Chapter 21
Mặt đất im lặng. Cú đấm sấm sét mang theo toàn bộ hy vọng của Hibino Kafka đã trúng đích, phá hủy hoàn toàn cái lõi mà Reina đã mở đường.
Một giây. Hai giây.
Trong phòng chỉ huy, các kỹ thuật viên nín thở, chờ đợi tín hiệu sinh tồn của Kaiju số 9 tắt ngấm. Reina, lơ lửng trên không, bộ suit số 7 kêu lên những tiếng "bíp" cạn kiệt năng lượng, cũng dán chặt mắt vào kẻ thù.
Nhưng thay vì tan rã, thay vì chết đi, Kaiju số 9 không gục ngã.
Cơ thể dung hợp của nó bắt đầu co giật, không phải cái co giật của sự hấp hối, mà là của một cuộc lột xác. Rồi nó vỡ ra. Từng khối thịt gớm ghiếc, màu đỏ sậm, bắt đầu phình trướng, lan ra mặt đất như một loại nấm mốc sống. Chúng như một cơn thủy triều bằng thịt, lan đến đâu, xác của hàng ngàn quái vật rắn và thằn lằn bay đã bị tiêu diệt gần đó cũng bắt đầu động đậy. Chúng bị hấp thụ, bị kéo vào, trở thành một phần của một thực thể mới, một thứ gì đó khổng lồ, gớm ghiếc và cổ xưa.
Những tiếng gào thét của hàng ngàn con quái vật vang lên, nhưng không phải từ nhiều cái miệng, mà từ một thực thể duy nhất.
Tại trung tâm chỉ huy tạm thời, Ashiro Mina nhìn vào dữ liệu đang nhảy vọt trên màn hình, mặt cô tái đi.
"Nó không chết! Dữ liệu này... sự tái tổ hợp tế bào ở cấp độ này... không thể nào..."
Cô lật lại kho lưu trữ thảm họa, tìm kiếm một hồ sơ đã bị niêm phong cấp độ cao nhất. Và cô tìm thấy nó. Một đoạn video mờ nhòe tám năm về trước. Một ngọn núi thịt di động đang san bằng Tokyo.
"Đây là..." Giọng Ashiro run rẩy. "Siêu quái vật Meireki! Thứ quái vật đã san bằng một nửa Tokyo tám năm trước! Kaiju số 9... nó không chỉ dung hợp, nó đã ép các tế bào Kaiju khác tiến hóa cưỡng bức, tái tạo lại Meireki!"
Đúng là dai dẳng. Tên số 9 thật sự muốn thống trị đất nước này, biến nó thành "Thời đại Quái vật" bằng mọi giá.
Reina đáp xuống một nóc nhà, bộ suit số 7 kêu lên một tiếng "xì" cuối cùng rồi tắt ngấm. Sức lực của cô đã cạn kiệt. Cô mệt mỏi. Cô nhìn thực thể khổng lồ đang hình thành, một ngọn núi thịt gớm ghiếc bắt đầu mọc ra những chi phụ, tiếng gầm của nó làm rung chuyển cả thành phố.
Hết cách rồi. Bộ suit số 7 đã hỏng. Trong tai nghe, cô chỉ nghe tiếng Hoshina và Narumi đang được các vệ binh chữa trị khẩn cấp. Các vệ binh khác lẫn các tân binh từ các đội cũng đã kiệt quệ tinh thần và sức lưc.
Tất cả đã kết thúc.
Không. Vẫn chưa.
Reina đứng dậy. Vẫn còn một cách. Một cách cuối cùng.
Vì đất nước này. Vì mẹ cô. Vì lời hứa sẽ sống sót trở về với những người đang chờ đợi.
Cô âm thầm rời đi. Lợi dụng sự hỗn loạn tột độ khi Meireki đang trong quá trình thành hình cuối cùng, Reina dùng chút sức tàn của bộ ODM cá nhân, bắn móc neo về phía căn cứ Đội 1, nơi vẫn còn nguyên vẹn.
Cô đi thẳng đến kho vũ khí cấp cao nhất, nơi cất giữ những "Numbers" (Vũ khí Kaiju) cuối cùng. Cô đi qua Vũ khí số 1 của Narumi, số 6 của Reno. Cô dừng lại trước một cỗ máy khổng lồ, màu đỏ thẫm.
"Xác thực danh tính: Ackerman Reina. Yêu cầu kích hoạt: Numbers 3."
Bộ suit thứ hai đã được xác nhận tương thích với Reina trong các bài kiểm tra bí mật. Nhưng nó không phải là một bộ giáp chiến đấu linh hoạt như số 7. Nó là một khẩu pháo hạng nặng di động, một vũ khí hủy diệt mang tính chiến lược. Và cái giá để sử dụng nó: vài năm tuổi thọ của người mặc, cho mỗi lần bắn tối đa công suất.
Reina cắn răng. Cô bước lên bục đồng bộ. Mặc cho cơ thể đã vài phần kiệt quệ, cô mặc bộ suit màu đỏ thẫm lên người. Dòng xung điện của nó chạy dọc cơ thể, từng thớ cơ như nứt toác ra. Cô hét lên một tiếng, cố chịu đựng cơn đau đồng bộ.
"Cảnh báo: Tình trạng thể chất người dùng không ổn định." "Mặc kệ! Tiếp tục Đồng bộ!"
"Xác nhận Binh nhì Ackerman Reina. Bắt đầu đồng bộ Numbers 3." Giọng nói AI vang lên. "Sức mạnh kích hoạt: 75%."
Bộ giáp màu đỏ nặng nề, với hai khẩu pháo lớn gắn trên vai, ngưng tụ năng lượng, ánh sáng đỏ rực lên.
Khi cô bước ra khỏi bục, Kikoru Shinomiya đã đứng đó. Cô ấy cũng đang trang bị lại, bộ giáp trắng của cô đã đầy vết xước. Nhưng trên đôi mắt của cô ấy, là một cặp lens quan sát đặc biệt màu đỏ rực. Đôi đồng tử của Vũ khí số 1.
"Narumi-taichou đã bị thương quá nặng," Kikoru nói, giọng bình thản. "Khả năng phân tích và nhắm bắn tuyệt đối của anh ta đã được chuyển giao cho tôi. Đây là kế hoạch bí mật của Phân đội 1."
Reina nhìn lấy Kikoru. Kikoru nhìn lại, ánh mắt kiên định. Dù mệt mỏi, Reina vẫn nhếch mép.
"Lần này, cô làm mắt. Tôi làm đạn." Kikoru gật đầu, giơ nắm đấm ra. "Tìm ra lõi của con quái kia. Sau đó, cùng nhau kết liễu hắn nào, Reina-san!"
Reina cụng tay cùng Kikoru. Họ nhanh chóng lên đường.
Trở lại chiến trường. Meireki đã thành hình hoàn chỉnh, một ngọn núi thịt ghê tởm, cao hơn cả tòa nhà thị chính, và nó liên tục đẻ ra hàng trăm quái vật phụ từ cơ thể mình.
Reina, trong bộ giáp Numbers 3, đứng trên tòa nhà cao tầng gần đó. Cô dùng bộ hỏa lực hạng nặng của mình, nhắm thẳng vào trung tâm khối thịt.
"Khai hỏa!"
ẦM!
Một luồng năng lượng đỏ rực bắn ra. Hỏa lực hạng nặng, xuyên thủng một lỗ lớn trên người con quái. Nhưng vô ích, chỉ vài giây sau, cái lỗ đó đã được lấp đầy, nó tái tạo lại ngay lập tức.
"Chết tiệt!" Reina kêu lên. Cô kết nối với kênh liên lạc của Phân đội 3.
"Ichikawa Reno! Nghe đây!" "Reina-san! Cô trở lại rồi! Nhưng... bộ suit đó?" Reno, đang chiến đấu ở mặt đất, bất ngờ khi thấy bộ giáp màu đỏ khổng lồ. "Chẳng phải cô đang dùng suit số 7 sao? Sao lại..."
"Suit số 7 đã hỏng rồi!" Reina cắt ngang, giọng gấp gáp, không có thời gian giải thích. "Tôi chỉ còn cách chấp nhận đánh đổi để dùng suit số 3!"
Cô ra lệnh, giọng nói mang theo uy quyền không thể chối cãi: "Làm như những gì tôi nói! Dùng sức mạnh băng của số 6, tung hết sức lực của cậu để giữ chân con quái đó! Đóng băng nó lại, làm chậm quá trình tái tạo của nó! Chờ cho Kikoru tìm được vị trí của lõi hạt nhân!"
"Tôi... tôi sẽ dùng hết sức, thổi bay đòn tấn công của nó bằng bộ suit số 3! Tôi sẽ tạo đường cho cậu!" "Một là liều mạng," Reina gằn giọng. "Hai là mất tất cả."
Không đợi Reno trả lời, Reina tắt tín hiệu tai nghe.
Cô biết, nếu cô còn để kênh mở, Narumi hoặc Hoshina, dù đang bị thương nặng trong lều y tế gần đó, cũng sẽ nghe thấy cuộc hội thoại này. Họ sẽ tìm cách ngăn cô lại, ngăn cô sử dụng một vũ khí phải trả giá bằng chính tuổi thọ của mình.
Nhưng ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, còn cách nào khác cơ chứ?
"Reina-san! Con quái vật... nó đang tích tụ năng lượng!" Tiếng Kikoru vang lên.
Meireki gầm lên, hàng trăm cái miệng trên người nó há ra, chuẩn bị cho một đòn tấn công quét sạch cả thành phố.
"RENO! NGAY BÂY GIỜ!" Reina hét vào không trung.
Từ mặt đất, Ichikawa Reno đã đứng sẵn, kích hoạt toàn bộ sức mạnh của Vũ khí số 6. Một cơn bão tuyết khổng lồ ập đến, đóng băng mặt đất, làm chậm đòn tấn công của Meireki.
"TÌM THẤY LÕI RỒI!" Tiếng Kikoru hét lên chói tai trong tai nghe. "HƯỚNG 7 GIỜ, SÂU 50 MÉT BÊN DƯỚI LỚP GIÁP CHÍNH!"
Reina, người đang dần lảo đảo vì sức ép của bộ giáp, mỉm cười. Máu bắt đầu chảy ra từ mũi cô, một tác dụng phụ của việc sử dụng Numbers 3. "Cuối cùng..."
Cùng lúc đó, tại trung tâm chỉ huy, Ashiro Mina, người đã di chuyển đến khẩu pháo vệ tinh Keraunos, cũng đã sẵn sàng. "MỤC TIÊU ĐÃ ĐỊNH VỊ! KERAUNOS! KHAI HỎA TỐI ĐA CÔNG SUẤT!"
Reina nhếch mép, vặn thanh lực của bộ suit số 3 đến mức báo động đỏ. "CÁI NÀY... LÀ CHO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI!"
Hai hỏa lực mạnh nhất của Lực lượng Phòng vệ—một tia sét xanh trắng từ bầu trời, một luồng năng lượng đỏ rực từ tòa nhà đối diện—được phóng ra cùng một lúc.
Chúng không bắn vào lõi. Chúng bắn vào lớp giáp dày 50 mét đang che chắn cho nó.
Hai luồng năng lượng hội tụ, bắn tan xác thịt của quái vật Meireki, tạo ra một cái hố sâu hoắm, để lộ lõi hạt nhân màu đỏ tươi, đang đập thình thịch như một trái tim bệnh hoạn.
Và ngay khoảnh khắc đó, Hibino Kafka, người đã tỉnh dậy từ tiếng gọi tuyệt vọng của Reina qua kênh liên lạc và âm thanh khủng khiếp của pháo đài Keraunos, gầm lên một tiếng cuối cùng. Anh ta đã kích hoạt Kaiju số 8 một lần nữa. Một luồng sức mạnh, mạnh đến mức hệ thống không thể nào đo lường được con số chính xác.
Anh ta tung ra đòn đấm cuối cùng, một cú đấm mang theo toàn bộ sức mạnh ý chí, trực diện về phía lõi của con quái vật Meireki.
RẦM!!!
Một vụ nổ không âm thanh. Ánh sáng trắng xóa nuốt chửng mọi thứ.
Mặt đất rung chuyển dữ dội. Một sự im lặng chết chóc bao trùm. Và rồi, siêu quái vật khổng lồ, ngọn núi thịt Meireki, bắt đầu tan rã. Nó hóa thành tro bụi, bay đi trong gió.
"DẤU HIỆU SINH TỒN CỦA SIÊU QUÁI VẬT... HOÀN TOÀN TẮT NGẤM!"
Ở nơi Reina đứng, trên nóc tòa nhà, bộ suit số 3 phát ra một tiếng rít cuối cùng.
"CẢNH BÁO. CƠ THỂ NGƯỜI DÙNG ĐẠT GIỚI HẠN. QUÁ NHIỆT. HỆ THỐNG SẼ TỰ ĐỘNG NGẮT KẾT NỐI."
Bộ giáp đỏ thẫm mất đi ánh sáng. Reina ngã khuỵu, rồi đổ gục ra đất, kiệt sức hoàn toàn.
Thắng rồi. Họ đã chiến thắng!
Một chiến thắng đầy vẻ vang, nhưng cũng đầy mất mát.
Tất cả những vệ binh còn sống sót, dù đang bị thương nặng, cũng gục xuống, rồi ngẩng lên, hò reo trong nước mắt. Cả những người dân trong hầm trú ẩn, theo dõi qua màn hình, cũng la hét vì sung sướng. Chuỗi bi kịch kéo dài hàng thập kỷ này, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Tại lều y tế, Hoshina, người đã cố gắng gượng dậy sau khi Kafka xuất hiện, lập tức tìm kiếm cô qua GPS của bộ giáp. Anh thấy rõ bộ giáp đỏ ngòm ngã xuống.
"REINA!"
Anh giật phăng dây truyền dịch, không màng đến vết thương đang rỉ máu của mình, kích hoạt chút năng lượng còn sót lại của bộ đồ. Anh lao đến nóc tòa nhà đối diện, trượt xuống bên cạnh cô.
Anh lật cô lại. Mặt nạ đã vỡ. Gương mặt cô trắng bệch, máu chảy ra từ mũi và tai, nhưng cô vẫn còn thở. Thở yếu ớt, nhưng vẫn còn sống.
Hoshina không kìm được nữa. Anh ôm chầm lấy cô, một cái ôm siết chặt, vùi mặt vào mái tóc đen đẫm mồ hôi và máu của cô, hạnh phúc đến mức phát khóc. Nước mắt của người đội phó luôn mỉm cười cứ thế tuôn rơi.
"Em vẫn ổn... Em vẫn ổn... Cảm ơn trời... Cả hai chúng ta đều vẫn còn sống..."
Reina, dù kiệt sức đến mức không thể nhấc nổi ngón tay, vẫn nhận ra hơi ấm quen thuộc và giọng nói run rẩy của anh. Cô dùng chút sức tàn, cố gắng siết lấy cánh tay anh. Cô mỉm cười, một nụ cười yếu ớt, giọng khàn đặc:
"Chúng ta... đã thắng rồi... Hoshina-san..."
Nhưng ông trời vốn thích trêu người. Niềm hạnh phúc của sự sống sót quá đỗi mong manh.
Chiến thắng đã đến, nhưng tòa nhà họ đang đứng, vốn đã bị tàn phá nặng nề bởi hàng loạt vụ nổ, bắt đầu sụp đổ.
Lách cách...
Một tiếng động không phải của Kaiju, mà là tiếng rên rỉ của bê tông và thép.
Ngay phía trên họ, một mảnh vỡ lớn từ giàn giáo của tòa nhà bên cạnh—một khối bê tông cốt thép khổng lồ, lòi ra những thanh thép gai—đã gãy, và bắt đầu rơi xuống.
Thẳng về phía của Reina.
Hoshina, trong một vài giây ngắn ngủi, không kịp cảm nhận hạnh phúc. Bản năng bảo vệ của anh trỗi dậy. Anh không kịp suy nghĩ.
Anh chỉ kịp nhìn Reina, người đang mỉm cười yếu ớt với anh.
Anh ôm lấy cô thật chặt, xoay người, dùng chính cơ thể mình, dùng tấm lưng của mình, để đỡ lấy.
RẦM!!!
Reina, vẫn còn đang ngơ ngác trong vòng tay anh, chỉ nghe thấy một tiếng động kinh hoàng, một cú va chạm mà cô cảm nhận được qua từng thớ thịt của người đang ôm mình.
Cơ thể Hoshina cứng đờ.
Anh nhận lấy trọn vẹn tảng đá. Nó đập thẳng vào vị trí phần đầu của anh, nơi bộ suit đã vỡ nát từ trận chiến trước.
Rồi anh từ từ ngã ra đất, vẫn trong tư thế che chở cho cô.
Máu.
Rất nhiều máu.
Nó không chảy ngay lập tức, mà ộc ra, đỏ thẫm. Nó chảy ra từ dưới mái tóc màu tro, loang lổ trên nền đất, nhuộm đỏ cả gương mặt đang bàng hoàng của Reina.
"...Hoshina-san?"
Chỉ có sự im lặng đáp lại cô. Hoshina dần chìm sâu vào cơn hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro