17.

Hinata cùng Kageyama về quê, nơi đầu tiên mà họ đến chính là nơi an nghỉ của Shou và bà Hinata.

Trên con đường đất đi vào nghĩa trang, từ ngày mẹ mất Hinata không dám đến nơi đây để thăm bà. Cậu sợ mình sẽ chẳng thể cầm lòng được mà oà khóc thật to, nếu như vậy thì mẹ sẽ đau lòng lắm.

Hinata suy nghĩ miên man, cậu cảm giác như bên trái có ai đang đi cạnh mình dù Kageyama đang nắm tay cậu ở bên phải.

- Shou-chan, em đến thăm anh và mẹ nè.

Hinata nói nhỏ, cậu mỉm cười rồi tiếp tục bước theo Kageyama.

Cậu nhìn bóng lưng to lớn phía trước, vững chãi và an toàn. Bóng lưng ấy đã bao lần để cậu tựa vào, để cậu trút đi bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu tiêu cực, uất ức.

Hinata mạnh mẽ chỉ oà khóc trong vòng tay của Kageyama, chỉ mỗi mình anh mà thôi.

Đi bộ được mười phút, cả hai đã vào sâu trong nghĩa trang. Kageyama có vẻ rất rành đường, anh bước đi còn cẩn thận nhắc nhỡ cậu đường rất trơn nên bước bên nào, không nên bước bên nào.

-Chỗ này năm kia tớ đi trượt té một đoạn dài lắm đó.

Kageyama chỉ vào khoảng đất trống trước mặt, Hinata nhìn anh.

- Năm nào anh cũng tới đây hả?

Kageyama nhìn cậu, anh cười xoa mái tóc hơi rối của Hinata.

- Tớ đến thăm dì với Shou, mỗi lần đi thi đấu về tớ đều về đây trước. Tớ phải về đây để cho họ biết rằng Shouyo của bọn họ đã cố gắng như nào chứ.

Hinata chỉ thắp nhang cho mẹ ở bệ thờ trong nhà, phần vì mấy năm đầu chân của cậu không ổn định đi đứng rất khó, phần khác vì chính cậu cũng sợ phải đối mặt với nắm mồ của người thân.

Kageyama dừng lại ở một góc đường, hai ngôi mộ cạnh nhau.

Mộ của Hinata Shou hưởng dương 18 tuổi. Trên bia mộ là một người con trai tươi cười, cặp kính cận đó, mái tóc đó. Tim Hinata khẽ nhói lên, ruột gan như quặng lại. Một cảm giác đau thương ùa về làm cậu chẳng thể chống đỡ được. Hinata bật khóc.

Kageyama lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn cậu quỳ gối trước hai tấm bia mộ, anh không cản cậu. Kageyama biết Hinata cần phải đối mặt với thứ cảm xúc tuyệt vọng ấy, phải như vậy cậu mới có thể nhẹ nhàng mà bỏ xuống được.

Rất lâu rất lâu sau đó, Hinata ngừng khóc. Cậu lau nước mắt dù vẫn còn thút thít, hốc mắt đỏ hoe sưng húp lên. Thắp cho mẹ và anh vài nén nhang, mùi trầm hương bay lên thoang thoảng càng làm mắt cậu cay hơn.

Dập đầu trước mộ của mẹ thật lâu, Hinata vỡ oà một lần nữa.

- Mẹ ơi..




Ngồi trên ô tô sau một trận khóc dài cả tiếng, mắt cậu đau đến không mở nổi.

-Em còn thấy đường không đó?

Hinata lắc đầu.

- Em thấy anh là đủ rồi.

Họ yêu đương nhưng đa phần đều là Kageyama chủ động chọc ghẹo cậu, đây là lần đầu tiên Hinata có thái độ bỡn cợt như vậy làm Kageyama ngại ngùng.

- Một mình anh thôi à?

- À..còn Kita, Atsu...

Kageyama chặn miệng cậu lại bằng tay của mình, anh gật đầu phũ nhận những cái tên vừa mới được đề cập.

- À rồi, mình anh thôi. Anh biết mà. Yêu em.

- Yêu anh.







Trên đường trở về Hinata vẫn cứ băn khoăn mãi, cậu đã có quyết định rồi. Hinata muốn dừng lại sự nghiệp bóng chuyền, sớm hơn dự định nhưng cậu đã suy nghĩ kĩ rồi.

Mấy năm qua Hinata sống như đã chết vốn cậu chỉ định quay lại để cho bản thân một cơ hội chọn ở lại thế gian này nhưng bây giờ đã khác. Hinata nhận ra mạng sống của cậu quan trọng đến nhường nào.

Anh trai, mẹ, Kenma, Kuroo, Hoshiumi, rất nhiều người đặt hi vọng lên người cậu. Hinata nhận ra bản thân không vô dụng như cậu nghĩ, có lẽ bây giờ cậu muốn dành nhiều thời gian hơn bên những điều tốt đẹp mà trước đây cậu chẳng bao giờ để mắt đến.

-Tobio.

-Hửm?

Kageyama đang tập trung lái xe, anh chỉ liếc mắt qua nhìn cậu rồi quay lại trạng thái cũ.

- Em sẽ giải nghệ.

Hinata nói, cậu dè chừng nhìn biểu cảm của Kageyama. Hinata quay lại sân bóng hơn ai hết Kageyama là người vui nhất, bây giờ đột nhiên cậu lại đòi giải nghệ.

Hinata nhìn anh, điều bất ngờ là Kageyama lại chẳng phản ứng gì mấy. Anh tập trung lái xe.

- Tobio, anh nghe em nói gì không?

- Có.

Kageyama trả lời, Hinata không nghe ra sự khó chịu trong ngữ điệu của anh.

- Anh cũng vậy.

Hinata nghệch mặt ra khi nghe câu nói đó phát ra từ miệng anh, Kageyama mỉm cười.

- Anh..sau rất nhiều chuyện đột nhiên anh hiểu vì sao Kuroo-san năm đó lại giải nghệ trong khi sự nghiệp đang ở đà phát triển rồi.

Kageyama dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng, khi nói môi anh còn cong lên một nụ cười mãn nguyện.

- Vì anh ấy quá yêu Kenma-san, lúc trước anh không hiểu loại tình yêu này. Anh còn nghĩ nếu là anh chắc anh sẽ không làm vậy.

Anh ngừng lại vài giây, liếc nhẹ mắt sang nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu.

- Shouyo, lúc trước anh đơn thuần là thích em. Thích dáng vẻ chạy nhảy của em, thích cách em nỗ lực vì đam mê.

Hinata im lặng, đã lâu Kageyama không nói nhiều như này.

- Anh không hiểu được vì sao trong ánh mắt của Kuroo-san lại có thể chan chứa tình yêu như vậy. Vốn dĩ tình yêu giữa nam và nam đã là một cái gì đó rất khó nói rồi.

Nói đến đây giọng Kageyama hơi trầm xuống, có lẽ anh đắng đo rất lâu mới nói ra hết những lời trong lòng mình.

- Mãi sau này, khi nhìn thấy em ngày một mất đi niềm tin vào cuộc sống lúc đó anh rất khó chịu. Anh ghét phải nhìn một Hinata Shouyo chấp nhận xiềng xích của số phận.

Kageyama nói đến đây giọng anh hơn run. Hinata nhìn ra được biểu cảm đau khổ trên gương mặt của anh. Kageyama tấp xe vào bên đường.

-  Anh luôn suy nghĩ làm sao để cứu vớt lấy tâm hồn của em, chưa bao giờ anh muốn bỏ em ở lại. Lúc đó anh chỉ mong em đập tan cái áp lực đang đè nặng lên em mà chạy đến bên anh. Bây giờ khác rồi, anh nhận ra anh yêu em. Chỉ cần là em.

Mắt anh đỏ hoe, Hinata nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên gò má Kageyama.

- Anh nhận ra bản thân đã ngu ngốc đến nhường nào, anh luôn mong chờ sự chủ động từ em chứ chưa bao giờ anh dừng lại và đợi em. Lúc Kuroo-san mất, anh đã suy nghĩ rất nhiều khi nhìn thấy Kenma-san lại bình tĩnh như vậy.

Kageyama ngừng lại vài giây, anh nhìn vào mắt Hinata. Tay áp lên má cậu xoa nhẹ.

- Kenma-san bình tĩnh như vậy bởi vì lúc còn sống, hai người bọn họ đã không bỏ lỡ bất cứ thời điểm nào có thể hạnh phúc bên cạnh nhau. Họ sống và yêu nhau như thế mai thôi sẽ chẳng còn nữa.

Mắt cậu mở to nhìn ấy, giọng Kageyama cứ đều đều bên tai. Lần đầu tiên Kageyama thổ lộ tình cảm của mình nhiều đến vậy.

- Anh đã rất sợ em bỏ rơi anh ở lại, sau đó anh nhận ra. Tại sao anh phải bắt em chạy theo anh trong khi anh có thể dừng lại đợi em đi tiếp hoặc thậm chí là dừng lại tại đó cùng em nếu em không thể đi được nữa.

Một cái thơm lên trán, Kageyama hôn lên trán em một cách nâng niu nhất.

- Bây giờ mới nhận ra điều đó có lẽ cũng hơi trễ rồi những trễ còn đỡ hơn là mãi mãi không nhận ra. Em cứ làm chuyện em thích, anh làm cùng em.

Hinata khóc, nước mắt vô thức rơi xuống làm cậu bối rối. Kageyama hôn lên môi cậu.

- Anh yêu em.

Trong tiếng khóc nghẹn ngào của cậu, Kageyama nghe thấy Hinata nói.

-Em cũng yêu anh.

_Hoàn_

P/s: hihi mấy cậu đáng yêu đọc truyện cho mình xin 1 vote nhaa🫰. Ngoại truyện sẽ ra sớm cho mấy cậu.
(Bật mí sẽ có một ngoại truyện cho Kuroken kể về tình yêu của hai người bọn họ đã từng hạnh phúc như nào)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro