Chương 7 : Sự thật (3)

Còn bên chỗ Len: 

 Mikuo và Rinto đang thắc mắc là hôm nay không biết Len ăn trúng cái gì hay có uống nhầm thuốc hay không mà từ nãy tới giờ cứ thấy cậu ta ngồi suy nghĩ rồi thỉnh thoảng lại tự cười một mình (giống như tự kỉ ấy =_=).

--------------------Tua sau khi ăn tối xong nhé------------------------

- Kagamine-kun à cậu hẹn tớ ra đây có gì không??? _vừa đi Rin vừa hỏi

- À...à...tớ...muốn...à...cậu...có thể...kể...cho tớ...nghe... về quá khứ... của cậu được không_Len bối rối không biết phải nói làm sao

- Qúa khứ hả _Rin lặp lại

- Ừ có phải cậu quen 1 cậu bé và khi cả 2 lên bảy tuổi thì cậu bé ấy phải về nước mà đúng không_Len hỏi

  - Ừ mà sao cậu biết_Rin hỏi nhưng rồi cô lại nói:

 - đúng vậy ngày xưa tớ có quen 1 cậu bé và cậu bé đó có 1 đứa em họ thỉnh thoảng sang chơi, tớ và cậu bé đó chơi rất thân với nhau, cả dòng họ cậu ấy là người Trung Quốc. Cho đến khi cả 2 bảy tuổi cậu bé đó phải về nước và tụi tớ mỗi đứa tặng nhau sợi dây chuyền để có thể nhận ra nhau sau này_ nói đến đây thì đôi mắt Rin thoáng buồn  

  - Có phải cậu tặng cậu bé ấy sợi dây này phải không_ vừa nói Len vừa lôi chiếc hộp ra và mở nắp để lộ sợi dây chuyền hình mặt trời vàng óng

- Sao...sao cậu lại có sợi dây đó _Rin ngạc nhiên cố gắng hỏi

- Cho tớ xem sợi dây của cậu đi_Len nói mà không trả lời câu hỏi  

  Rin luống cuống lôi sợi dây chuyền ra khỏi cổ, một sợi dây hình con sói bằng bạc rất chắc chắn. Cho đến bây giờ Rin đã lờ mờ đoán ra được chuyện gì.

 - Cuối cùng tớ cũng tìm thấy cậu rồi, Rin _Len tiến đến bên cô, ánh mắt nhìn cô một cách dịu dàng vào khuôn mặt đang ngạc nhiên kia

- Cậu...cậu...Len...cậu...về rồi - Rin lắp bắp và đôi mắt cô đã chảy nước ra  

  - Ừ tớ về rồi nên cậu đừng khóc nữa _Len nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đôi môi mỉm cười nhẹ

- Cậu về rồi Len...cậu đã về rồi _Rin ôm chầm lấy anh mà khóc y hệt đứa con nít 

- Tớ đã hứa là tớ sẽ về mà_ anh nói và vòng tay ôm chặt Rin lại như là sợ nếu nới lỏng tay ra cô và anh lại xa nhau

 Khóc một hồi Rin mới chịu buông Len ra hỏi: 

- Cậu về hồi nào vậy Len ?  

  - À tớ về năm ngoái, ngay sau khi về tớ cho các vệ sĩ nhà tớ tìm cậu và tớ cũng tìm kiếm nhưng mà không có kết quả_Len kể

- Tớ cũng nhiều lần muốn liên lạc với cậu nhưng mà đều không được, ngay sau khi cậu đi thì 2 năm sau đó tớ phải chuyển nhà _RIn nói 

- Nhưng mà bây giờ gặp được cậu rồi tớ vui lắm

- Tớ cũng vậy, ở bên đó tớ...nhớ cậu nhiều lắm _nói tới câu cuối cùng Len cuối đầu xuống nói nhỏ  

  - Vậy...hả - Rin hỏi lại mà mặt đỏ chét luôn, rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó Rin reo lên

 - A nếu vậy thì Lenka là em họ cậu đúng không???

- À ừ _Len vẫn còn ngại nên cứ trả lời ấp úng

- Oaaaa Lenka bây giờ nhìn xinh ghê lại nấu ăn giỏi nữa chứ, mình về thôi Len_RIn nói

- Ừ _ vừa đi cậu vừa nghĩ thầm:'' Cậu cũng xinh đẹp với dễ thương lắm Rin!'' 

Trong đêm đó có hai con người ngủ rất ngon và mơ 1 giác mơ thật đẹp  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro