CHƯƠNG 25 : Không chỉ là thích

"Pho tượng David sống!" (*)

Đây là phản ứng đầu tiên của Vương Nguyên. Nổi bật lên là khuôn mặt đẹp trai; bờ vai rộng lớn, rắn rỏi; đường cong cơ ngực rõ ràng; cơ bụng tráng kiện, đẹp đẽ; vòng eo thon gọn, rắn chắc; đôi chân thon dài thẳng tắp. . . . . .

(*) Tượng David: Là một bức tượng do Michelangelo điêu khắc từ năm 1501 đến 1504, là một kiệt tác của điêu khắc thời Phục Hưngvà là một trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo (cùng với Pietà). Riêng tượng David hầu như chắc chắn giữ danh hiệu bức tượng được cậung nhận nhất trong lịch sử nghệ thuật. Bức tượng này đã được xem như là một biểu tượng của vẻ đẹp con người trẻ trung và sức mạnh.

Có lẽ anh đã khá gấp gáp, tóc còn chưa kịp lau khô, những giọt nước trong suốt, óng ánh như pha lê từ từ chảy xuống chiếc cổ to dài, đi qua ngực chảy xuống chiếc bụng sexy màu mật ong trông vô cùng quyến rũ. Khi anh đến gần, còn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm.

"Sắc hương" cũng có, nhưng không biết mùi vị như thế nào. . . . . .

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên nhìn mình không chớp mắt, như thể hận không thể nhào đến ăn mình thì hết sức buồn cười. Nếu như có thể, anh thật muốn trêu cho cậu một phen, nhưng anh vẫn chưa quên mục đích ban đầu anh phải vội vàng đến phòng y tế. Đôi môi mỏng của anh khẽ nâng lên, giọng nói gợi cảm rót mật vào tai cậu:

"Có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là muốn uống nước?"

Giọng nói bên tai làm Vương Nguyên bừng tỉnh, cậu cũng ý thức được vẻ ngây ngốc của mình vừa rồi, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên. Cậu cúi đầu ảo não thầm mắng chính mình: "Đồ háo sắc!"

Vương Tuấn Khải cúi người, đưa ngón trỏ tay phải ra chạm lên chiếc cằm cậu, khiến cho cậu và mình bốn mắt nhìn nhau, anh trêu chọc:

"Sáng tinh mơ đã muốn anh rồi sao?"

Muốn cái đầu anh! Vương Nguyên giận dữ không thôi. Cậu nghiêng nghiêng đầu, thoát khỏi ngón tay trỏ của anh, sau đó xoay đầu lại, cắn chặt ngón trỏ đang để lửng lơ giữa không trung kia.

Vương Tuấn Khải nhìn người trước mắt xù lông, mặt anh tràn đầy hứng thú. Khóe miệng đẹp của anh hơi nâng lên, cũng không thèm rút ngón tay lại, để mặc cho người kia gặm cắn. Ngón tay trỏ còn xấu xa, không ngừng khuấy động với chiếc lưỡi trong miệng cậu.

Lúc này thật yên tĩnh. . . . . .

Lông tơ của Vương Nguyên đã dựng đứng hết lên. Cậu vội vàng mở miệng, buông ngón tay trỏ của Vương Tuấn Khải ra, sợ nó không nghe lời đi ra ngoài, cậu còn dùng đầu lưỡi đẩy mạnh ra.

Vương Tuấn Khải vô cùng ưu nhã rút ngón trỏ ra, đưa lên trước môi mình, thè lưỡi ra liếm liếm.

Liếm, liếm. . . . . .

Hình ảnh vô cùng shock này, ngay lập tức đã làm cho Vương Nguyên trở nên hỗn độn. Anh ta không biết ghê tởm hay sao? Lại còn liếm láp?

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên đang ở trong thế "sắp vỡ tràn", thì tốt bụng không trêu chọc cậu nữa. Anh chỉ vào cái nút đầu giường, nghiêm túc hỏi:

"Em gọi anh vì chuyện gì?"

Đôi mắt to của Vương Nguyên chớp chớp, kịp thời phản ứng:

"Vừa rồi hình như tôi nghe thấy tiếng Tề Ngôn mắng người. Muốn hỏi anh xem đã xảy ra chuyện gì, anh ta đâu có giống kiểu người dễ dàng tức giận như vậy."

Sự dịu dàng cùng nụ cười trong mắt Vương Tuấn Khải biến mất. Đôi môi anh mím chặt, lạnh lùng hỏi:

"Em quan tâm cậu ta như vậy?"

Vương Nguyên không hiểu tại sao Vương Tuấn Khải lại đột nhiên thay đổi nét mặt như thế. Cậu hơi buồn bực nói:

"Quan tâm một chút không được sao? Người ta đã hết lòng điều trị cho tôi như thế."

"Đương nhiên không được rồi. Em chỉ cần quan tâm đến anh là đủ rồi."

Vương Tuấn Khải nâng cao âm lượng, nói quả quyết. Xem ra sau này phải đề phòng Tề Ngôn mới được, đừng có mơ tưởng ở riêng với nhau.......

Vương Nguyên thấy cái mặt kia đen lại, dáng vẻ không được tự nhiên, không thể hiểu nổi lẩm bẩm:

"Đây là anh đang ghen?"

Bị vạch trần tâm tư, Vương Tuấn Khải cũng có chút nào xấu hổ. Anh không hề giấu diếm, hào phóng thừa nhận:

"Đúng!"

"Anh thích tôi?" Vương Nguyên không thể tin được, lại hỏi một lần nữa. Đôi mắt cậu cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Vương Tuấn Khải, chỉ sợ sẽ bỏ qua mất biểu cảm nào đó trên gương mặt anh.

Vương Tuấn Khải đứng đối mặt với cậu, nghiêm túc nói:

"Anh muốn trong mắt em, trong lòng em chỉ có anh. Muốn em sinh con dưỡng cái cho anh. Muốn em cùng anh sống đền đầu bạc răng long. Đây có lẽ không chỉ đơn giản là thích như vậy chứ."

Đây là thổ lộ? Vương Nguyên cũng chưa thể thích ứng được với câu thổ lộ bất thình lình này của Vương Tuấn Khải, nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận, trong mắt người kia, tất cả đều chỉ thấy sự chân thành. Cậu thấy rất kỳ quái, người đàn ông đứng trên đỉnh của thế giới này, tại sao lại thích mình chứ. Rõ ràng anh chẳng cần phải làm gì, cũng sẽ có hàng ngàn người phụ nữ xinh đẹp tự đưa tới cửa. Vì vậy, cậu càng gặng hỏi kỹ càng hơn:

"Tại sao?"

"Không có tại sao cả. Em ngoan ngoãn làm người của anh là được rồi."

Vương Tuấn Khải khôi phục lại bản tính của mình, bá đạo lên tiếng.

Vương Nguyên không kiềm chế được, trợn trừng mắt lên. Người đàn ông chuyên chế độc tài!

Đột nhiên Vương Tuấn Khải nhớ ra hôm nay còn chưa lau người cho Vương Nguyên, nói:

"Anh đi ra ngoài đã." Nói xong, liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Vương Nguyên cảm thấy, hình như bị anh thích cũng không tồi, ít nhất là cậu không hề thấy ghét.

Chỉ một lúc sau, Vương Tuấn Khải đã mặc một bộ đồ ở nhà đi vào, tiện tay khóa trái cửa phòng y tế lại.

"Chậc chậc... Quả nhiên vóc dáng trời sinh, mặc gì trông cũng đẹp." Vương Nguyên thở dài trong lòng nói. Nhưng mà anh ta khóa cửa để làm gì?

Vương Tuấn Khải vén tay áo lên, đi vào phòng vệ sinh khép kín trong phòng y tế. Anh bẻ cổ một lúc, rồi bưng một chậu nước đi tới bên giường Vương Nguyên. Anh đặt chậu nước xuống đất, lật cái chăn đang ở trên người Vương Nguyên ra, đặt sang một bên giường.

Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào hai bộ móng vuốt đang để trước ngực mình, vô cùng tức giận nói:

"Anh định làm gì?!"

Vương Tuấn Khải không để ý, tiếp tục cởi cúc áo cậu ra, dùng giọng xem thường nói:

"Anh tưởng rằng, việc này đã rất rõ rồi? Giúp em lau người."

"Tôi tự làm được!"

Theo lời Tề Ngôn nói, thì Vương Tuấn Khải đã lau người cho cậu từ lâu rồi, thế nhưng dù sao chuyện đó cũng xảy ra khi cậu đang hôn mê nha. Làm sao có thể đánh đồng nó với hiện tại được! Lúc cậu đang tỉnh táo, để người đàn ông này lau người cho cậu, quả thật chính là lấy mạng của cậu.

Dễ nhận ra, Vương Tuấn Khải cũng chẳng thèm để ý đến lời người kia, động tác trên tay anh không dừng lại chút nào, nhàn nhạt nói:

"Em vẫn chưa thể cử động."

Hàm răng ngọc ngà của Vương Nguyên sít chặt lại. Cậu nhắm mắt, biểu tình phó mặc chịu chết, nói:

"Anh đánh cho tôi bất tỉnh đi!"

"Không muốn." Sau câu này, thì toàn bộ cúc áo của Vương Nguyên cũng đã được mở ra.

Cự tuyệt nhanh gọn, trong nháy mắt Vương Nguyên đã bị đẩy xuống vách núi.

Có câu "trước lạ sau quen". Vương Tuấn Khải đã có kinh nghiệm từ mấy lần trước, nên động tác thành thạo hơn rất nhiều. Anh vắt khô chiếc khăn lông, lau chùi tỉ mỉ từng tấc da thịt trên ngực và bụng cậu, độ mạnh vừa phải, không nhẹ quá cũng không mạnh quá. Vẻ mặt hết sức nghiêm túc thận trọng này của anh, khiến cho người ta có cảm giác, người trước mắt anh chính là một báu vật có một không hai.

Chiếc khăn lông ướt đi từ trước ngực ra sau lưng, mỗi chỗ nó đi qua không hề có cảm giác mát rượi, mà ngược lại, giống như một loại thiêu đốt, nhiệt độ cao đến dọa người. Cảm nhận được người kia đang cài lại cúc áo cho mình, Vương Nguyên thở phào một hơi, đây có lẽ là mười phút chịu đựng dài nhất trong cuộc đời của cậu.

Sau khi Vương Tuấn Khải cài xong chiếc cúc áo cuối cùng cho cậu, lại nhẹ nhàng xắn tay áo của cậu lên, lau hai cánh tay cho cậu. Lau xong, anh thả tay áo xuống cho cậu, bưng chậu nước trên mặt đất lên, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Vương Nguyên chợt mở mắt ra, cảm ơn trời đất, Vương Tuấn Khải không làm chuyện gì khuất tất, nếu không cậu sẽ xấu hổ chết mất. Điều may mắn nhất là, anh ta không cởi quần của cậu!

Sự thật chứng minh, Vương Nguyên đã vui mừng quá sớm, bởi vì Vương Tuấn Khải lại bê một chậu nước nữa đi ra.

"Không bẩn, không cần lau." Lúc đôi tay hơi lạnh của người kia chạm vào chiếc quần lót của cậu, Vương Nguyên vội vàng nhấn mạnh.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhìn vào mắt cậu, không cho là đúng nói:

"Em còn xấu hổ gì nữa? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn qua, chưa sờ qua đâu?"

". . . . . . Hãy để tôi chết đi." Vương Nguyên cam chịu nhắm chặt hai mắt lại, có cảm giác như "tráng sĩ một đi không trở về".


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro