CHƯƠNG 26 : Kiếp trước nợ cậu
Dường như Vương Tuấn Khải cũng hiểu rõ sự quẫn bách của Vương Nguyên, anh không nói gì, chỉ yên phận lau sạch người cho cậu, ngay cả một động tác dư thừa cũng không có.
Đợi người kia đắp tấm chăn lên người mình, sau đó bưng chậu nước trở vào phòng vệ sinh, Vương Nguyên mới trì trệ. Chẳng lẽ sức cuốn hút của mình kém đến như vậy sao? Trước thân thể trần truồng của mình, người kia ngay cả hô hấp cũng chưa từng dồn dập qua?
Vương Tuấn Khải đóng cửa phòng vệ sinh, đặt chậu nước ở một bên, mở khóa vòi nước, rửa tay có chút vội vàng, sau đó. . . . .
Anh cười chế giễu, đúng là tự mình gây nghiệt. Anh biết rõ mỗi lần lau người giúp cậu, đều sẽ khiến cho lửa dục trong anh thiêu đốt, nhưng vẫn cứ cố chấp để mình tự làm. Kiếp trước anh nợ cậu. . . . . .
Mấy phút trôi qua, Vương Nguyên vẫn chưa thấy Vương Tuấn Khải đi ra. Cậu không khỏi có chút kỳ quái, thử gọi nhỏ thăm dò:
"Vương Tuấn Khải?"
Sao vẫn không dọa được ngươi mềm đi vậy? Vương Tuấn Khải im lặng, nhìn thứ trong tay mình bởi vì tiếng gọi của Vương Nguyên mà càng trở nên khổng lồ, chỉ đáp lại một tiếng "Uhm", đồng thời động tác trong tay phải càng tăng nhanh.
Vương Nguyên nghe thấy âm thanh này, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ lên. Trầm thấp, khàn khàn, gợi cảm... Không phải là anh ta đang ở bên trong làm chuyện đó chứ? Đột nhiên Vương Nguyên cảm thấy có chút vui mừng, thì ra sức quyến rũ của mình vẫn chưa giảm.
Cậu ngây ngốc mà không hề phát hiện ra phản ứng không ổn của mình. Trong tình huống này, người bình thường làm sao có thể bởi vì người con trai sinh ra dục vọng với mình mà nhảy nhót chứ? Trừ phi cậu ấy có tình cảm với người con trai kia, thậm chí đã thích.
Mười mấy phút sau, cửa phòng vệ sinh được người ở bên trong mở ra. Vương Tuấn Khải đi ra như không có chuyện gì, liếc thấy khuôn mặt ửng đỏ của Vương Nguyên, anh nhếch nhếch khóe môi, đi tới bên người cậu, cúi người xuống thì thầm vào tai cậu:
"Chắc em đã đoán được anh vừa làm gì?"
Trên đời nay không phải người ta vẫn nói "có tật giật mình" sao? Sao anh ta lại không có chút chột dạ nào vậy? Vương Nguyên rất thức thời, bỏ ngoài tai lời nói của anh, ra vẻ như không nghe thấy gì.
"Em nhanh khỏe lên đi, bây giờ anh không muốn sống bằng chính sức của mình nữa đâu." Vương Tuấn Khải ngồi thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói.
Mẹ nó. . . . . . Vương Nguyên thẹn quá hóa giận, cặp mắt cậu bốc lửa, quát lên:
"Vương Tuấn Khải! Anh không trêu chọc tôi một giây, thì anh sẽ thấy cả người không được thoải mái có đúng không hả?!"
Rất đáng quý trọng là, Vương Tuấn Khải lại hùng hồn gật đầu. Anh thích cái bộ dạng xù lông, giương nanh múa vuốt này của cậu. Rất thú vị! Đương nhiên những lời này anh không có nói ra. Anh cũng không muốn sau khi cậu nghe xong, sẽ vật lộn với tính mạng của chính mình.
Vương Tuấn Khải nói:
"Em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì gọi anh"
Anh nói xong, liền ra khỏi phòng y tế. Đúng vậy! Như Tiểu Yên nói, Tề Ngôn không phải là người dễ tức giận như vậy. Nếu như cậu ấy nổi giận thì nhất định phải có chuyện gì đó đã xảy ra. Có thể làm cho Ngôn tức giận, trừ mình ra thì cũng chỉ có Thiên Tỷ thôi.
"Nói cho tôi biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế trong thư phòng xử lý cậung việc. Anh đang cúi đầu xem văn kiện, nghe thấy có tiếng người chưa gõ cửa đã xông vào, biết ngay người tới là Thiên Tỷ, cũng không thèm ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi.
Đừng nói là Thiên Tỷ có bao nhiêu kìm nén. Đầu tiên là nghe thông báo một tháng nghỉ phép giảm xuống còn một ngày, sau đó suốt tối hôm qua cả người đều bị hành hạ, vừa trở về đã bị Tề Ngôn mắng, giờ lại bị Vương Tuấn Khải chất vấn. Hắn đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Vương Tuấn Khải, dựa người vào thành ghế, thở dài buồn rầu nói:
"Không cẩn thận, cướp mất nụ hôn đầu của Ngôn."
Vương Tuấn Khải sững sờ, từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn đối phương, chờ hắn giải thích.
Thiên Tỷ đưa tay lên vò vò đầu, nói có chút ảo não:
"Vừa đi vừa suy nghĩ, không để ý thấy hắn."
Vương Tuấn Khải đang định mở miệng nói gì đó thì bị một hồi chuông cắt ngang. Anh nhìn số hiển thị trên màn hình - là số lạ, nhíu nhíu lông mày, nhưng vẫn ấn nút nghe.
"Tổng giám đốc, tôi là Lưu Chí Hoành, anh có thể cho xe tới đón tôi được không?"
Vương Tuấn Khải không hỏi tại sao, trực tiếp hỏi:
"Anh đang ở đâu?"
"Hộp đêm Cực Lạc."
Vương Tuấn Khải nghĩ sâu xa, liếc nhìn Thiên Tỷ cả đêm không về, lạnh nhạt nói:"20 phút."
Sau khi cúp điện thoại, Vương Tuấn Khải ngồi vắt chéo hai chân, tựa lưng vào ghế, nói khẳng định:
"Cậu đã dẫn Lưu Chí Hoành tới Cực Lạc."
Thiên Tỷ cảm thấy có chút khó tin. Sao Liệt lại biết được? Không phải bình thường cậu ta đều không để ý đến việc mình đi đâu sao?
Vương Tuấn Khải không để cho hắn tiếp tục suy nghĩ lung tung, dùng giọng hơi lạnh nói:
"Tại sao lại vứt hắn ở đó? Tôi đoán không sai, thì cậu đã kéo hắn đến Cực Lạc." Lưu Chí Hoành là một trạch nam(*), tuyệt đối sẽ không chủ động đi hộp đêm.
(*) Trạch nam: con trai thích ru rú ở nhà.
Thiên Tỷ đột nhiên nghĩ lại, hình như tối hôm qua Lưu Chí Hoành bị mình kéo lên xe, trên người không mang theo gì cả. Mà mình lại thừa dịp lúc hắn chưa ngủ dậy, bỏ chạy. . . . . . Ý thức được mình đã sai, hắn đứng phắt dậy, nói:
"Tôi đi đón hắn."
Vương Tuấn Khải hơi bất ngờ trước phản ứng của Thiên Tỷ. Phản ứng này hình như có chút hơi quá. Xem ra giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thiên Tỷ đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Vương Tuấn Khải, hỏi:
"Nếu hắn đã không mang theo điện thoại di động, tại hắn lại gọi vào số di động của cậu?" Mình cũng đã nói cho Lưu Chí Hoành số điện thoại di động của mình, sao không thấy Lưu Chí Hoành gọi cho mình?
Vương Tuấn Khải nhíu mày, hỏi ngược lại:
"Nhớ số điện thoại cấp trên trực tiếp của mình là rất kỳ quái sao?"
"Kỳ quái." Thiên Tỷ hung hăng gật đầu một cái, mặt khó chịu, giống như một ông chồng ghen tuông.
Vương Tuấn Khải chẳng muốn nói những lời vô nghĩa với hắn, lành lạnh nói:
"Cậu đã có nhiều vấn đề như thế, vậy ở lại đây đi, chúng ta từ từ thảo luận."
Rõ ràng chỉ là câu nói rất bình thường, nhưng lại khiến cho Thiên Tỷ run rẩy không ngừng. Hắn mới chẳng thèm tốn thời gian thảo luận vấn đề này với người kia, hắn đứng trước mặt Lưu Chí Hoành chất vấn là tốt hơn cả. Vì vậy, hắn vội vàng xoay người rời đi, giống như sau lưng có hổ báo đang đuổi theo vậy.
Vương Tuấn Khải nhìn bóng lưng Thiên Tỷ vội vã rời đi, trong lòng thoáng qua một tia khác thường. Cậu ta không phải là thích Lưu Chí Hoành đó chứ? Cũng không phải là bản thân anh không chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái, chỉ có điều anh hơi khó hiểu, rõ ràng từ trước đến giờ Thiên Tỷ đều thích phụ nữ mà.
Nhưng anh vẫn rất vui khi thấy người anh em của mình đã tìm được một nửa của riêng mình.
"Chủ nhân, ngài mau qua phòng đấm bốc đi. Đường chủ Tề đã đánh ngã tất cả những người đang tập luyện trong đó rồi, nhưng ngài ấy vẫn không chịu dừng tay." Thanh Phong cuống ca cuống quýt chạy đến thư phòng của Vương Tuấn Khải, nói thỉnh cầu. Chỉ chủ nhân mới có thể ứng phó được với cơn thịnh nộ của đường chủ Tề, những người khác, chỉ có bị ngược cho đến chết thôi. Nếu để mặc cho Đường chủ tiếp tục đánh, thì những người trong phòng đấm bốc sẽ chết thẳng cẳng hết mất.
Vương Tuấn Khải vuốt vuốt lông mày có chút bất đắc dĩ. Anh đứng dậy đi về phía phòng đấm bốc.
Lúc này phòng đánh bốc có thể nói là "xác chết rải đầy", chỉ còn duy nhất Tề Ngôn đang đứng.
Vương Tuấn Khải đi thẳng đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
"Đánh với tôi." Chỉ có phát tiết ra đủ, thì chuyện này mới có thể cho qua được.
Tề Ngôn ném người không còn chút sức lực phản kháng nào trong tay xuống, không nói hai lời, liền ra tay với Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải cũng không phải là người mềm lòng, anh chưa từng hạ thủ lưu tình với người nào, ngoại trừ Vương Nguyên.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã đánh nhau túi bụi, anh một đấm, tôi một đá, động tác nhanh không thể tưởng được.
Tề Ngôn vốn không phải là đối thủ của Vương Tuấn Khải, hơn nữa trước đó hắn đã đánh lâu như vậy rồi, cũng đã tiêu hao không ít thể lực, nên mười phút sau đã dần dần yếu thế, hai mươi phút sau hắn đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, thở phì phò từng trận từng trận một.
: &qq
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro