi anh vừa quấn quýt tại cần cổ cậu, vừa hút vào từng đợt máu, và cảm giác kia mang đến cho cậu vô vàn cảm xúc phức tạp. Cậu tự nhắc bản thân chút nữa phải ghi chú lại khi mọi chuyện đã xong, thế nhưng vào giờ phút này đây, cậu lại không thể nào tập trung suy nghĩ được gì. Tay của Kaeya vốn đang bấu lấy cậu nay càng thêm mạnh bạo, bàn tay lực lưỡng kia đang kiềm cố cậu ở yên một chỗ.
Và rồi, cậu nhận ra anh đang sững lại.
"Tiếp tục đi. Anh vẫn còn đang đói."
Albedo tự tin nói, dù chính âm thanh khi cất ra đã phản bội lại cậu. Giọng cậu giờ chỉ còn là một mớ thều thào, những âm tiết cuối cùng của câu chữ có xen lẫn chút rên rỉ. Cậu ấn đầu Kaeya vào cổ mình, động viên anh lần nữa, và cảm giác cơ thể mình ngày một suy yếu.
Lần này, cậu không còn có khả năng ngăn lại tiếng rên rỉ thoát ra từ đầu môi nữa. Cậu cảm nhận được Kaeya đang hơi cựa quậy. Cậu biết anh đang lo lắng cho mình, nhưng tay cậu vẫn kiên trì ấn đầu anh vào cổ, không cho phép răng anh rời khỏi.
Kaeya rên vào da cậu trong lời phản kháng khẽ khàng, nhưng anh không chống cự nữa. Dù thích hay không, thì máu của Albedo là sự khoái lạc thuần túy nhất trên đời, mỗi giây phút trôi qua đều bơm năng lượng tràn trề vào anh. Qua từng giọt máu anh hấp thụ, anh dần hồi phục sức mạnh của mình, thậm chí là hơn cả thế.
Anh cố xua đi tâm tình của mình. Đây không phải là lúc. Nếu làm thế, anh sẽ lỡ làm ra điều dại dột mất. Anh biết rõ nếu bản thân rời khỏi cổ Albedo, thì anh cũng sẽ một lần nữa ngấu nghiến lấy nó, mãnh liệt đến độ khiến người ta nghĩ rằng thứ mà anh đang say mê không chỉ là máu cậu. Anh biết rõ nếu bản thân cứ bám víu vào sự thật rằng Albedo đang ngồi trên đùi mình, kẹp chặt lấy anh, hông cậu áp lấy hông anh, thì anh sẽ làm ra hành động hết sức dại dột. May mắn thay, mọi thứ về Albedo đều có khả năng khiến anh xao lãng, theo nhiều cách khác nhau, ngay cả máu cậu cũng vậy.
Cuối cùng, cảm giác thỏa mãn ập đến như từng đợt sóng. Anh nhẹ nhàng dứt khỏi cổ Albedo, và lần này, cậu không ngăn anh lại nữa. Thay vào đó, anh cảm thấy cơ thể của Albedo lung lay trong vòng tay mình, tay cậu lúc này đã buông khỏi tóc anh.
"Albedo...cậu ổn chứ?"
Trong đống cảm xúc hỗn tạp lúc này, rõ ràng nhất chính là sự sợ hãi. Anh nâng mặt Albedo lên. Hàng mi cậu hơi động đậy, sắc mặt thì tái nhợt, cậu bèn nghiêng người và đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên Kaeya.
"Tôi không sao, chỉ là có hơi choáng..."
Giọng cậu nhẹ thênh, không nhuốm chút bận tâm trách móc. Cậu nghiêng về trước, đặt đầu mình vào hõm cổ Kaeya. Nhịp thở cậu đã trở nên đều đặn hơn. Khi Kaeya nhìn xuống, anh nhận ra cậu đã bất tỉnh trong vòng tay mình. Anh thu vào hai vết răng đỏ trên cổ cậu, trên vết thương vẫn còn vương chút máu. Kaeya lập tức liếm sạch chúng, hương vị ngọt ngào quẩn quanh trên chót lưỡi trước khi anh dùng lưỡi liếm liếm hai chiếc răng nanh của mình.
Cơ thể anh hiện đã tốt lên nhiều.
Anh cảm thấy mạnh khỏe hơn trước. Nhưng cũng có thể là do hai ngày nay cơ thể anh đã quá suy nhược, đến độ bản thân không còn nhớ rõ cảm giác khỏe mạnh là như thế nào nữa. Anh cũng không biết nữa, tâm trí hiện tại vẫn còn rối bời bởi những suy nghĩ chất chồng. Tuy nhiên giờ đây, chỉ có một điều duy nhất mà anh quan tâm.
Albedo đang say ngủ trong vòng tay anh, vẻ mặt yên bình. Kaeya nhẹ nhàng kéo cậu nằm xuống bên cạnh mình. Anh nghĩ, nếu biết việc trở thành ma cà rồng có thể nhận được sự quan tâm vô bờ của Albedo, thì trước đó anh đã biến sớm rồi, dù nghe có vẻ sến sẩm làm sao. Nếu cậu vốn chỉ xem anh là vật thí nghiệm không hơn không kém, thì Kaeya vẫn vui lòng chấp nhận.
Anh nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ lần đầu tiên kể từ khi mình tỉnh dậy. Ngoài trời tối mịt. Anh tự hỏi trong số những truyền thuyết người ta thường kể về ma cà rồng, có bao nhiêu là đúng với sự thật. Anh nhìn xuống bàn tay mình, rồi bóp chặt thành quyền nhằm thử sức mạnh.
Làm cách nào mà anh có thể quay trở về với cuộc sống bình thường trước kia đây? Liệu anh có thể chứ? Nếu không, liệu anh có thể chấp nhận cuộc sống mới này hay không?
Tất nhiên rồi.
Nếu thế thì Kỵ Sĩ Bóng Đêm giờ sẽ có một đồng minh mới, hay là đối thủ mới nhỉ? Vô vàn suy nghĩ, biết bao ý tưởng cứ lởn vởn mải trong tâm trí, nhưng vì lí do nào đó, khi anh nghĩ về một cuộc sống bị giam cầm tại đây với Albedo cho đến cuối đời, sống qua ngày bằng máu cậu, thì nghe cũng có vẻ không tệ lắm.
Anh nhìn về phía người đàn ông luôn thường trực trong tâm mình. Có lẽ chính cậu đã biến anh thành một con quái vật, có lẽ anh sẽ bị người người căm hận và ghét bỏ, nhưng điều này vốn không hề lạ lẫm gì đối với anh. Anh sẽ sẵn sàng đón nhận lấy tất cả, chỉ để nắm giữ lấy người hiện đang yên giấc bên mình.
Với cái chạm nhẹ tựa lông hồng, anh vuốt đi những lọn tóc bạch kim khỏi gương mặt say ngủ của nhà giả kim. Cậu cựa quậy, hai má cọ vào ngực anh, mang theo cảm giác mịn màng. Cậu dần dần lấy lại nhận thức.
Khi giao mắt với anh, cậu mơ màng chớp chớp mắt, trước khi chậm rãi thoát khỏi vòng tay của Kaeya và ngồi dậy, tuy nhiên, động tác kia dường như mang theo chút lưu luyến.
Nhà giả kim vô thức sờ đến vết cắn trên cổ, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Khi chạm vào, cảm giác khá đau, không khác gì vết bầm. Chỉ đến lúc đó, cậu mới chợt nhớ ra mình cần phải đi ghi chú lại sự việc. Cậu ầm ừ với chính mình, rồi đứng lên định rời khỏi giường.
Bàn tay lạnh lẽo tìm đến Albedo trước khi cậu kịp di chuyển. Cậu quay đầu lại, chỉ để nhìn thấy Kaeya, hiện đang ngồi dậy, ánh mắt dấy lên một xúc cảm Albedo không thể đọc thấu.
"Đừng đi..."
Câu chữ mà Albedo muốn thốt ra, lời từ chối mà cậu muốn trao anh, nay tắt lịm trên đầu môi. Cậu muốn bảo rằng mình cần phải đi ghi chú nhằm tìm cách giải quyết việc này. Cậu muốn bảo rằng suốt thời gian qua cậu vốn đã luôn ở cạnh anh không rời. Nhưng vì lí do gì đó, lương tâm lại không cho phép nói ra những lời kia. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt chứa biểu cảm phức tạp của Kaeya.
"Nếu vậy thì, anh với lấy quyển sách giúp tôi được chứ?"
Cậu trao cho Kaeya nụ cười cam đoan trước khi trèo trở về giường, ngay tại vị trí khi nãy mình đã thiếp đi, bên cạnh chàng trai tóc xanh.
Kaeya không thể kìm xuống nụ cười đầy nhẹ nhõm, vươn tay lấy quyển sách của Albedo kèm cây viết chì. Khi thu người lại, anh cảm nhận bờ vai Albedo đang cọ xát vào vai mình. Cậu nhẫn nại tựa vào đầu giường, ngồi xếp chân qua một bên.
"Anh cảm thấy ổn hơn chưa?" Albedo hỏi, lấy quyển sổ từ tay anh và nhanh chóng lật qua trang giấy mới. Kaeya cẩn trọng giữ khoảng cách giữa hai người họ, hiện tại cũng không muốn cư xử quá táo tợn, dẫu cho nhà giả kim kia khi nãy vừa ngủ trọn trong tay mình.
"Ổn. Quá ổn là đằng khác. Tôi cảm thấy mình mạnh hơn trước nhiều, có lẽ gương mặt trông cũng quyến rũ hơn trước nhiều luôn?"
Nhà giả kim cũng chẳng thèm bật cười trước lời bông đùa của anh. Thay vào đó, cậu ừm một tiếng rồi ghi chú những từ ngữ đầu tiên hiện ra trong tâm trí. Tuy vậy, Kaeya không thể phân biệt được chúng là chữ hay là giun đất nữa.
"Tôi đoán rằng, lí do vì sao anh cần ngủ nghỉ nhiều như vậy là vì cơ thể anh đang dần biến đổi để thích nghi với chế độ ăn mới."
Dù là đang cất lời với Kaeya, cậu vẫn luôn dán mắt vào quyển sổ. Kaeya gãi gãi đầu, như thế nào mà bây giờ lại biến thành buổi chuẩn đoán bệnh rồi? Thôi mặc kệ vậy. Dù sao thì thứ mà anh muốn nhất vẫn là ôm ấp cậu cơ.
"Cậu thì sao, Albedo? Cậu ổn chứ? Sau khi tôi..."
Câu hỏi của Kaeya khiến cậu ngưng lời giữa chừng, cậu ngước lên nhìn anh, vẻ mệt mỏi vẫn ánh lên trong ánh mắt xanh biếc.
"Mmm. Cổ tôi có hơi nhức, nhưng cũng không phải là cảm giác tồi tệ gì."
Lời đáp vang vọng trong não Kaeya, cậu nói thế là có ý gì? Có lẽ anh đang tự giác chối bỏ những luận điểm logic trong câu từ của cậu, và tự cho rằng lời nói đó đang ám chỉ tình cảm của mình không chỉ là đơn phương, nhưng dù cho có nhận thức được thế, anh vẫn sẽ cứ tự huyễn hoặc bản thân.
"Hở? Đừng nói với tôi là Đội trưởng Giả kim thuật Albedo trong sáng ngây thơ lại thích bị cắn đến nghiện nhé?"
"Ừm. Trước đây tôi chưa từng bị ai cắn bao giờ, nên cũng không thể kết luận được mình có nghiện hay không. Nhưng dù sao thì, khi bị anh cắn, cảm giác...kích thích đến kì lạ."
Nụ cười mỉa của Kaeya ngay lập tức bị dập tắt khi anh lắng nghe kĩ lời của Albedo, cậu vừa mới thừa nhận mình thích bị anh cắn sao? Từng câu từ, từng khoảng ngắt, đều khiến anh hiểu là thế.
"Dù vậy, chính tôi là người mà anh đã liều mạng bảo vệ, và là người khiến gián tiếp khiến anh phải nằm đây. Tôi có trách nhiệm ở đây đồng hành cùng anh, bảo đảm rằng anh vẫn toàn mạng."
Thề có chúa, anh đang lắng nghe rất chăm chú đấy nhé. Vừa thề, anh vừa nhìn xuống đôi môi nhợt màu, trơn bóng đang cử động, và rồi, anh nghiêng người gần hơn về phía cậu, cả hai san sẻ hơi ấm cho nhau.
"Bởi lẽ, nếu anh có chết, thì tôi...cũng không muốn cái chết của anh là do tôi gây ra....hoặc là...vì tôi mà ra."
Albedo nói thật chậm rãi, cùng lúc đó nhận ra khoảng cách giữa họ lúc này gần như không tồn tại. Cậu ngước lên, đối diện với anh mắt xanh thẳm của Kaeya đang lấp lánh trong ánh sáng hư ảo của vầng trăng bên ngoài. Đôi đồng tử của anh đang giãn nở theo từng nhịp thở của cả hai.
"Mmm. Nơi kia của anh cũng phát triển hơn trước rồi đấy."
Như thể bừng tỉnh khỏi mơ mộng, Albedo liền dời sự chú ý xuống quyển sổ ghi chú, bắt đầu viết loạt soạt những điều nhảm nhí trên giấy. Kaeya chậm rãi tựa đầu về sau, quyết định chừa cho cậu chút khoảng cách. Làm vậy thì chính anh cũng được lợi, bởi lẽ nếu cứ quấn quýt thế này, anh sẽ không nhịn được mà hôn cậu tại chỗ mất.
Cơ mà, phát triển hơn trước ư?
. . .
T/N: Tôi vẫn chưa beta gì cả, dịch tới đâu đăng tới đó nên nếu câu từ có lủng củng thì thông cảm nhé ;-;
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro