Chapter 11

Trong phòng thí nghiệm trung tâm, không khí lạnh lẽo và đặc quánh. Reina nằm bất động trên một chiếc giường kim loại, hàng tá cảm biến vừa được gỡ khỏi thái dương và cánh tay cô. Bên kia lớp kính cường lực, phòng điều khiển đang phát ra những tiếng bíp bíp liên hồi và những lời thì thầm đầy phấn khích.

"Chỉ số tương thích: 98.7%!" "Đội viên Ackerman Reina, hoàn toàn tương thích với vũ khí quái vật số 7."

Những người làm việc trong phòng điều khiển thông báo, giọng không giấu được sự kinh ngạc. Vũ khí số 7, một trong những tạo tác nguy hiểm hàng đầu của Lực lượng Phòng vệ. Người cuối cùng tương thích với nó... đã chết trong điên loạn cách đây không lâu.

Quái vật số 7, một Đại Kaiju có khả năng thao túng tâm lý bằng âm thanh. Nó đã san bằng một nửa Tokyo vào tám năm trước, ngay sau thảm họa của Kaiju số 6. Hơn một trăm binh lính tinh nhuệ đã hy sinh chỉ để trấn áp và thu hồi được lõi của nó. Tế bào của Kaiju số 7 chỉ tương thích với phụ nữ, và Ackerman Reina là người thứ hai trong lịch sử đạt được mức tương thích gần như hoàn hảo này.

Vấn đề là, để sử dụng nó, cô phải chiến đấu nội tâm, thu phục và áp chế ý thức của con quái vật bên trong, nếu không, cô sẽ là người bị nó nuốt chửng.

Một màn hình lớn phía trước Reina sáng lên, hiển thị gương mặt nghiêm nghị của Tổng chỉ huy Isao Shinomiya.

"Đội viên Ackerman," giọng ông ta vang lên, quyền lực và lạnh lùng. "Việc này tương đối nguy hiểm đến tính mạng của cô. Cô có muốn tiếp tục và trở thành người sở hữu Vũ khí số 7 không?"

Reina, người vừa trải qua bài kiểm tra mệt mỏi, thậm chí không cần suy nghĩ. Cô đứng dậy, tháo nốt cảm biến cuối cùng trên cổ.

"Vậy thì tôi xin từ chối."

Cả phòng điều khiển im bặt. Isao nhíu mày. "Cô có thể nói rõ lý do?"

"Vốn dĩ, mục đích gia nhập Lực lượng phòng vệ của tôi chỉ là làm công ăn lương ở đây," Reina đáp thẳng thừng. "Khi nào tích góp đủ tiền, tôi sẽ rời đi. Tôi không muốn mạo hiểm tính mạng của mình để thử một bộ đồ Kaiju nguy hiểm. Nếu tôi có mệnh hệ gì, mẹ tôi sẽ chẳng có ai chăm sóc."

"Cô sợ sao, Binh nhì?" Isao hỏi, một cách khích tướng.

"Không," Reina lắc đầu. "Tôi chỉ không muốn mạo hiểm quá nhiều, kể cả khi chỉ số tương thích gần như hoàn hảo. Tôi chỉ muốn làm một quân nhân bình thường. Bộ động cơ và vũ khí của tôi vẫn sử dụng tốt. Tôi vẫn chiến đấu được."

Isao dựa người về phía trước. "Kaiju số 9 rất nguy hiểm, Ackerman. Mọi quân nhân cần phải mạnh mẽ hơn để tận diệt được nó. Vũ khí thông thường, kể cả bộ đồ của cô, cũng không thể nào áp chế được con quái vật mạnh cấp độ đó."

"Vậy ngài càng không nên giao nó cho tôi," Reina vẫn giữ nguyên quan điểm, giọng cô lạnh đi.

"Tôi không muốn phí phạm sức mạnh của bộ đồ cho một quân nhân không thật sự nghiêm túc với mục đích riêng của mình như tôi."

"Không nghiêm túc?"

Ở một góc khác của phòng điều hành, Narumi Gen, người được gọi đến để quan sát tân binh xuất sắc nhất của mình, đã nghe toàn bộ cuộc hội thoại. Anh ta sững sờ. Không nghiêm túc? Tức là... cô ta có ý định giải ngũ sớm?

Một ý nghĩ lố bịch xẹt qua đầu anh ta. Chẳng lẽ vì sự cố trong nhà tắm hôm đó mà Reina có ý định rút lui? Anh ta làm cô sợ đến mức phải bỏ trốn khỏi Lực lượng Phòng vệ sao? Thật lố bịch!

Narumi tức giận rời khỏi phòng điều hành mà không nói một lời. Cơn bực bội và một chút xấu hổ không tên khiến anh ta mất hết kiên nhẫn. Anh ta đi một mạch đến khu ký túc xá của Phân đội 1.

RẦM!

Cánh cửa phòng Reina bị đẩy mở một cách thô bạo.

Reina, người vừa trở về, giật mình quay lại. Thấy Narumi xồng xộc bước vào, mặt hầm hầm, cô cau mày. "Đội trưởng? Anh không biết gõ cửa à? Và tôi không nhớ là đã cho phép anh vào."

"Cô đang có ý định giải ngũ sao?" Narumi phớt lờ lời cô, đi thẳng vào vấn đề. "Tôi nghe hết rồi! 'Không nghiêm túc'? Cô đang đùa tôi đấy à? Tại sao bản thân vẫn còn nhiều tiềm năng như thế lại chọn rút lui sớm?"

Anh ta tiến lại gần, vẻ mặt bối rối và giận dữ lẫn lộn. "Nếu... nếu là vì cái hành động lần trước của tôi thì..."

Narumi bỗng lắp bắp, tai anh ta bắt đầu đỏ lên khi nhớ lại cảnh tượng trong tủ đồ. "Nghe này! Tôi... tôi xin lỗi! Lần đó là một tai nạn! Tôi không nên để bản thân mất kiểm soát như vậy, nhưng..."

Reina nhìn anh ta chằm chằm, rồi nhận ra anh ta đang hiểu lầm. Cô thở dài, sự bực bội vì bị xâm phạm riêng tư còn lớn hơn. "Chuyện đó không hề liên quan đến việc tôi sẽ giải ngũ."

"Vậy thì tại sao?" Narumi gắt lên.

"Vì ngay từ đầu," Reina nhìn thẳng vào mắt anh, "Tôi không có ý định nán lại Lực lượng Phòng vệ quá lâu. Tôi vào đây chỉ vì tiền lương cao và chế độ bảo hiểm. Giờ tôi tích lũy đã gần đủ. Tôi sẽ sớm quay lại cuộc sống ban đầu."

Nghe cái lý do "ngớ ngẩn" đó, Narumi không thốt nên lời. Anh ta đã thấy cô chiến đấu, thấy sự hưng phấn trong mắt cô khi đối mặt với Kaiju, thấy một chiến binh bẩm sinh của thiên tài. Vậy mà tất cả chỉ vì tiền?

"Tiền?" anh ta bật cười một tiếng khinh khỉnh. "Thì ra cô là loại người ham tiền đến vậy sao, Ackerman?"

Câu nói đó chạm ngay đến lòng tự ái và nỗi đau sâu thẳm nhất của Reina. Mắt cô nheo lại.

"Ham tiền? Phải!" cô gằn giọng. "Chỉ có những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng như anh, không bao giờ phải lo lắng, làm sao thấu được cái cảnh phải lăn lộn kiếm từng đồng tiền để lo viện phí cho người thân đang hấp hối?"

Cuộc tranh cãi trở nên gay gắt hơn. Narumi, trong cơn tức giận vì cảm thấy bị lừa dối và một nỗi thất vọng mơ hồ, đã nói ra điều tồi tệ nhất.

"Nếu cô muốn tiền, được! Tôi cho cô!" anh ta gầm lên. "Bao nhiêu? Tôi sẽ cho cô! Nhưng cô không được phép rời đi như vậy!"

Điều này càng gây nên một hiểu lầm chết người. Reina sững sờ, rồi cô bật cười, một nụ cười lạnh lẽo. Anh ta nghĩ cô là gì? Dùng tiền để mua chuộc cô sao?

"Cho tôi tiền?" cô lặp lại. "Anh nghĩ anh là ai? Anh muốn trói buộc tôi tại Lực lượng Phòng vệ này chỉ vì sức mạnh của tôi thôi chứ gì?"

Cô tức giận thực sự. Cô vơ lấy áo khoác, đẩy mạnh Narumi sang một bên để lách ra cửa.

"Tôi không phải là công cụ của anh, hay của bất kỳ ai, tên chết bằm!"

Cô bỏ đi ngay giữa cuộc hội thoại, sập mạnh cửa lại, để lại Narumi đứng chết trân giữa phòng.

Anh ngoái nhìn cánh cửa vừa đóng sập. Sự giận dữ của anh tan biến, chỉ còn lại sự hoang mang.

"Không... tôi không có ý đó..."

Anh chỉ là... không muốn cô rời đi.

Ngay khi Reina vừa sập cửa, tiếng chuông báo động khẩn cấp đã gầm lên, vang dội khắp hành lang. Cả căn cứ chìm trong ánh sáng đỏ.

"Phát hiện Kaiju! Tấn công quy mô lớn!"

Cơn tức giận của Reina lập tức bị dập tắt, thay thế bằng luồng adrenaline lạnh toát của một quân nhân. Dù đang trong trạng thái kích động tột độ, bản năng chiến đấu được rèn giũa đã tiếp quản. Cô không quay về phòng, mà xoay gót, chạy thẳng đến phòng trang bị.

Narumi, cũng sững sờ vì cuộc cãi vã, lập tức lấy lại tinh thần. Anh lao ra khỏi phòng cô, chạy về phía trung tâm chỉ huy. Anh liếc nhanh sang Reina, thấy cô đang bình tĩnh mặc đồng phục chiến đấu, đeo bộ động cơ 3D, và hai thanh song đao được vắt vào bên hông.

Một cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua lồng ngực anh. Ít nhất... cô vẫn chọn ở lại chiến đấu.

Trên xe bọc thép, không khí căng thẳng tột độ. "Kaiju lần này là dạng rắn, số lượng cực lớn! Chúng đang tràn ngập các khu phố Tokyo. Ưu tiên hàng đầu, khu vực gần bệnh viện Keio!"

Nghe đến ba chữ "bệnh viện Keio", con ngươi của Reina co rút lại. Toàn bộ máu trong người cô như đông đặc.

Đó là bệnh viện mà mẹ cô đang nằm.

Mọi thứ xung quanh cô mờ đi. Cuộc cãi vã với Narumi, Vũ khí số 7, tiền bạc... tất cả tan biến.

Xe bọc thép vừa dừng lăn bánh, còn chưa kịp mở cửa an toàn, Reina đã đạp cửa xông ra ngoài.

"Ackerman! Đợi lệnh của tôi-!" Narumi kêu lớn, nhưng đã quá muộn.

Cô dùng bộ động cơ ODM, bắn móc neo vào tòa nhà gần nhất và lao vút đi. Nhịp tim của cô đập điên cuồng. Phòng điều khiển liên tục thông báo qua tai nghe: "Chỉ số nhịp tim bất thường! Binh nhì Ackerman, điều chỉnh lại trạng thái! Nhắc lại, binh nhì Ackerman, chỉ số nhịp tim bất thường, mau điều chỉnh lại trạng thái!"

Nhưng Reina hoàn toàn phớt lờ. Cô cần phải nhanh lên, trước khi mọi thứ quá muộn.

"Kích hoạt sức mạnh bộ đồ, 83%!"

Bộ ODM rít lên một tiếng chói tai, đẩy cô bay nhanh đến mức cực hạn. Cô như một vệt sao băng bạc, lướt qua các tòa nhà. Chỉ trong vài phút, cô đã đến được bệnh viện.

Một địa ngục trần gian.

Căn bệnh viện đã bị lũ quái vật rắn bao vây. Chúng trườn bò, đập vỡ cửa kính, quấn quanh các cột trụ. Reina không một giây do dự, cô lao thẳng xuống.

"Aaaa! Cứu với!" "Quân đội! Cứu chúng tôi!"

Tiếng la hét của bệnh nhân và y tá vang lên từ khắp nơi. Reina đáp xuống sân, chém phăng đầu ba con Kaiju đang lao tới.

Chúng quá đông. Đông như giòi bọ. Và kinh tởm hơn, khi cô chém đứt chúng, vết thương lập tức co giật và tái tạo lại.

"Binh nhì Ackerman!" họ hét lên trong khi cô vừa né một cú đớp. "Chỉ số hồi phục là 6.7! Tương đối nguy hiểm!"

Reina tặc lưỡi. Cô liên tục đảo mắt xung quanh đống đổ nát. Hàng trăm người đang cố gắng chạy trốn. Cô chỉ dám cầu nguyện mẹ cô đã được sơ tán an toàn.

Cùng lúc đó, tại một mặt trận khác, Phân đội 3 cũng đang chiến đấu. "Thông báo! Tấn công diện rộng! Có tập kích nghiêm trọng tại bệnh viện Keio!" Hoshina, người đang chỉ huy một nhóm tân binh, giật thót. Bệnh viện Keio! Đó là bệnh viện mà mẹ của Reina đang điều trị!

"Đội trưởng!" Anh kết nối khẩn cấp với Ashiro. "Tôi xin phép được đến vị trí bệnh viện Keio! Ngay lập tức!" Ashiro hiểu ngay lập tức. "Rõ! Đi đi!"

Hoshina quay gót, bắn móc neo. Reina-chan, xin hãy chờ tôi. Cả cô và mẹ cô. Anh muốn tới đó, không chỉ để yểm trợ, mà còn để giải cứu mẹ của cô.

Trở lại bệnh viện, Reina đang điên cuồng chém và chém. Cô như một cơn bão tử thần, mở một đường máu cho các bệnh nhân khác sơ tán về phía hầm trú ẩn.

"Chạy đi! Nhanh lên!"

Cô đẩy một y tá đang hoảng loạn về phía an toàn. Khi dòng người cuối cùng đã lướt qua, Reina quay lại. Cô đứng giữa sân, đối mặt với hàng trăm con quái vật đang trườn về phía mình, chặn kín lối vào tòa nhà chính.

Cô hít một hơi thật sâu, siết chặt song đao. Giờ thì... cô sẽ đi tìm mẹ của mình.

Reina phóng như bay qua tầng lầu bị tàn phá, sử dụng ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa và đèn khẩn cấp để định hướng. Cô liên tục né tránh những chiếc đuôi rắn thoi thóp và những thân hình Kaiju bò lổm ngổm đang cố gắng tái tạo. Mọi tầng lầu đều là một cảnh tượng kinh hoàng: máu, bê tông vỡ, và tiếng rít ghê rợn.

Cô lao đến bảng chỉ dẫn, bàn tay run rẩy quẹt qua lớp bụi. Tầng 8. Khoa Hồi sức tích cực.

Với một tiếng rít của bộ động cơ, cô phóng lên tầng 8. Hành lang bệnh viện, vốn đã sạch sẽ, giờ đây biến thành một mê cung đổ nát. Cô bỏ qua mọi tiếng kêu cứu, mọi tiếng gào thét của các Kaiju đang truy đuổi, cô chỉ có một mục tiêu duy nhất.

Reina đến được căn phòng mong muốn. Phòng 802. Cánh cửa đã bị bật tung, bản lề gãy lìa, chôn vùi dưới những mảnh tường và trần nhà sụp đổ.

"Mẹ!"

Cô hét lên, giọng lạc đi. Cô bắt đầu đào bới điên cuồng. Các mảnh bê tông dày, nặng trịch, cô dùng hết sức mạnh của bộ đồ chiến đấu để nâng chúng lên. Sức mạnh 83% là không đủ. Cô đẩy chỉ số giải phóng lên 90%, các cơ bắp cô căng cứng, lớp giáp chiến đấu kêu răng rắc.

Bên dưới đống đổ nát, cô nhìn thấy một chiếc giường bệnh kim loại bị bẹp dúm. Và ở đó, bên cạnh chiếc giường, dưới lớp bụi và máu, mẹ cô—bà Ackerman—đang nằm. Bà đã không được sơ tán kịp. Một mảnh vỡ lớn đè ngang qua chân bà, khuôn mặt bà trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh như một sợi chỉ.

"KHÔNG!"

Reina gào lên. Tiếng thét xé lòng của cô át cả tiếng còi báo động. Nỗi sợ hãi mà cô luôn chôn giấu—nỗi sợ mất đi người thân—giờ đây đã trở thành sự thật kinh hoàng trước mắt. Cô lao đến, đẩy mạnh những mảnh tường bị vỡ.

Hai con Kaiju rắn, bị tiếng hét và mùi máu tươi hấp dẫn, trườn bò đến gần từ cuối hành lang. Chúng há cái mồm rộng ngoác, lưỡi chẻ đôi rung rinh, ánh mắt đỏ ngầu thèm khát miếng mồi ngon đang nằm thoi thóp trước mắt.

Reina hoàn toàn phớt lờ chúng. Cô dồn toàn bộ sức lực, không màng đến giới hạn của bộ đồ chiến đấu hay cơ thể mình. Cô liên tục gọi, giọng nức nở, vừa run rẩy vừa cố gắng làm sạch vết máu trên mặt mẹ.

"Mẹ ơi! Mẹ! Tỉnh lại đi! Con đây! Reina đây mà!"

Cô nắm lấy bàn tay gầy gò lạnh toát của bà, tay còn lại cô dùng hết sức đẩy mảnh bê tông.

"Không, không thể! Mẹ không thể như vậy được!"

"Xin mẹ! Mẹ ráng đợi con một chút! Chỉ một chút thôi! Con sẽ đưa mẹ ra khỏi đây! Con sẽ đưa mẹ đi cấp cứu! Con sẽ làm việc cật lực để lo cho mẹ! Xin mẹ, đừng bỏ con lại!"

Nước mắt cô hòa lẫn với bụi bẩn và mồ hôi. Cô hét lên, tiếng hét bị nghẹn lại bởi cảm giác bất lực. Dù sức mạnh vật lý của cô đạt gần mức cực đại, những mảnh vỡ này vẫn là một rào cản không thể vượt qua, và mỗi giây trôi qua, mẹ cô lại yếu đi.

Đúng lúc đó, con Kaiju rắn thứ nhất lao tới. Nó há to mồm, chuẩn bị táp vào lưng Reina.

Nhưng Reina không lùi lại. Cô rút một thanh song đao ra, mắt cô đỏ ngầu, ánh nhìn điên loạn vì sợ hãi và giận dữ.

"CÚT KHỎI ĐÂY!"

Cô quay phắt lại, không phải bằng kỹ thuật, mà bằng sự điên cuồng thuần túy. Thanh katana chém ngang một cách dữ dội, chém bay đầu con Kaiju. Cùng lúc đó, con thứ hai đã quấn chặt lấy chân cô.

Reina gầm lên, mặc kệ nỗi đau đang xé nát cơ thể và bộ đồ chiến đấu. Cô cần phải bảo vệ mẹ. Cô cần phải sống sót.

Mẹ! Con sẽ đưa mẹ về! Con nhất định sẽ đưa mẹ về!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro