Chương 31 : Cô gái ấy xứng đáng

Trên đường có vài đoạn tắc đường, lòng cô nóng như lửa đốt, sợ đợi lâu quá lại bỏ đi, cô không thể giao bản thảo cho toà soạn.

Cuối cùng vẫn kịp đến nơi trong vòng nửa tiếng, Jung Soo Jung lau mồ hôi, đang định gọi điện cho Kwon Tae thì một nhân viên phục vụ trẻ tuổi đi đến, lịch sự hỏi.

- Xin hỏi cô là cô Jung phải không ?

- Vâng.

- Mời cô đi theo tôi.

Anh ta đi đằng trước dẫn đường, đưa Jung Soo Jung lên phòng VIP trên tầng hai.

Kwon Tae lúc ấy vẫn còn lo Jung Soo Jung bị chặn ngoài cửa, hoàn toàn không biết Kim Jong In đã sắp xếp người đón trước. Anh đứng bên cửa sổ, khi nhìn thấy Jung Soo Jung xuống taxi, anh lập tức gọi người ra đón cô.

Kwon Tae rất tò mò về Jung Soo Jung, không biết đó là cô gái như thế nào mà lại có ma lực lớn đến vậy, thu hút được toàn bộ sự chú ý của Kim Jong In.

Nhân viên phục vụ gõ cửa.

- Anh Kim, cô Jung tới rồi !

- Vào đi.

Nghe thấy giọng nói ấm áp thân thuộc ấy, trái tim Soo Jung lại đập rộn ràng.

Vừa trông thấy Jung Soo Jung, Kwon Tae liền có cảm giác rất quen.

- A ! Bạn này chẳng phải là cô gái may mắn được giải nhất hôm nọ ư ?

Buổi công chiếu đó vì có việc bận nên Kwon Tae không thể tới tham dự, sau đó cậu có xem lại qua video, nên rất có ấn tượng với cô gái này.

Jung Soo Jung gật đầu.

Kim Jong In đảo mắt qua Kwon Tae, người nào đó lập tức hiểu ý nói.

- Sếp, nhà em có việc, em về trước nhé.

- Được.

Kwon Tae trước khi đi còn ném lại một cái nhìn đầy mờ ám rồi mới xách túi thong thả rời khỏi phòng.

Kwon Tae vừa đi, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Jung Soo Jung và Kim Jong In, nhưng không ai lên tiếng, bầu không khí chợt rơi vào bế tắc, có phần tẻ nhạt.

Jung Soo Jung nghĩ, nếu mình còn không mở miệng thì e rằng anh ấy cũng dự định tiếp tục trầm mặc thế này. Cuối cùng cô đành nói.

- Anh Kim, mời anh xem qua bản thảo.

Rồi cô đưa bằng hai tay ra.

Kim Jong In nhận lấy, giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Em gọi anh là gì ?

- Anh Kim...

Có chỗ nào sai sao ?

Kim Jong In vứt tập tài liệu lên bàn.

Jung Soo Jung lần đầu tiên thấy anh nổi giận, thật sự hoảng sợ.

Đến Kim Jong In cũng không biết vì sao mình lại phản ứng như vậy, trước giờ anh vẫn luôn tiết chế được bản thân, chưa bao giờ có biểu hiện luống cuống. Nhưng Jung Soo Jung lại có thể dễ dàng thổi bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng anh.

- Ngồi đi.

Vẻ mặt anh vẫn rất khó coi.

Jung Soo Jung thấp thỏm ngồi xuống ghế.

Kim Jong In bỗng thấy không nỡ nhìn cô như vậy, anh dịu giọng nói.

- Uống gì ?

- Em không khát.

Ánh mắt của anh dán trên người cô, coi hoảng hốt vội nói.

- Tùy ý.

- Đấy là đồ uống độc quyền của Oh SeHun, cậu ta không có ở đây, sợ là không đáp ứng được yêu cầu của em.

Jung Soo Jung cười, đáy mắt long lanh như nắng xuân.

Kim Jong In gọi cho cô một ly nước cam tươi.

- Uống tạm vậy nhé !

- Cảm ơn anh.

Cô ấy sao lại khách khí đến vậy ? Tâm tình mới tốt lên được một chút của Kim Jong In lại vì thế mà rớt xuống đáy.

Bầu không khí lại lâm vào trạng thái gượng gạo.

Jung Soo Jung nhớ rõ mục đích hôm nay mình tới đây, hơn nữa còn quán triệt từ đầu tới cuối, cô nhỏ giọng nói.

- Phiền anh xem bản thảo xem có vấn đề gì không ?

- Jung Soo Jung, giữa anh và em ngoài công việc ra thì không có chuyện gì khác để nói à ?

Kim Jong In nhíu mày, cố gắng kiềm chế cơn giận, trong ngực từng trận sóng cuộn trào.

Jung Soo Jung ngây người, cô còn có thể hi vọng giữa hai người nói chuyện gì ngoài công việc nữa đây ? Nửa năm trước, tình cảm của bọn họ đã giống như ngôi sao non chưa kịp nổi lên đã tắt ngấm.

- Không cần xem, em về đi.

Kim Jong In bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.

Đang đuổi mình đi sao ? Jung Soo Jung đương nhiên không chịu nghe, cô mím môi.

- Anh đừng làm khó em, nếu không có cái gật đầu của anh, em không thể giao bản thảo cho chủ biên.

- Ý của anh là anh tin em, cứ đăng bài này đi.

Jung Soo Jung hoàn toàn không ngờ lại được thông qua dễ dàng như vậy.

- Còn không đi sao ? Không sợ anh đổi ý à ?

Kim Jong In nhướng mày.

Jung Soo Jung vội vội vàng vàng cảm ơn rồi ra về.

Kim Jong In châm một điếu thuốc, làn khói trắng vấn vít tan biến, chỉ còn lại gương mặt cô đơn của anh.

Jung Soo Jung vừa xuống tầng dưới thì bắt gặp Oh SeHun.

- Jung Soo Jung !

Jung Soo Jung gượng gạo cười, không dám nhìn thẳng mặt Oh SeHun.

- Chào anh.

Oh SeHun quan sát cô từ đầu đến chân.

- Sao không ngồi chơi lâu một chút ?

Jung Soo Jung im lặng, không biết nên trả lời thế nào.

May mà Oh SeHun không làm khó cô, anh ta cười.

- Có dịp thì tới chơi nhé !

Cô lại không biết nói gì cho phải.

Một cô gái ngay cả những lời nói xã giao bình thường cũng không biết, sao có thể âm mưu được chuyện gì cơ chứ. Oh SeHun tuyệt đối không tin. Anh cũng đã nói với Kim Jong In điều này, anh tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, Jung Soo Jung nhất định là một người trong ngoài như một.

Oh SeHun vào phòng VIP, rút điếu thuốc trong tay Kim Jong In ra.

- Hút ít thôi.

Bóng hình Jung Soo Jung chìm trong đêm đen, Kim Jong In mất hứng ngồi xuống.

Oh SeHun vỗ vai anh.

- Tớ vừa thấy Jung Soo Jung.

- Vậy à ?

Kim Jong In thờ ơ.

- Vẫn một câu như cũ : Cô gái ấy xứng đáng để cậu đối đãi thật lòng.

Kim Jong In cười khổ, cô hiện giờ chỉ muốn trốn tránh anh, anh còn có thể làm gì ?

Oh SeHun nói bằng ngữ điệu của người từng trải.

- Đừng để bản thân phải hối hận.

Kim Jong In biết chuyện Oh SeHun từng có một cô bạn gái thân thiết, về sau vì một vài nguyên nhân mà hai người không thể đến được với nhau. Oh SeHun rất hối hận năm xưa đã không kiên trì, nhưng hiện tại anh ta lại không đủ dũng khí để đi tìm người ấy. Kim Jong In gật đầu, anh nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.

Ba ngày sau khi trở lại thành phố S, Kim Jong In muốn kiếm cơ hội gặp Soo Jung. Kwon Tae gọi điện tới tạp chí Red Light, nhưng bất ngờ nhận được tin Jung Soo Jung bị sa thải, lý do là tự ý nghỉ làm.

Kim Jong In  cau mày, đối với một người luôn đặt công việc lên vị trí hàng đầu, làm việc luôn cẩn trọng tỉ mỉ như Soo Jung, đây rõ ràng là một cú đả kích lớn.

- Chuyện xảy ra khi nào ?

- Sáng nay.

Kim Jong In rất sợ Jung Soo Jung không chịu nổi cú sốc này, muốn đi tìm gặp cô, nhưng lại không biết cô ở đâu. Huống hồ, nếu anh xuất hiện vào thời điểm nhạy cảm này, chỉ sợ cô lại càng cảm thấy khó xử. Ngẫm nghĩ một hồi, Kim Jong In nói.

- Cậu nói với bên tạp chí, cô ấy không tự ý nghỉ việc, cô ấy tới chỗ anh viết bản thảo, do anh yêu cầu cô ấy tới.

- Ừm, thời gian có thể trùng khớp.

Kim Jong In trầm mặc.

- Cậu đi lo liệu đi.

Lúc bị sa thải, Jung Soo Jung không hề rơi một giọt nước mắt, cũng không giải thích, hôm ấy đúng là cô đã bỏ về sớm. Có trách thì chỉ có thể trách cô xui xẻo, người của bộ phận nhân sự tới kiểm tra đột xuất, cô lại không có lịch ra ngoài phỏng vấn, dù Kim Do Yeon và Choi Jin Hee đã làm mọi cách che giấu giúp cô nhưng không thể khiến vị thanh tra nhân sự thiết diện vô tư kia động lòng.

Choi Jin Hee khóc thút thít nói.

- Xin lỗi Soo Jung, đều tại chị, không biết lại xảy ra chuyện này.

Jung Soo Jung an ủi cô.

- Không thể trách chị được, chị cũng là vì muốn tốt cho em thôi mà.

Choi Jin Hee có ý tốt, hơn nữa bình thường cô ấy cũng hay trốn việc, chơi bời nhố nhăng, chẳng có ai tới kiểm tra, ai ngờ lần này lòng tốt lại khiến sự việc biến thành tồi tệ, hối hận thì đã muộn. Choi Jin Hee kéo tay áo Soo Jung.

- Chị mời em ăn cơm nhé, coi như chị chuộc tội.

- Đừng ngốc thế, chị còn nhiều việc phải làm, về sau em cũng không thể giúp đỡ chị được, chị mau về làm việc tiếp đi.

Jung Soo Jung ôm lấy Choi Jin Hee.

Kim Do Yeon cũng tỏ ra tiếc nuối, Jung Soo Jung thật sự là nhân tài, không ngờ lại vì một chuyện vặt vãnh này mà bị sa thải, nhưng cô cũng không quá đau buồn, cô tin tưởng đã là vàng thì ở đâu cũng tỏa sáng.

- Soo Jung, chút khó khăn cỏn con này không thấm vào đâu hết, chị quen rất nhiều chủ biên tạp chí, đợi chị sắp xếp phỏng vấn giúp em.

- Cảm ơn chị Do Yeon.

Jung Soo Jung ôm hộp các tông buồn bã rời khỏi văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro