Chapter 5

Sau khi Furuhashi Iharu và Ichikawa Reno bình phục hoàn toàn, Phân đội 3 quyết định tổ chức một bữa tiệc "nhỏ" ngay tại nhà ăn căn cứ. Bữa tiệc này có hai mục đích: chào mừng hai thành viên thoát khỏi lưỡi hái tử thần trở về, và quan trọng hơn, thông báo chính thức về việc Hibino Kafka, sau khi vượt qua hàng loạt bài đánh giá bổ sung khắc nghiệt, đã chính thức trở thành thành viên của Phân đội 3.

Anh ta vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, hai tay giơ cao, la hét ầm ĩ giữa nhà ăn. "TÔI LÀM ĐƯỢC RỒI! CUỐI CÙNG CŨNG LÀM ĐƯỢC RỒI!"

"Chúc mừng nhé, ông chú!" "Nhớ mà khao cả đội đấy nhé, Kafka-san!"

Tiếng reo hò, vỗ tay vang lên náo nhiệt. Reno và Iharu, dù vẫn còn hơi yếu, cũng vui vẻ khoác vai, đấm lưng người đồng đội lớn tuổi.

Giữa tâm điểm của sự huyên náo đó, Ackerman Reina vẫn giữ sự điềm tĩnh cố hữu. Cô chọn một góc bàn cách xa đám đông, lặng lẽ thưởng thức miếng bò thượng hạng nướng vỉ. Chế độ đãi ngộ của Lực lượng Phòng vệ đúng là không thể chê vào đâu được. Miếng thịt mềm tan trong miệng, thứ xa xỉ phẩm mà trước đây cô có nằm mơ cũng không thấy.

Nhưng ngay giữa lúc đó, điện thoại của cô reo lên. Một âm thanh chói tai, sắc lẹm, khác hẳn tiếng nhạc ồn ào của bữa tiệc.

Là số của bệnh viện.

Một dự cảm không lành dấy lên. Cô lướt mở màn hình. Một dòng tin nhắn ngắn gọn, lạnh lùng như văn bản y khoa: "Bệnh tình của bệnh nhân Ackerman Misaki [Mẹ Reina] đột nhiên trở nặng. Yêu cầu người thân đến hỗ trợ gấp."

Keng.

Chiếc nĩa rơi khỏi tay cô. Bàn tay đang cầm đĩa thịt của Reina cứng đờ. Vị ngon của miếng bò thượng hạng bỗng hóa thành vị tro tàn trong miệng.

Giữa bầu không khí vui vẻ và náo nhiệt, tin tức động trời này như một gáo nước đá dội thẳng vào đỉnh đầu cô. Mặt Reina tái đi, màu hồng hào hiếm hoi vừa có được vì no đủ lập tức biến mất, nhường chỗ cho một vẻ trắng bệch, hoảng hốt.

Loảng xoảng!

Cô đứng phắt dậy. Chiếc đĩa rơi xuống đất, vỡ tan tành. Tiếng động thu hút sự chú ý của vài người.

"Xin lỗi, tôi có việc gấp." Giọng cô khô khốc. Cô quay về phía Hoshina, người đứng gần nhất, rồi nhanh chóng xin phép rời tiệc sớm, không một lời giải thích.

Cô vội vã chạy đi, lao ra khỏi nhà ăn. Vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi đó là thứ chưa ai từng thấy trên khuôn mặt lạnh như băng của cô.

"Ơ... Reina?" Kafka ngơ ngác, tay vẫn cầm ly nước ngọt.

Từ bên kia góc phòng, Đội phó Hoshina, người luôn quan sát mọi thứ, đã bắt trọn được khoảnh khắc đó. Đó không phải là vẻ lạnh lùng thường ngày. Đó là sự sợ hãi. Một sự sợ hãi nguyên thủy, không thể che giấu. Anh nhíu mày, lặng lẽ đặt ly nước xuống và cũng âm thầm rời đi, giữ một khoảng cách an toàn, bám theo cô như một bóng ma.

Reina chạy như bay ra khỏi căn cứ, không đợi xe quân sự, cô bắt chiếc taxi nhanh nhất có thể đến bệnh viện. Cô không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của y tá, không màng đến quy định thăm bệnh, cô lao thẳng vào phòng bệnh của mẹ.

Bà nằm đó, cơ thể gầy gò run lẩy bẩy dưới lớp chăn mỏng. Căn bệnh lao phổi quái ác của bà đang trở nặng. Tiếng ho rít lên, bà co quắp, khó thở, khuôn mặt nhăn nhúm vì đau đớn tột cùng.

"Mẹ!" Reina lao tới, cảm giác như tim mình bị ai bóp nát. Cô nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt, đầy vết kim tiêm của bà. "Mẹ, con đây rồi! Cố lên! Mẹ!"

Cô quay sang gào lên với các y tá đang chạy vào. "Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ! Mau chóng chữa trị cho mẹ tôi! LÀM GÌ ĐÓ ĐI!"

Sau một hồi cấp cứu hỗn loạn, tiêm thuốc và hỗ trợ thở, cơn nguy kịch cũng tạm thời qua đi. Mẹ Reina lờ mờ mở mắt, nhịp thở yếu ớt nhưng đã ổn định hơn. Reina thở phào nhẹ nhõm, trán đẫm mồ hôi, hai chân mềm nhũn.

Nhưng khi ánh mắt bà rõ nét hơn, tập trung vào bộ quân phục chiến đấu màu đen mà Reina còn chưa kịp thay, bà bất giác giận dữ. Bàn tay yếu ớt của bà cố đẩy tay Reina ra.

"Tại sao... khụ... tại sao con lại mặc thứ này?" Bà ho, giọng khàn đặc. "Con... tham gia quân đội? Con định tiếp tục lời nguyền của dòng máu Ackerman sao?!"

Reina mím chặt môi. Cô nắm lại bàn tay mẹ, kiên quyết không cho bà đẩy ra. "Con hết cách rồi, mẹ. Chỉ có tham gia Lực lượng Phòng vệ mới có tiền đóng viện phí cho mẹ. Thêm nữa, ở đây..." Giọng cô chùng xuống một chút, "...mọi người ở đây đối xử rất tốt với con."

"Mẹ không quan tâm!" Mẹ Reina lắc đầu quầy quậy, kích động. "Tiền bạc... Con không hiểu! Lời nguyền của Ackerman sẽ đeo bám lấy con! Sức mạnh đó... nó không bảo vệ được ai cả!"

Bà nhìn cô, nước mắt uất hận và đau khổ bắt đầu trào ra. "Con sẽ không thể bảo vệ được những người mà con yêu thương! Ai nấy rồi cũng sẽ lần lượt rời đi... Giống như bố của con! Ông ấy cũng đã bỏ rơi chúng ta!"

Reina im lặng. Những lời nói như dao găm vào tim cô. Cô không tranh cãi. Cô chỉ lặng lẽ kéo chăn lên cao hơn, đắp lại cho mẹ, một cử chỉ che giấu sự run rẩy trong lòng.

"Mẹ mệt rồi," cô nói, giọng đều đều, ép cảm xúc của mình xuống vực sâu. "Mẹ nghỉ ngơi đi. Con sẽ đến thăm vào ngày hôm sau."

Cô đứng dậy, rời khỏi phòng. Cánh cửa phòng bệnh khép lại, trả cô về hành lang bệnh viện yên tĩnh và lạnh lẽo.

Và ngay khi cô bước ra, cô bắt gặp Đội phó Hoshina.

Anh ta đang đứng dựa vào bức tường đối diện, khoanh tay. Nụ cười thường trực đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy. Anh ta đã đứng đó, không biết tự bao giờ.

Hoshina đứng thẳng người, cất giọng, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp dù tình huống rõ ràng là cực kỳ nhạy cảm.

"Tôi không cố ý nghe lén," anh nói. "Nhưng thấy cấp dưới của mình có vẻ gặp khó khăn và lao đi như vậy, tôi đi theo để theo dõi tình hình, đề phòng chuyện bất trắc có thể xảy ra."

Reina phớt lờ anh. Cô coi anh như không khí. Cô đi sượt qua vai anh, hướng về phía thang máy. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này. Cô chỉ muốn ở một mình.

Hoshina thở dài, nhưng anh nhanh chóng bước tới, nắm lấy cánh tay cô. "Đợi đã."

Cái nắm tay của anh không mạnh, nhưng dứt khoát. Reina khựng lại, quay đầu nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo, cảnh cáo.

"Muộn rồi, không có taxi quay về căn cứ đâu," Hoshina nói, từ từ buông tay cô ra. "Tôi sẽ đưa cô về."

Reina nhìn chằm chằm vào anh vài giây. Cô đã quá mệt mỏi để tranh cãi, quá kiệt sức để thể hiện sự cứng rắn của mình. Cô không muốn phản kháng. Cô im lặng, quay người đi về phía lối ra.

Hoshina hiểu đó là sự đồng ý.

Suốt quãng đường về căn cứ, cả hai không nói với nhau bất cứ lời nào. Chiếc xe quân sự lướt đi trong đêm. Reina mở hé cửa kính, để cơn gió lạnh lẽo của ban đêm tạt vào mặt, sượt qua hàng mi, làm khô đi hơi ẩm mà cô không nhận ra đang đọng lại nơi khóe mắt.

Hoshina liếc nhìn cô gái bên cạnh. Trong bộ quân phục chiến đấu, cô trông vẫn mạnh mẽ, nhưng cái cách cô tựa đầu vào cửa kính, nhìn ra ngoài vô định, lại toát lên vẻ mỏng manh hơn bất cứ vẻ ngoài chiến binh nào. Anh thật lòng rất muốn biết "lời nguyền Ackerman" mà mẹ cô nhắc đến là gì. Một dòng máu mang sức mạnh? Một quá khứ bi kịch? Nhưng anh hiểu rằng, với một người khép kín như Reina, đây tuyệt đối không phải là thời điểm thích hợp để hỏi.

Về đến căn cứ, chiếc xe vừa dừng lại, Reina lập tức mở cửa, xuống xe.

"Cảm..." Cô định nói lời cảm ơn, nhưng cổ họng lại cứng lại. Cô không quen nói ra từ đó. Cô chỉ gật đầu nhẹ với anh, rồi đi thẳng một mạch vào khu ký túc xá, biến mất sau cánh cửa.

Hoshina ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng cô. Anh rút thiết bị liên lạc ra.

"Chuẩn úy Okonogi, là tôi, Hoshina." "Vâng, thưa Đội phó! Đã khuya rồi, ngài có chỉ thị gì ạ?" Giọng Okonogi có vẻ ngái ngủ.

"Hãy xem xét trường hợp của Binh nhì Ackerman Reina," Hoshina ra lệnh, giọng nghiêm túc và quyết đoán. "Sắp xếp để Lực lượng Phòng vệ hỗ trợ toàn bộ viện phí cho mẹ cô ấy tại bệnh viện trung tâm. Chuyển bà ấy sang phòng điều trị tốt nhất. Ngay lập tức."

"Rõ, thưa... Nhưng việc này..."

"Và từ giờ," anh ngắt lời, "mọi thông báo về bệnh tình của mẹ cô ấy, hãy gửi thẳng qua cho tôi. Đừng làm phiền cô ấy nếu không phải là trường hợp khẩn cấp nhất, đe dọa trực tiếp đến tính mạng. Rõ chưa?"

"...Rõ, thưa Đội phó!"

Hoshina cúp máy, ánh nhìn phức tạp ngoái về phía Reina đã rời đi.

Trong khi đó, Reina đã về đến phòng. Cô đóng sập cửa, khóa trái. Bức tường lạnh lùng cô dựng lên suốt cả buổi tối sụp đổ. Cô nằm vật ra giường, úp mặt vào gối, và lần đầu tiên sau nhiều năm, cơ thể cô run rẩy không kiểm soát.

Tâm trạng cô lao dốc không phanh vì những lời mẹ nói.

"...lời nguyền của Ackerman sẽ đeo bám lấy con!" "...ai nấy rồi cũng sẽ lần lượt rời đi, như bố của con!"

Cô biết. Cô biết rõ hơn ai hết. Thứ lời nguyền Ackerman đã luôn đeo bám những người mang dòng máu này. Họ được ban cho sức mạnh vô biên, một khả năng chiến đấu vượt xa người thường... nhưng đổi lại, họ không thể bảo vệ được những người mà họ yêu thương.

Hoặc nếu họ cố gắng bảo vệ, cái giá phải trả chính là tính mạng của những người đó. Sức mạnh của Ackerman dường như luôn thu hút bi kịch.

Đó chính là lý do, Reina luôn khép mình. Cô sợ hãi. Cô sợ việc mở lòng với một ai đó. Cô sợ rằng khi những người đồng đội ở Phân đội 3, những người đã đối xử tốt với cô, trở nên quan trọng... thì họ cũng sẽ vĩnh viễn rời xa cô, theo cách này hay cách khác.

Tuyệt đối không được mở lòng với bất kì ai. Tuyệt đối.

Những ngày tiếp theo, Reina càng khép mình hơn. Căn bệnh của mẹ và lời nguyền của gia tộc như một đám mây đen ám lấy cô. Tại căn cứ, cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng, gần như băng giá.

Các thành viên nữ trong Phân đội 3, như Ichinose Konomi, cố gắng hòa nhã, rủ cô đi ăn chung hoặc trò chuyện, nhưng đều bị Reina từ chối thẳng thừng hoặc đáp lại bằng sự im lặng. Ngoài giờ luyện tập bắt buộc, cô không mấy tương tác với ai, chỉ tập trung vào việc rèn luyện một mình đến kiệt sức.

Đêm nay, Hoshina chặn cô lại sau buổi tập thể lực chung, khi cô định rời đi.

"Sân tập số 5, mười phút nữa," anh ta nói, không cho cô cơ hội từ chối. "Tôi sẽ đặc cách huấn luyện riêng về việc dùng kiếm."

Reina đến nơi. Sân tập rộng lớn vắng tanh, chỉ có ánh đèn pha chiếu rọi. Hoshina đã đứng đó, tay cầm hai thanh kiếm gỗ (bokken). Anh ta ném cho cô một thanh.

"Màn trình diễn của cô với cặp katana hôm trước rất ấn tượng, nhưng kỹ thuật cơ bản vẫn còn lộn xộn," Hoshina nói, nụ cười thường trực đã tắt, thay vào đó là sự tập trung cao độ của một kiếm sĩ. "Tôi muốn quan sát thêm về khả năng cận chiến thực sự của cô. Tấn công tôi."

Họ đứng cách nhau một khoảng. Không cần đếm ngược.

VÚT!

Cả hai lao vào nhau.

KENG!

Tiếng kiếm gỗ va chạm khô khốc, vang vọng cả sân tập. Reina ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Nếu so về sức mạnh thể chất thuần túy, cô hoàn toàn nhỉnh hơn Hoshina. Cú chém của cô mang theo trọng lượng và tốc độ của dòng máu Ackerman, một đòn tấn công thô bạo, đủ sức làm gãy một thanh kiếm thật.

Nhưng Hoshina không đỡ trực diện. Anh ta xoay cổ tay chỉ bằng một lực rất nhỏ, thanh kiếm gỗ của anh ta trượt đi một cách nhẹ nhàng, làm chệch hướng hoàn toàn đòn tấn công của cô. Cú đánh của Reina hụt vào không khí, khiến cô mất đi một chút thăng bằng.

Cô nhận ra ngay. Kỹ thuật của cô quá kém so với anh ta.

Reina, với bản năng Ackerman, là một cơn bão. Hoshina, với kiếm thuật được rèn luyện từ nhỏ, là một dòng nước. Anh ta là chuyên gia thực thụ.

Kỹ năng kiếm thuật của Hoshina không chỉ đẹp, nó chính xác đến từng milimet. Dù sức mạnh thể chất của anh ta rõ ràng yếu hơn, anh ta vẫn dùng kỹ thuật thuần thục, sự tinh tế trong từng bước di chuyển (unsoku) để áp chế cô. Reina chém, Hoshina lách. Reina lùi, Hoshina tiến. Anh ta đọc được mọi cử động cơ bắp của cô trước khi cô kịp ra đòn. Anh ta không cố gắng đối đầu sức mạnh của cô, anh ta điều khiển nó.

Trận đấu kéo dài đã ba mươi phút. Mồ hôi bắt đầu chảy, nhưng không ai có dấu hiệu kiệt sức. Dù vậy, Reina biết mình đã bị Hoshina áp chế hoàn toàn. Thanh kiếm của anh ta luôn xuất hiện ở nơi cô sơ hở nhất, buộc cô phải chuyển từ tấn công sang phòng thủ.

Thú vị thật. Tên đội phó này không hề yếu một chút nào, dù khả năng dùng súng của anh ta tệ hại có tiếng.

Reina gầm lên một tiếng, sự bực bội và hưng phấn trào dâng. Không còn giữ sức, cô dùng toàn bộ sức mạnh, dồn hết trọng lượng cơ thể vào một đòn chém dọc kết liễu. Hoshina, lần này, không né. Anh ta biết không thể né. Anh ta hít một hơi sâu, và giơ kiếm lên đỡ thẳng.

RẮC!

Họ ngừng lại. Cả hai thanh kiếm gỗ trên tay đều đã gãy làm đôi, văng ra hai phía.

Trận đấu kết thúc trong thế ngang hàng ngang sức.

Reina thở dốc, nhìn vào nửa thanh kiếm gãy trên tay. Cứ ngỡ mang dòng máu Ackerman là có thể áp chế được tất cả, nhưng khi đối mặt với những nhân tố đã rèn luyện kỹ thuật đến mức lão luyện như Hoshina, sức mạnh thô không phải là tất cả. Anh ta thật sự rất đáng gờm.

Cô phải học hỏi nhiều hơn nữa. Trở nên mạnh hơn.

Mạnh hơn, để kiếm thật nhiều tiền. Và nhanh chóng rời đi cùng mẹ, sống một cuộc sống yên ổn hơn.

Hoshina ném phần kiếm gãy xuống đất. Anh ta quan sát cô một lúc, ánh mắt sắc sảo, không phải của một cấp trên, mà của một người thầy.

"Sức mạnh của cô là một viên ngọc quý, Ackerman-chan," anh ta nói. "Nó rất thuần khiết, nhưng cũng rất hoang dã như một con thú."

Anh ta bước lại gần, giọng nói nghiêm túc. "Cô có biết, nhờ cô xuất hiện kịp lúc hôm đó, mà đội viên Furuhashi và Ichikawa mới an toàn quay trở về không? Nếu cô chậm vài giây, họ đã chết. Chính cái sức mạnh 'hoang dã' của cô đã cứu họ."

Reina im lặng, cô lắng nghe, tay siết chặt.

"Nếu cô thật sự tham gia Lực lượng Phòng vệ chỉ vì tiền lương," giọng Hoshina có chút thất vọng, "Thì thật sự quá phí phạm cho một tài năng như vậy. Cô có thể cứu được rất nhiều người. Mọi người trong đội, đều công nhận sức mạnh của cô, Ackerman. Họ tin tưởng cô."

Lời nói của Hoshina đánh trúng tim đen. Reina quay mặt đi, không nhìn thẳng vào anh.

Một sự hổ thẹn đâu đó len lỏi trong lòng cô. Đúng, đó là mục đích ban đầu, và cũng là mục đích hiện tại của cô.

Nhưng... nếu không phải vì tiền, thì liệu cô có muốn cống hiến sức mạnh của mình để cứu lấy người khác không? Liệu cô có dám cứu họ, khi mà lời nguyền luôn rình rập lấy đi những người cô trân trọng?

Đây là câu hỏi mà lần đầu tiên, Reina cũng chẳng thể trả lời.

Hình ảnh quá khứ chợt ùa về. Lần đầu tiên cô cầm vũ khí, lần đầu tiên cô kích hoạt được sức mạnh của một Ackerman. Khi ấy, trường học của cô bị đánh sập bởi một Kaiju lớn. Bạn học la hét, không kịp chạy thoát. Một đứa trẻ đã bị kẹt lại bởi đống đổ nát. Khi ấy, cô chỉ mới tám tuổi, lại dám can đảm dùng thanh sắt của chiếc bàn để lao ra, cố gắng chặn đứng con quái vật. Và lúc bị dồn vào đường cùng, cô đã giết được một Kaiju đầu tiên, chỉ với một thanh sắt gỉ.

Cô đã cứu được đứa bé đó.

Nhưng lời nói của mẹ cứ ám ảnh lấy tâm trí của cô: sức mạnh kia chính là lời nguyền, cô không thể bảo vệ được những người cô yêu thương bằng sức mạnh vô biên của mình.

Hoshina cứ thế tiến lại gần cô. Anh đặt tay lên vai cô, một cái siết nhẹ nhưng vững chãi, từng bước muốn phá vỡ bức tường phòng vệ của cô.

"Ackerman-chan," anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Đừng vì những bóng ma của quá khứ ám ảnh lấy mình. Chúng ta là đồng đội. Hãy học cách tin tưởng chúng tôi, và quan trọng nhất, hãy tin tưởng vào chính bản thân cô. Sức mạnh của cô không phải là lời nguyền, trừ khi cô để nó là như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro