Chap 7 [Hoàn]

Kì thi trung khảo tháng 6 sắp cận kề, Vương Tuấn Khải cũng đang chuẩn bị cho đợt thi cuối học kì của mình. Ánh nắng hoàng hôn của buổi chiều ấm áp chiếu vào Vương Tuấn Khải đang ngồi làm bài tập sát vách tường. Gương mặt của cậu được ánh chiều tà tô vẽ thành một màu hoàng kim, mi mắt cong cong khẽ cụp xuống, thoáng chốc lại chớp chớp. Vương Nguyên thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Tuấn Khải, bởi vì cậu nói anh ấy như thế có một phong thái vương giả.

Thật ra trong bất tri bất giác, thói quen của Vương Nguyên từ lâu đã thâm nhập sâu vào thâm tâm Vương Tuấn Khải.

Trong những ngày qua, Vương Tuấn Khải không ngừng mua đồ ăn cho Vương Nguyên, tiền sinh hoạt cũng tiêu tốn không ít. Khi má Khải hỏi cậu, Vương Tuấn Khải cũng chỉ cười trừ giải thích, mời Vương Nguyên ăn cơm, mua sách ôn tập.

Hà Dao làm xong bài tập, xoa xoa thái dương, sau đó nhìn Vương Tuấn Khải.

"Lớp trưởng, ôn bài xong chưa? "

"Sắp rồi. Còn cậu? "

Hà Dao lắc lắc đầu, "Vẫn chưa"

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, quan sát cô ấy rồi cười.

"Này. Bọn mình chia tay đi"

"Nghĩ kỹ rồi à?"

"Ừm. Nghĩ kỹ rồi"

Buổi tối trước kì thi trung khảo của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải chuẩn bị tới nhà Vương Nguyên một chuyến. Khi cửa nhà Vương Nguyên mở ra, Vương Tuấn Khải lại nhìn thấy cậu thiếu niên hoạt bát đó.

"A, là Lão Vương à"

Rốt cuộc phải là người chịu bao nhiêu tổn thương sâu sắc, mà còn có thể cười được như em ấy.

"Này. Nếm thử bánh kem em làm đi" – Vương Nguyên đóng cửa, chỉ tay vào chiếc bàn màu trắng. Trên bàn, đặt một chiếc bánh kem nhỏ được trang trí tinh tế, phía trên còn có trái cây. Vương Nguyên đưa nĩa cho Vương Tuấn Khải, ám chỉ anh hãy ăn thử. Vương Tuấn Khải nhìn cậu, sau đó cắt một miếng nhỏ ra ăn.

"Tiểu Khải, hôm đó cũng đừng trách em, em chỉ thỉnh giáo với anh em tốt của mình về cách làm sao làm bánh kem thôi. Vì bánh kem ở bên ngoài em ăn tới ngán rồi, em nghĩ anh cũng không thích ăn ngọt quá, nên muốn đích thân làm một cái bánh kem cho anh ăn. Ngoài ra thì thời tiết những ngày này không phải rất nóng sao, gói kẹo đó em đoán là anh cũng ăn gần hết rồi, như thế sẽ rất dễ bị say nắng không đúng sao? Nên muốn làm một chút đồ ngọt cho anh" – Vương Nguyên cười nhẹ, cũng giống như dáng vẻ thường thấy trên màn hình, một nụ cười phảng phất một chút xẩu hổ – " Em chưa nếm thử nữa, không biết lần này làm ra sao. Nếu không ngon, anh không cần em nữa thì biết phải làm sao đây?"

Nước mắt của bản thân rơi xuống, nhỏ giọt trên bề mặt bánh kem. Liền tan biến đi.

"Vương Nguyên, anh càng ngày càng không chịu nổi em rồi"

Vương Tuấn Khải đứng lên đem Vương Nguyên ôm chặt vào lòng.

"Vương Nguyên, lần này anh lại thua em nữa"

"Vương Nguyên, anh không yêu em một chút nào"

Vương Tuấn Khải hít thở hương thơm đặc trưng phát ra từ mái tóc của thiếu niên đó.

"Vương Nguyên anh thích em"

Vương Nguyên từ từ cong khóe môi.

Đối với hai ta mà nói, từ thích dành cho đối phương này, quá xa xỉ.

Từ thích này, rất thanh khiết.

Nếu không thì là gì nữa.

Năm xưa khi hát bài hát này, cảm xúc muốn thể hiện của cả hai vừa hay lại tương phản với nhau. Một người vì muốn cất giấu hồi ức tốt đẹp này trong lòng, còn người kia như muốn tuyên bố với cả thế giới này. Hai người như đang đùa giỡn với các chị gái kì lạ đó, nhắc khéo nho nhỏ nhưng lại không dám thẳng thắn.

Bồ công anh bên cạnh hàng rào trường tiểu học

Là phong cảnh có hương thơm trong hồi ức

Tiếng ve kêu ngoài sân trường suốt giấc ngủ trưa

Cho dù là bao nhiêu năm sau vẫn là thanh âm lay động như thế

.............

Lời hẹn ước cùng nhau trưởng thành

Vẫn hiện rõ như năm nào

Cùng nhau móc ngoéo anh luôn tin rằng

Đã nói sẽ cùng nhau đi du lịch

Em của hiện tại

Chính là sự kiên trì bướng bỉnh duy nhất của anh

Lời hẹn ước cùng nhau trưởng thành

Chân thật như thế

Từng lời nói trong quá khứ anh và em nói mãi không dứt

Và anh đã không thể phân biệt rõ

Em là tình bạn

Hay là tình yêu anh đã vuột mất.

" Vương Nguyên Nhi em ôn tập xong chưa ? "

"Xong từ lâu rồi. "

"Anh đợi em ở cao trung Nam Khai. "

" Ừm. "

"Còn nữa, từ nay về sau không được đứng gần các nữ sinh khác"

"Anh cũng vậy. "

Hai người nhìn đối phương cùng cười.

Đây chính là sự sủng ái của hai ta dành cho nhau.

Tôi thích loại cảm giác này, nguyện rằng sự vĩnh viễn thuộc về chúng tôi sẽ tồn tại.

Đến ngày Vương Nguyên nộp đơn xét tuyển nguyện vọng, Vương Tuấn Khải đi cùng cậu.

Vương Nguyên mãn nguyện mà điền lên bốn chữ "Cao trung Nam Khai", ngẩng đầu lên nhìn Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cười, "Em có lòng tin không ? "

"Đương nhiên là có"

Vương Nguyên hướng về Vương Tuấn Khải ngoắc ngoắc ngón tay, Vương Tuấn Khải tiến lại gần hơn. Vương Nguyên liền hôn lên môi cậu ấy, Vương Tuấn Khải phản khách thành chủ, hai người cứ hôn nhau như thế trong lớp học không có người, chỉ là sự giao hợp của bốn phiến môi, không tiến bước thêm hành động nào tiếp theo nữa. Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên ngồi lên bàn học, ôm lấy eo của cậu.

"Lão Vương, anh nói xem, nếu như toàn thế giới đều không đồng ý chúng ta ở bên nhau thì phải làm sao?"

"Trong mắt của anh, Vương Nguyên chính là cả thế giới của anh"

"Thế còn các dì kì quái đó thì sao ? "

"Em quên rồi à? Trước khi anh còn học sơ trung, bọn họ đã nhận định chúng ta sớm là một đôi rồi "

Một nụ cười bộc phát từ nội tâm của Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, nhớ lại một câu nói từng nhìn thấy trên weibo.

Nguyên Nguyên, em biết không, khi em cười, trong mắt chứa đầy các vì sao.

_AloNe_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro