1,2,3... Counting with a Kiss!
"Một, hai, ba..."
Kyungsoo đột ngột thức giấc. Dù vậy, đôi mắt của anh vẫn nhắm, với một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể và một hơi nóng bao phủ làn da của anh trong niềm khoái cảm.
"Bốn..."
Có thể nghe thấy một tiếng hôn. Ai đó đang hôn lên làn da của anh, để lại những dấu hôn trên làn da trắng ngần, những dấu nhỏ hồng hào nơi dòng máu sục sôi thôi thúc lên những phần còn lại.
"Năm..."
Ai đó hôn anh trong lúc đếm. Nhưng đếm gì?
"Sáu..."
Jongin là người hôn anh. Đầu tiên là ở cổ, và giờ thì tới tai.
"Em đang làm gì vậy...?" Kyungsoo hỏi, nhưng không nhìn vào người phía trước. Điều đó vốn không cần thiết, vì anh biết rõ từng hơi thở của Jongin.
Cậu ấy đang cười. Kyungsoo chắc chắn.
"Ngủ lại đi..." Jongin nói, nhưng Kyungsoo không làm vậy. Khẽ mở một mắt, anh bắt gặp nụ cười khiến mình tan chảy.
"Em đang làm gì thế?" Kyungsoo lặp lại câu hỏi, nhấp nháy hai mắt trong cơn buồn ngủ. "Em đã đánh thức anh..."
Jongin cắn cắn môi dưới, vẫn giữ nguyên nụ cười. "Xin lỗi...". Trông cậu ấy chẳng có vẻ gì là hối lỗi vì những điều mình đã làm khi cậu ta nói xin lỗi cả. "Nhưng mà anh khiến em chẳng thể đếm được hết lần này tới lần khác, buộc em phải đếm lại từ đầu này."
Kyungsoo ngồi trên giường. Khuôn mặt anh chỉ cách người đã hôn mình vài cm. "Đếm cái gì cơ?"
Jongin cười như thể cậu vừa nhận thấy vẻ cáu kỉnh của người anh là một trong những thứ giải trí nhất thế giới. "Những cái nốt ruồi của anh."
Im lặng.
"... Gì cơ?" Kyungsoo cuối cùng cũng lên tiếng sau khi-khoảng mấy giây-cố để hiểu ý của Jongin.
"Những cái nốt ruồi của anh." Jongin cười cười. Ngón tay cậu khẽ chạm vào da thịt anh, kéo một đường trên làn da. "Có đầy những cái nốt ruồi trên khắp cơ thể anh. Em đang đếm chúng."
"Trong khi hôn anh?" Kyungsoo hỏi, một nụ cười mỉa mai lướt qua khuôn mặt.
"Trong khi hôn anh." Jongin trả lời-không nhận ra nét chế nhạo từ người lớn tuổi hơn- và hôn lên đôi môi Kyungsoo.
Nụ hôn không kéo dài bao lâu, tuy vậy nó thật sự rất tuyệt, Kyungsoo khẽ nhắm mắt lại.
"Bao nhiêu thì dừng lại?" Kyungsoo hỏi, cố gắng làm ngơ những cơn rùng mình chạy ngang qua cơ thể khi mà hương vị của Jongin vẫn ở trong miệng anh.
"Em không biết." Jongin bĩu môi. "Anh đã làm em bị gián đoạn và em lại chẳng thể đếm xong. Giờ thì em phải đếm lại chúng từ đầu."
Kyungsoo mỉm cười. Anh hoàn toàn có thể bảo cậu nằm xuống và ngủ cùng anh trong buổi chiều đầy mưa này. Nhưng anh cũng có thể đồng ý với ý tưởng ngớ ngẩn của chàng trai ngốc nghếch khiến cuộc đời anh tươi đẹp ngày qua ngày ấy.
Anh đã chọn việc đồng ý.
Jongin bật cười. Cậu đang rất vui.
Và Kyungsoo cười theo-chẳng thể tránh được-trong khi Jongin cởi bỏ quần áo anh và hôn lên làn da lạnh giá của anh, làm nó ấm lên dần dần.
Có hai cái nốt ruồi ở cổ của Kyungsoo. Thêm hai cái nữa ở tai trái, và một bên tai phải. Những nụ hôn của Jongin rất nhột. Nhưng Kyungsoo không đẩy cậu ra bởi anh muốn cậu tiếp tục.
Những nụ hôn đi qua làn da nhợt nhạt, đánh dấu từng chiếc nốt ruồi với một sự dịu dàng chỉ Jongin có. Kyungsoo khép hai mắt lại và rên rỉ trong vô thức.
Ngực của anh chỉ có hai cái, nhưng sau lưng thì phải có đến hơn năm... Có ba chiếc nốt ruồi trên bụng Kyungsoo và Jongin không chỉ hôn chúng mà còn liếm lấy chúng. Kyungsoo khúc khích và Jongin cười khẽ bởi tiếng cười của anh.
Tiếng đếm chậm dần, những nụ hôn vẫn tiếp tục đánh dấu lên làn da. Kyungsoo đã quên mất việc đếm xuyên suốt những nụ hôn của Jongin, dù, thực ra, anh không cần làm việc đó. Jongin vẫn đang đếm. Mười chín, hai mươi, hai mốt,... Còn bao nhiêu cái nữa trên làn da của Kyungsoo?
Jongin hôn lên chân anh trong lúc đếm. Cậu đồng thời cắn nó, cảm giác thật ấm áp, thật tuyệt vời. Kyungsoo khẽ nhắm mắt, bắt đầu nghĩ rằng có lẽ chẳng có cái nốt ruồi nào trên ống chân mình hết và Jongin chỉ muốn có một cái cớ để có thể hôn lên phần da nhạy cảm của anh. Nếu như cậu ấy thực sự cần phải có một lí do để làm vậy.
Tiếng đếm dừng lại ở con số hai mươi sáu và Kyungsoo mở mắt ra để tìm Jongin, nhìn cậu ấy.
"Hai mươi sáu..." Cuối cùng cậu ấy nói với một nụ cười hài lòng.
"Hai mươi sáu" Kyungsoo lặp lại. "Nhiều thật đấy."
Jongin khom mình xuống và cười nhiều hơn bao giờ hết "Hoàn hảo."
Họ hôn nhau, một nụ hôn ngọt ngào và ấm áp. Nó là một dạng của sự hoàn hảo.
Bởi họ nghĩ rằng, họ hoàn hảo với đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro