4.
Jisoo thường xuyên nhắc tới người bạn thân từ nhỏ Jennie của mình trước mặt Jongin, mỗi lần miêu tả hình dáng của cô ấy đều thêm vào một câu "Kỳ thực Jennie rất xinh đẹp, chỉ là không biết cách trang điểm, không biết cách giao tiếp, bằng không dựa vào tính cách của cô ấy, nhất định còn có nhiều bạn hơn em."
Những lời này, khiến cho Jongin ngồi trong xe nheo mắt, nhanh chóng dò xét cảnh đang diễn ra trước cửa tòa nhà kia, ngón tay xanh xao gõ vài cái lên vô lăng.
Có thật sự xinh đẹp hay không, anh không thể kết luận, nhưng việc không biết cách giao tiếp, Jongin có thể phủ quyết hoàn toàn rồi. Một cô gái không biết cách giao tiếp sẽ nắm chặt tay người đàn ông ở trên đường không chịu bỏ ra? Cho dù người đàn ông kia quả thật là có vài phần nhan sắc, cô ta cũng không nhất thiết phải để lộ bản chất háo sắc này ra chứ!
Cuối cùng thậm chí còn phải nhờ người đàn ông kia nhắc nhở, cô mới chú ý tới sự xuất hiện của anh, đối đãi thế này có phải chênh lệch quá nhiều rồi không?
Jongin hừ lạnh một tiếng, nhìn cô chậm rãi bước từng bước một về phía mình, chỉ một đoạn đường ngắn ngủn, thế nhưng cô lại khoa trương đến mức có thể va vào ba người đi đường. Thật vất vả mới đến được xe anh, cô cười cười, khom người gõ tay lên cửa sổ bên cạnh tay lái.
Anh khó hiểu nhíu mày, cô gái cổ mộ này sẽ không ngốc đến nỗi ngay cả cửa xe cũng không biết mở đấy chứ?
Chờ Jongin hạ kính xe xuống xong, chỉ thấy Jennie chui đầu vào, tay nắm chiếc áo khoác của anh, "Trả cho anh này, ngại quá, còn phiền anh phải đến đây một chuyến."
"Có ý gì?" Anh hạ tầm mắt, nhìn vào cái áo khoác, lại chậm chạp không giơ tay nhận lấy.
"..." Mặt Jennie đờ đẫn, không phải anh đến đây để lấy áo khoác sao?
"Lên xe." Jongin muốn dùng giọng nói lạnh nhạt để tô điểm cho cơn giận của mình, đáng tiếc, hiệu quả không lớn.
"À, không cần không cần, tôi có thể tự mình về nhà, từ đây đi tàu điện về nhà rất tiện...." Cô xua tay, cuống quýt từ chối, tuy rằng đôi mắt đang mỉm cười, nhưng ý muốn né tránh anh lại hết sức rõ ràng.
"Nhanh lên." Ai có hứng thú muốn biết giao thông ở đây thuận tiện đến mức nào.
Chỉ là một tiếng gầm nhẹ, lại khiến cho Jennie run lên, bộ dáng sợ hãi, khiến cho sắc mặt đang căng chặt của anh bất giác buông lỏng, thậm chí còn trách cứ bản thân có phải đã quá hung dữ rồi không? Nhưng khi thấy cô nhanh chóng bước vào trong xe, anh liền ý thức được đối với Jennie thì nên như vậy, càng khách khí thì cô càng ỷ sủng mà kiêu.
Lặng lẽ nhìn cô thắt dây an toàn, còn khẩn trương giơ tay nắm lấy mui xe, ngồi xe của anh nguy hiểm đến thế sao? Có cần bày ra biểu cảm thấy chết không sờn như vậy không? Anh nâng đuôi mày, không vội lái xe, mà hứng thú nghiêng người, muốn làm dịu bầu không khí lại, "Ừm, đôi mắt của cô rất đẹp, sau này đừng đeo kính nữa."
"Thật không?" Được khích lệ thì nên có biểu cảm gì, Jennie cũng không rõ lắm, trong trí nhớ của cô, ngoại trừ ba mình, Jennie là người đầu tiên khen cô xinh đẹp nữ tính, cho dù lời khen đó chỉ nói đến một bộ phận trên mặt.
"Cô đang trốn tôi?" Tính nhẫn nại của anh đã biến mất hoàn toàn, việc cô tránh né mình hoàn toàn không phải do tính cách.
Anh nói như khẳng định, không có ý để cô phản bác, nhưng Jennie vẫn cố sức lắc đầu, liều chết phủ nhận.
"Vì sao?"
Quả nhiên, từ đầu anh đã không để ý đến câu trả lời của cô, trái lại tiếp tục đặt câu hỏi. Cô nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy nên thừa dịp này để nói rõ ra thì tốt hơn: "Anh...... Tối, tối hôm qua tôi nghe nói anh đang theo đuổi Jisoo."
"Cho nên sao? Cô lo mình sẽ yêu tôi?" Vẻ mặt căng thẳng của anh cũng dịu xuống, đáp án này cũng khá dễ nghe, cũng coi như là cho anh mặt mũi, vì thế anh có thể tha thứ cho những hành động lạ thường lúc trước của cô.
"Không, không phải, không phải." Jennie vội vàng lắc đầu, tâm sự giấu kín bị nói trúng dễ như thế, nhưng cô vẫn cố chết che giấu, thậm chí còn định sẽ chôn chặt chút tình cảm vừa rục rịch này xuống, "Chưa biết chừng sau này anh sẽ trở thành bạn trai của Jisoo, đương nhiên chúng ta phải tránh bị hiềm nghi. Ừm! Tuy rằng tôi rất xấu, nhưng mà.... nói thế nào thì cũng là con gái, cho dù Jisoo không hiểu lầm, những người khác đồn đãi linh tinh thì cũng không tốt."
Về chuyện anh theo đuổi Jisoo, Jongin không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ buồn cười nhìn bộ dáng nói năng lộn xộn của cô gái cổ mộ, bộ dáng ngây ngô này, khiến anh muốn đùa dai trêu chọc cô: "Nhưng mà trừ cô ra, không ai có thể giúp tôi."
"Hả?" Giúp anh, giúp thế nào, cô có năng lực gì để giúp anh chứ.
"Hai cô không phải là bạn bè rất thân sao? Hẳn cô là người hiểu Josoo nhất, chắc cô ấy cũng rất nghe lời cô đúng không...."
"Anh muốn tôi giúp anh theo đuổi cô ấy sao?" Chuyện này có phải là quá tàn nhẫn rồi hay không, quả thực chẳng khác nào tự tay giúp anh may áo cưới cho người khác.
"Không được sao?" Trong nháy mắt, bộ dáng của anh trở nên đặc biệt điềm đạm đáng yêu, biểu cảm này rõ là "Cô nhẫn tâm bỏ rơi không để ý đến tôi như vậy sao?".
Không được đồng ý! Jennie, ngàn vạn lần mày không được đồng ý! Đây là tự gây nghiệt, tự chui đầu vào rọ! Sau này nhất định sẽ rất đau, thậm chí nỗi đau này còn không thể nói ra với người khác. Bây giờ mày phải giải quyết dứt khoát, mặc kệ là sau này anh ta có theo đuổi Jisoo được hay không, tóm lại cứ giữ khoảng cách với anh ta là được rồi... Một giọng nói không ngừng hét vang trong đầu Jennie, ngoài mặt có vẻ như lý trí đang chiếm thế thượng phong, nhưng kết quả lại....
" Được rồi, để tôi thử xem." Lời vừa thốt ra, hoàn toàn đi ngược lại với suy tính của cô.
Đương nhiên, đối với Jennie mà nói việc theo đuổi Jisoo bất quá chỉ là lời nói đùa, thậm chí anh còn đoán rằng Jennie cũng chỉ thuận miệng nhận lời mà thôi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro