Chương 3: Hôn anh một cái.

Chương 3: Vương Nguyên, hôn anh một cái!

Ngày hôm sau, vào đầu giờ học giáo viên đã vào lớp, trong đầu Vương Tuấn Khải không thể không ngừng nghĩ về viễn cảnh ngày hôm qua.

_Vương Nguyên thực sự là quá cuốn hút!

_Hai  nhũ hoa trước ngực cậu làm tay anh tê liệt từ lần đầu chạm vào.

_Tuy Vương Nguyên không bán rượu nhưng lại làm anh say đến điên dại.

'' Vương Nguyên, cô trừ em một điểm thi đua. Lần sau không được tiếp tục đến trễ nữa. '' Tiếng cô giáo tức giận cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Tuấn Khải.

Anh lập tức đặt hết sự chú ý lên người Vương Nguyên, nhìn cậu nhàn nhạt gật đầu đầu với cô giáo, nhìn cậu nhàn nhã từng bước nhẹ nhàng đến ngồi bên cạnh anh.

Một mùi hương oải hương thoang thoảng phát ra từ người Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải từ từ hít lấy mùi hương đó rồi từ từ cảm nhận.

_Vương Nguyên, em không chỉ làm anh say từ sự quyến rũ của em. Mà còn làm anh say từ hương thơm trên cơ thể em.

_Thật sự anh say em  đến điên dại, say hết kiếp người, say đến cháy lòng.

'' Cậu nhìn đủ chưa? '' Vương Nguyên khó chịu cau mày nhìn Vương Tuấn Khải.

Ánh mắt tê dại của anh nhìn cậu quả thật rất đáng sợ!

Mọi hình ảnh của ngày hôm qua như một đoạn phim ngắn chạy qua trước mặt Vương Nguyên. Cậu rùng mình, nhích mông ra cạnh ghế, tránh đi ánh mắt của Vương Tuấn  Khải.

_Đúng vậy, cần phải tránh xa cậu ta ra một chút. Tên goodboy này học hành đến lú lẩn rồi, đến cả thịt cậu cũng khen thơm ngon!

Vương Nguyên suy nghĩ xong, liền qua lại hình tượng babboy ban đầu. Cậu không làm gì cả, chỉ ngồi vắt chân lên bàn,  cắm tai nghe vào, cuối cùng là nhắm mắt tận hưởng giấc ngủ một cách ngon lành.

Vương Tuấn Khải thề với mọi người. Rằng, dáng vẻ bây giờ của Vương Nguyên thật sự rất câu người. Không chỉ đám con gái trong lớp không thể tập trung vào bài học. Mà đến cả anh...

Cũng mất hết tập trung vì cậu rồi.

'' Vương Nguyên, không có sự cho phép của tôi mà em dám ngủ trong giờ học ? '' Cô giáo bên trên đầy giận dữ lia mắt về phía cậu.

Vương Tuấn Khải bên cạnh khẽ đưa tay xuống bóp nhẹ đùi đánh thức cậu '' cô gọi cậu kìa ''.

Vương Nguyên nghe thấy có tiếng gọi mình cộng thêm việc bên đùi cậu c ó người bóp nhẹ vào. Cậu nhẹ mở mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Tuấn Khải, đầy giận dữ. 

_Ai cho phép anh sờ vào đùi tôi hả?

Ngay lúc Vương Nguyên vừa mở miệng ra dạy cho Vương Tuấn Khải bài học. Thì cô giáo lên tiếng '' Vương Nguyên, cậu lên đây với tôi ''

Vương Nguyên liếc  Vương Tuấn Khải một cái cháy mắt, rồi nhàn nhã đứng dậy hướng cô giáo đi tới.

'' Công thức toán học hôm qua em đã học thuộc chưa? '' Cô giáo nhìn Vương Nguyên hỏi.

Vương Nguyên thờ ơ nhìn cô giáo, cậu trung thực khai rằng cậu chưa học bài.

'' Bao giờ em mới học hành nghiêm túc đây hả Vương Nguyên? em có biết kiến thức là tiền đề quan trọng để phát triển tương lai sau này của em không? Em cứ lơ lãng như thế này làm sao mà thi vào đại học? '' Cô giáo nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên, nhưng ánh mắt cậu lại lảng tránh sang nơi khác.

'' Em có thể mua điểm mà cô. Em thừa tiền để mua điểm vào đại học '' Vương Nguyên nhẹ giọng nói, ánh mắt cậu bắt đầu nhìn vào mắt cô giáo.

Cô giáo vô cùng sững sờ trước câu nói của Vương Nguyên, cô giáo có vẻ tức giận lắm, như muốn làm bẻ mặt cậu đưa cho cậu một viên phấn, lạnh giọng nói '' Em mau giải bài tập trên bảng cho tôi, nếu không giải được thì sau này đừng có  đến trường nữa ''

Vương Nguyên cười khẩy, đưa tay nhận lấy viên phấn của cô giáo, cậu dự  định sẽ ném viên phấn xuống đất. Nhưng Vương Tuấn  Khải đã kịp thời lên tiếng '' Thưa cô, em có thể hướng dẫn bạn Vương Nguyên giải bài tập không ạ? Với tư cách là một lớp trưởng, một người bạn  cùng lớp, cùng bàn đây là trách nhiệm của em ! ''

Cô giáo nhất thời không biết nói gì. Cô đành gật đầu chấp thuận.

Được sự đồng ý của cô giáo, Vương Tuấn Khải từ từ bước lên bục giảng nắm tay Vương Nguyên kéo cậu qua phần bảng giải bài toán.

Đứng từ phía các học sinh bên dưới, thì trên bục giảng   là một hình ảnh Vương Tuấn Khải dạy Vương Nguyên giải toán.

Nhưng đứng từ phía hai người, hình ảnh đó lại khác. Không ai biết được họ đang nói gì.

'' Anh đã giúp em  thoát khỏi hậu quả. em định trả ơn anh như thế nào đây hả? '' Vương Tuấn Khải c ười nguy hiểm nhìn Vương Nguyên nói.

Vương Nguyên cười khẩy, đáp lại '' Tôi có nhờ cậu giúp sao? là cậu tự nguyện ! '' 

Vương Tuấn Khải đưa tay xoa cằm, viên phấn vẫn được anh đặt trên bảng '' Anh không ngờ một badboy hào phóng đây lại hẹp hòi đến thế. Nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì sao nhỉ? ''

'' Cậu là đang uy hiếp tôi ? '' Vương Nguyên cau mày.

_Là do cậu lo chuyện bao đồng, cậu còn đòi trả ơn sao? Mặt dày?!

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt đáp lại '' Đúng thế, anh đã uy hiếp đến thế rồi, em còn không chịu trả ơn cho anh? ''

Vương Nguyên cố kìm tức giận đang bùng phát, vẫn là hình tượng quan trọng hơn '' Được rồi, anh muốn gì đây ? ''

Vương Tuấn Khải thấy mình đã dụ được con mồi, đắc ý nói '' Cái gì cũng được sao ? ''

Vương Nguyên chỉ nhất thời nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ không đòi hỏi quá đáng, không do dự gật đầu.

Nhưng câu nói vừa thốt ra khỏi miệng Vương Tuấn Khải, khiến Vương Nguyên lập tức hóa đá tại chỗ.

'' Hôn anh một cái. ''

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro